Cách chẩn đoán chính xác đã ba tháng rồi.
Hạ Hạ lúc này hẳn là đang chuẩn bị biện luận luận văn tốt nghiệp.
Nơi này cùng Trung Quốc sai giờ 13 giờ, tôi nhìn đồng hồ treo tường trong phòng điều trị một chút, lúc này, em hẳn là đang ngủ.
Tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói, câu nói nhìn thấy trong MP4 của em, tôi gần đây rất buồn ngủ.
Đây là câu miêu tả đúng nhất về tôi lúc này, đương nhiên còn có thể thêm vào một câu, tôi gần đây luôn luôn ho ra máu.
Ba mẹ bọn họ luôn vụng trộm khóc, thật ra tôi nhìn thấy, nhưng tôi chỉ có thể làm như chưa hề nhìn thấy.
Tôi năm nay 25 tuổi, may mắn bọn họ kết hôn sớm, có lẽ còn có thể lại sinh thêm một đứa trẻ.
Ngày 21 tháng 4
Ngày hôm qua làm hoá học trị liệu.
Tôi thiếu chút nữa đã cho mình không thể tỉnh lại.
Tôi làm một giấc mơ, mơ thấy tôi mang theo em về nhà, gặp ba mẹ.
Chúng tôi cử hành một hôn lễ kiểu Trung Quốc, giống như trong trò chơi, em mặc gả y đỏ rực ngồi ở đầu giường, chờ đợi tôi nhấc lên khăn voan.
Giấc mơ kia rất đẹp, tôi không nỡ mở mắt.
Ngày 1 tháng 5
Bởi vì làm hoá học trị liệu, tôi rơi rất nhiều tóc.
Tôi vẫn cho rằng mình rất kiên cường, là một người đàn ông. Nhưng mà ̣ trước mặt tử vong, tôi cũng sẽ sợ hãi. Ngày đó ba mẹ ở trước mặt bác sĩ khóc, tôi biết.
Tôi sẽ ở trước mặt bọn họ luôn luôn mỉm cười cho đến cuối cùng.
Chỉ là ban đêm, đem khung ảnh kia đặt ở trên ngực, mới có thể cảm thấy ấm áp.
Ngày 20 tháng 5
Đã từng bừa bãi chạy nhanh, đã từng tiêu xài phung phí thanh xuân.
Lúc này, tôi đã không đứng lên được.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, hoa sơn chi trong trường hẳn là sắp mở, tôi nghĩ, Hạ Hạ hẳn là sẽ không lại thi ở lại làm thực tập sinh nữa, em đi rồi. . .
Tôi nhẹ nhàng hừ bài Những Bông Hoa Đó (1), sau đó, tôi bắt đầu chảy máu mũi, chảy không ngừng.
Tôi ánh mắt mơ hồ, bỗng nhiên nhớ tới lần nọ, ở trước mặt em chảy máu mũi, tôi nghĩ, kia không phải bởi vì tôi ngã bệnh, mà là em thật sự rất đẹp.
Chẳng qua là tôi hối hận rồi.
Hối hận chiếm lấy em, có điều trong bụng cũng có ý nghĩ ích kỷ, nếu như chưa từng làm vậy, tôi cũng sẽ hối hận.
Nhưng mà tôi không hối hận rời khỏi em, cho dù tim như bị đao cắt.
Ngày 24 tháng 5
Tôi đã từng nghĩ tới, nói cho em cùng tôi cùng nhau gánh vác, cuối cùng vẫn là chọn lừa em.
Khi tôi rảnh rỗi sẽ lại vụng trộm mở điện thoại ra, lại không biết nên như thế nào trả lời em.
Tôi vẫn luôn cầm chủ ý không chừng, tôi yêu em, tôi không muốn thương tổn em.
Anh yêu em, Kagome.
Anh yêu em, Hạ Hạ.
Anh yêu em, Tô Lạc.
Đáng tiếc đây là bệnh ung thư máu, chính là thấy rằng đặc biệt nhất trong bệnh ung thư máu, tôi cảm thấy tôi trúng vé số rồi, sẽ không có khả năng là bởi vì ông trời đố kị hạnh phúc của tôi chứ?
Thân ái, anh thà rằng em hận anh,
Hận sẽ theo thời gian trôi qua biến mất, anh sẽ bị người mới thay thế, em sẽ gặp được rất tốt.
Tôi vĩnh viễn sẽ không cho em biết chân tướng.
Ngoại trừ Giang Ngâm Thu, không ai biết chân tướng.
Anh nghĩ, trên ngôi mộ của anh, vĩnh viễn không có hoa cúc trắng em tặng. . .
Ngày 1 tháng 6
Tôi bắt đầu cả ngày cả ngày nhớ lại chuyện cũ.
Khi còn bé ở nhà trẻ kéo tóc các bạn gái, lội xuống nước sờ cá, đi học xem sách đen, tan học đánh nhau ngoài phố, rồi nằm dài trên băng ghế, bị ông nội dùng kiếm gỗ đánh đòn, sau đó bị buộc học một chút rối loạn gì đó, còn có đánh trò chơi.
Anh nhớ kỹ lần đầu tiên gặp em.
Đó là cuộc thi ca hát của trường, em vừa vừa nhảy, kết quả giẫm lên microphone ngã cái rầm.
Anh nhớ kỹ, em được giải khuyến khích.
Anh nhớ kỹ lần nọ kinh diễm nhìn thấy em.
Em là Kagome.
Anh nhớ kỹ em từ chối lời mời của anh, em nói em có bạn trai rồi.
Anh nhớ kỹ lựa chọn em, là bởi vì em có đôi mắt giống em.
. . .
Anh nhớ kỹ từng giây từng phút khi gặp em.
Tô Lạc:
Anh biết em bốn năm, yêu em, đại khái cũng dài như vậy.
Em yêu anh, ba tháng.
Anh đã từng nghĩ hứa cô cả đời, kết quả không thể thực hiện, xin lỗi, bởi vì anh yêu em.
Anh nghĩ rất nhiều lần, nói cho em, hay là để em hận anh, mỗi ngày đều nghĩ, cho đến lúc này cũng như thế. Những lúc đêm khuya, anh rất muốn nghe thấy giọng em, muốn nói với em, anh không phải cố ý khiến em khổ sở như vậy.
Anh biết, từ nay về sau, trong suy nghĩ của em, anh là tra nam, mà cách thức em đối xử với tra nam, là buồn nôn ghét bỏ đến quên sạch.
Em vẫn luôn là người như vậy, cùng Quyển Quyển giống nhau.
Anh làm như thế, chỉ là muốn cho em ghét bỏ anh.
Nếu như em ở bên cạnh anh lúc này thì sẽ thế nào?
Nhìn anh sắc mặt tái nhợt, đầu không một sợi tóc, da sấm máu, sau đó từng ngụm từng ngụm nôn ra máu sao?
Anh rất ích kỷ, anh không muốn để em nhìn thấy hình ảnh này.
Yêu, có thể cho một người vĩnh viễn ở lại đáy lòng, hơn nữa người sau rất khó vượt qua.
Hận thì ngược lại.
Đây là một phong thư sẽ không được gửi đi, sẽ cùng anh cùng nhau đốt thành tro bụi.
Kagome, vĩnh biệt . . .
Ngày 27 tháng 6
Hạ Hạ hẳn là đã rời khỏi trường, tôi muốn về nước.
Muốn trở về nhìn trường học.
Nhưng mà tôi không thể quay về.
Chỉ có cẩn thận lừa gạt mọi người, mới có thể giấu diếm chân tướng.
Ngày 5 tháng 7
Ba mẹ già đi 20 tuổi.
Ngày 14 tháng 7
Anh yêu em . . .
Ba năm sau.
Tô Lạc lúc này là một viên chức nhỏ của ngân hàng.
Tan tầm về nhà, mệt mỏi vô cùng. Cô đá bay giày, vào buồng ngủ, sau đó mở máy tính, bắt đầu tải phim về.
Trên Tấn Lôi có một quảng cáo trò chơi, là Thiên hạ II.
“Dựa vào, Thiên hạ II cư nhiên còn có người chơi, làm sao còn không đóng cửa!” Tô Lạc nhất thời buồn chán, nhấn vào, là bài viết về hoạt động của người chơi cũ.
Bên trong có một nhóm ảnh chụp của người chơi cũ, mà Tô Lạc buồn chán giật mình biến mất, cư nhiên nhìn thấy ảnh của cô.
Tim cô hơi co rút một chút.
Sau đó, một bàn tay đặt lên vai cô, “Tô Tô ăn cơm, lại nhìn gì vậy?”
“Ảnh chụp lúc cos trò chơi hồi trước.” Tô Lạc chỉ vào nữ Quỷ Mị trên màn hình, “Nhớ lại lúc còn trẻ a!”
“Rất đẹp!”
“Đúng thế, nhưng có điều, bà nó, ai phát lên!”
“Đừng thô lỗ như vậy!” Hắn xoa xoa tóc Tô Lạc, dịu dàng nói.
Tô Lạc đem ảnh chụp nhấn mở, bên trong có rất nhiều bình luận, phần lớn là khen cô xinh đẹp, dáng người tốt, đương nhiên cũng không thiếu người nói cô làm dáng.
Kế tiếp, cô nhìn thấy một bình luận.
YIN: Cô rất hạnh phúc, cô vĩnh viễn sẽ không biết từng có một người cỡ nào yêu cô.
Tô Lạc rêu rao, a a, có người thổ lộ!
Người phía sau ôm lấy cô: “YIN, Ngâm, không phải nói anh sao?”
Xì. . .
“Em còn tin tình yêu sao?”
“Em không. . . Sẽ không đơn giản tin tưởng tình yêu nữa.” Tô Lạc quay đầu, “Nhưng mà em tin tưởng anh.”
Có cô gái nào tuổi trẻ không yêu phải một hai tra nam đâu?
Chúng ta ở trong thương tổn trưởng thành, sau đó có một đôi tuệ nhãn thức nhân, không phải sao?