Lý Quan Kỳ xuyên qua đám người phát hiện vài thiếu niên thân hình cao lớn đang giãm Lý Thịnh An dưới chân.
Điều này làm Lý Quan Kỳ lập tức nhướng mày.
Trong ấn tượng của hắn, Lý Thịnh An là một người nhanh trí, nhưng cũng là một người tốt quá mức.
Còn tại sao nói hắn là người nhanh trí, đó là do ấn tượng đầu tiên khi hai người gặp mặt.
Có lẽ Lâm Đông không hiểu vì sao Lý Thịnh An lại tiếp cận họ, nhưng trong lòng hắn thì biết rõ.
Nếu không phải lúc đó bùa đốt cháy trên người họ quá ít thì chắc Lý Thịnh An cũng không tiếp cận để biểu đạt thiện ý.
Chỉ thấy Lý Thịnh An miệng đầy máu tươi ngã xuống mặt đất, thiếu niên to con kia dâm mạnh lên ngực hắn ta.
Gã giơ ngọc bài trong tay lên mà châm chọc nói: "Sao ngươi không hiếu kính loại nhiệm vụ thoải mái này cho ta trước? Hả?"
"Sao lại mau quên như thế?"
Lý Thịnh An nằm dưới đất cũng không phẫn nộ vì ánh mắt khác thường của những người chung quanh.
Trên gương mặt tràn đầy máu tươi của hắn ta còn hiện ra nụ cười: "Xin lỗi Vương sư huynh, ta không biết hai ngày này huynh muốn đi làm nhiệm vụ."
"Nếu ta biết thì nhất định đã đoạt nhiệm vụ này giúp huynh rồi, không cần làm phiền huynh tự mình động thủ."
Thiếu niên được gọi là Vương sư huynh giơ chân lên cười ha ha, cúi người vươn tay tát vào mặt Lý Thịnh An.
Tiếng chan chát vang lên, lớp thịt mỡ trên mặt Lý Thịnh An run lên bần bật. Nhưng ý cười của hắn ta không giảm bớt chút nào.
Nhìn thấy Lý Thịnh An như vậy, Lý Quan Kỳ không lộ ra quá nhiều cảm xúc, thậm chí cũng không lên tiếng.
Nhưng sau đó Lý Thịnh An lại ngẩng đầu nhìn thấy Lý Quan Kỳ.
Trong nháy mắt trông thấy Lý Quan Kỳ, ánh mắt hắn ta lập tức tối sầm lại, rất xấu hổ vì tình cảnh khốn đốn của mình bị
người quen nhìn thấy.
Ánh mắt của Lý Thịnh An cũng làm đám đệ tử xem náo nhiệt phát hiện thiếu niên hai mắt trắng dã kia.
Tiếng nghị luận lập tức dâng trào. "Hả... Đó không phải là Lý Quan Kỳ của núi Thiên Lôi sao?"
Tên đệ tử được gọi là Vương sư huynh xoay người vừa vặn nhìn thấy Lý Quan Kỳ.
Sắc mặt gã lập tức trở nên đặc sắc, hơi sợ hãi mà khom người gọi: "Lý sư huynh."
Vương Đại Xuân thấy Lý Quan Kỳ không nói lời nào thì vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh rút lui.
Trước khi đi họ còn không quên khom người đưa thẻ nhiệm vụ cho Lý Quan Kỳ.
Lý Quan Kỳ cười nhạo một tiếng và nói: "Thứ này là của ngươi, tặng cho ta làm gì?”
Vương Đại Xuân nhìn thoáng qua Lý Thịnh An muốn nói lại thôi trên mặt đất, trong nhất thời cũng không rõ rốt cuộc là thế nào.
Nhưng gã cũng không muốn buông bỏ nhiệm vụ này nên đã trực tiếp cất vào rồi vội vàng bước nhanh đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: