“Vũ Khiêm, anh về rồi à?”.
“Ừm, em mau ăn đi cho nóng”.
Cô gật đầu cầm lấy gà lên cắn một miếng rồi uống một ngụm trà sữa.
“ Em là heo đầu thai hay sao ăn gì nhiều thế”.
Anh ba thấy bộ dạng háu ăn của cô không nhịn được hỏi.
“ Kệ em, em đã không ăn gì mấy ngày nay rồi, đói sắp chết rồi đây.”
"Được rồi, em ăn từ từ thôi không ai dành ăn của em đâu “.
Tiết Vũ Khiêm cười cười nhìn cô.
“Chỉ có anh là tốt với em nhất, ai lại chê em gái mình là heo cơ chứ?”.
Nói rồi cô nhanh chóng ôm lấy anh hôn một cái thật kêu vào má.
Chí Lượng lắc đầu cười khổ, anh nhìn qua giường bệnh bên cạnh vô thức tiến đến.
Cảnh tượng đập vào mắt hắn đầu tiên là con mèo nhỏ đang ngủ khò khò với cái tư thế cực kì bá đạo. Người đâu mà ngủ lắm thế cơ chứ.
Hắn nhanh chóng lại gần tính lay cô dậy nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cô khi ngủ lại không kiềm được si ngốc ngắm nhìn.
Kiều Mạn đang ngủ ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn, cô bé từ từ mở mắt vừa mở mắt đập vào mắt cô là người đàn ông xa lạ và không gian phòng khác lạ làm cô sợ hãi co rúm người lại.
“Em đừng sợ, không ai làm hại em đâu”.
Anh cô cất giọng trấm ấm nhẹ nhàng nói.
Nhận thấy người trước mặt vẫn trong tư thế phòng bị, anh từ từ đi đến an ủi.
“Đây là bệnh viện, ở đây rất an toàn, không có người xấu làm hại em đâu”.
Kiều Mạn nhìn anh như nhìn thấy tia sáng mặt trời, cảm giác an toàn và ấm áp bao trùm lấy cô. Cô bình tĩnh trở lại ấp úng nói từng chữ.
“Người xấu…có người xấu…”
Anh đi đến lấy một phần thức ăn của cô đem đến trước mặt Kiều Mạn.
“Em chắc là rất đói bụng phải không? Em ăn một chút đi”.
Kiều Mạn từ từ tiến lại gần nhẹ nhàng cầm lấy đùi gà trên tay anh.
“Anh là anh trai của Bạch Sênh tên là Bạch Chí Lượng, rất vui được quen biết em”.
Anh giới thiệu bản thân nhưng không quên mỉm cười với cô.
“Em…là…Kiều…Mạn…”
“Tiểu Sênh, lúc em gặp cô bé, em ấy đã như thế này sao?”.
Anh nhìn em gái mình nói.
“Em không biết, lúc gặp cô bé, em ấy cũng chỉ nói ngập ngừng như vậy, có khi còn im lặng”.
Bạch Sênh nhìn Kiều Mạn một cách khó hiểu chưa được một phút cô bé liền nói chuyện nhưng cách nói này có hơi kì lạ.
“Em…là…Kiều…Mạn… Kiều Mạn nhớ ông, ông nói sẽ mua quà cho Kiều Mạn nhưng em đợi mãi mà chẳng thấy ông quay lại… còn có đám người muốn chơi trò người lớn với em, chơi rất vui, rất vui a…”
Sắc mặt của mọi người trong phòng liền trở nên khó coi rốt cuộc cô bé đã trải qua những chuyện kinh khủng gì mà lại ngây ngây dại dại như bây giờ, thật đáng thương!
Chí Lượng nhìn người con gái trước mặt, không hiểu sao trong lòng cảm giác muốn được bảo vệ, che chở cho cô. Kiều Mạn không nói không rằng ngồi đó lẩm bẩm một mình, nhìn thấy cánh cửa bên ngoài mở ra cô bé nhanh chóng chạy xuống giường núp sau lưng anh, ở bên cạnh anh khiến cô cảm thấy an toàn.
“Cạch”.
“Tiểu Sênh, gia và Dĩ Liên đến thăm cậu này”.
Vân Tiếu Ngữ và Cố Dĩ Liên bước vào trên tay Dĩ Liên còn cầm một giỏ trái cây.
“Dĩ Liên, Tiếu Ngữ hai cậu đến rồi à?”.
“Cảm thấy sao rồi? Cậu chỉ biết làm người khác lo lắng, cậu biết không vì cậu mà anh trai Tiết mất ăn mất ngủ đi tìm tung tích cậu khắp nơi”.
“Xin lỗi, tớ cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, hai cậu đến thăm tớ là vui rồi, tớ biết hai cậu lo lắng cho tớ mà”.
“Tiểu Sênh, cậu làm tớ lo chết mất”.
Cố Dĩ Liên bên cạnh nức nở.
“Cố tiểu thư, đừng khóc nữa cậu là đang trù tớ đó à?”.
Cô gạt nước mắt trên mặt cô nàng, trêu chọc nói.
“Tiếu Ngữ, Dĩ Liên vài ngày nữa tớ xuất viện hai cậu nhớ giảng bài cho tớ đấy, đã gần một tuần không đến lớp rồi, tớ lo không kịp học mất”.
“Không thành vấn đề, gia rất sẵn lòng. Cậu có thể đến kí túc xá của tớ”.
“Cậu đến kí túc xá lúc nào thế?”.
Bạch Sênh nghe cô bạn nói dọn đến kí túc xá thì ngạc nhiên hỏi.
“Được một tuần hơn rồi, Dĩ Liên cũng dọn đến, chúng tớ ở chung phòng”.
Cô nhìn về hướng Cố Dĩ Liên, cô nàng lúc này mặt đỏ bừng, lâu lâu lén nhìn Vân Tiếu Ngữ.
Nhìn thấy biểu hiện của cô nàng, cô biết chắc họ có vấn đề. Không phải, Cố Dĩ Liên thích Vân Tiếu Ngữ thật chứ??? Lúc trước cô cũng có nhận ra nhưng không chắc lắm bây giờ có vẻ là thật rồi.