Từ sau hôm Chí Lượng đi công tác, không ai thấy cô nói chuyện nữa. Kiều Mạn vẫn im lặng, ngây ngốc ngồi như trước. Cô bé ở trong phòng khóa trái cửa giống như trốn tránh liên hệ với bên ngoài. Đến cả thím Âu nói cô cũng không nghe:
“Tiểu Mạn, ăn cơm thôi!”
“Tiểu Mạn, đến giờ xem phim rồi!”
Thím Âu là bảo mẫu của cô bé, lúc mẹ cô mất là bà nuôi dưỡng chăm sóc cô bé, ông nội cô sợ cô ở Bạch gia không quen nên đã nhờ thím Âu đến chăm sóc cô bé.
Không có ai đáp lại hết, cũng giống như mấy ngày gần đây, thím Âu chỉ một mình nói chuyện. Tiểu Mạn cứ nhốt mình như vậy, thím cũng hết cách rồi. Nghĩ ngợi một hồi đành quay vào nhà bếp.
“Kiều Mạn?”
Bạch Chí Lượng vừa từ Mỹ trở về, anh đi công tác một tuần mới trở về liền nghe Kiều Mạn mấy ngày nay đã nhốt mình trong phòng. Lúc anh đi công tác cô bé khóc đòi đi theo cho bằng được anh dỗ mãi không được liền lớn tiếng với cô, chắc vì vậy mà cô nhốt mình trong phòng. Kì thật anh cũng không muốn nhưng thử nghĩ xem nếu bên cạnh một người đàn ông lại có một cô bé cứ bám riết không buông như có con nhỏ lâu dần cũng sinh bực.
Anh thật lòng cũng rất thích cô bé, mặc khác anh cũng thương cho số phận của cô, chính vì vậy nên anh muốn bảo vệ cô.
Anh không đến công ty, lập tức trở về Bạch gia.
“Thím là người mới?”
“A, cậu Chí Lượng sao, tôi… tôi đi theo cô Kiều, tôi…là ông Bạch mời tôi đến!”
“Kiều Mạn? Cô ấy đâu?”
“Tiểu Mạn ở trong phòng, cậu tính làm gì?”
“Không có gì, thím đi làm đi!”
Anh đi thẳng lên phòng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cửa phòng lại bị khoá. Anh đập cửa bảo cô mở cửa cho mình.
Cô đang uống hớp sữa nóng, lại bị tiếng đập cửa làm cho giật mình, làm rơi cốc sữa nóng. Mảnh thủy tinh rơi đầy ở dưới sàn, con gấu cô cầm trên tay cũng bị rơi xuống, Tiểu Mạn nhát gan vừa khóc vừa cúi xuống nhặt chú gấu, gấu bị ướt rồi! Càng nghĩ, Tiểu Mạn càng thủ thân, cứ ngồi khóc ở dưới sàn.
Anh gọi mãi không thấy cô bé trả lời lại nghe thấy tiếng đổ vỡ nên lo lắng đạp cửa xông vào, nhìn mảnh thùy tinh ở dưới sàn, lại nhìn cô ngồi khóc nức nở, anh đi đến.
“Kiều Mạn, ngẩng đầu lên!”
Cô không đáp, anh cũng hết cách với cô.
“Em giận anh sao? Đứng dậy đi cẩn thận mảnh vỡ dưới sàn”.
Anh đỡ cô đứng dậy, nhìn gương mặt toàn nước mắt của cô không khỏi buồn cười.
“Em học tính mít ướt lúc nào vậy?”.
“Anh Lượng mắng em… Anh Lượng không cần em nữa…”
“Ngoan, anh xin lỗi. Anh đi công tác mà bây giờ không phải đã về rồi sao?”.
“Kiều Mạn rất nhớ anh…”
Anh nhìn cô mỉm cười rồi vuốt nước mắt trên gương mặt cô, tình cảnh bây giờ giống như anh đang dỗ vợ của mình vậy. Đi lại bàn bên cạnh giường nhìn một chút. Anh chạm vào đồng hồ, cô liền giành lấy, chạm vào quyển sổ ở trên bàn, cô cũng giành lấy.
Cô lẽo đẽo ở phía sau anh giành lại đồ. Một màn này vào mắt thím Âu lại giống như đôi tình nhân. Thím đem bộ váy đặt sẵn vào phòng tắm, rồi đi ra ngoài. Anh trêu chọc một hồi cũng chọc cho cô vui.
“Em đi tắm đi rồi xuống ăn cơm với mọi người”.
Anh nói rồi bước ra ngoài trở về phòng của mình.
Giữa trưa, bàn ăn vẫn thiếu một người. Thím Âu dở tay đặt bát canh xuống bàn:
“Tiểu Mạn không thích đông người, mọi người cứ ăn trước đi, một lát tôi gọi con bé ăn!”
“Thím gọi Kiều Mạn xuống đi!”
Thím Âu còn đang chần chừ anh đã đích thân đi lên gọi.
“Kiều Mạn!”
Anh đứng ở trước mặt cô khó hiểu:
“Vì sao khóc?”
Hai tay dư thừa vén tóc cô sang một bên, nhìn cô yêu chiều.
Kiều Mạn chỉ tay vào nhà tắm ấp úng:
“Kiều Mạn té… rất đau…”
“Cô ngốc”.
Anh xoa đầu cô cười híp cả mắt. Cô tuy ngốc nhưng cũng rất thú vị, có cô bên cạnh cũng vui đấy chứ.