Bởi vì Diệp Sơ Dương đích thị là có một chút kiến thức, nên lúc sau Mạc Tử Nghiên cùng Cung Vũ Vệ liền đem chuyện tìm trái cây dại giao cho Diệp Sơ Dương.
May mắn Diệp Sơ Dương không làm thất vọng nhiệm vụ.
Sau nửa giờ ngắn ngủi, cô liền đem những trái cây dại nhét đầy trong túi.
“Không đủ trái cây để ăn.” Diệp Sơ Dương móc mấy trái cây từ trong túi ra, đưa cho Mạc Tử Nghiên và Cung Vũ Vệ, rồi lấy quần áo của mình lau lau trái cây, đưa thẳng lên miệng cắn.
Tuy là rất nhiều người nói nơi này bị nguyền rủa. Nhưng những trái dại mọc ra từ cây ăn quả phải nói là khá ngon, tươi và mọng nước.
Mạc Tử Nghiên đem một trái đưa lên miệng cắn, lúc sau không nhịn được cảm khái một tiếng, “Tôi phát hiện ra đây là loại trái cây ngon nhất mà tôi từng mua.”
Nghe vậy, Cung Vũ Vệ nhìn cô một cái.
Cũng không biết có phải Diệp Sơ Dương bị ảo giác hay không, mà cô phát hiện ra một điều cực kỳ lý thú, đó là Cung Vũ Vệ thích Mạc Tử Nghiên. Ít nhất so với Lý Thiến Thiến một người con gái khác trong đội mà nói, quả thực Mạc Tử Nghiên ở trong lòng Cung Vũ Vệ vẫn tốt hơn.
Nghe Mạc Tử Nghiên nói vậy, Cung Vũ Vệ cười cười nói, “Nơi này mọi thứ không bị ô nhiễm, đều là tự nhiên. Không chừng ngoại trừ lúc này, có khi về sau cũng không có cơ hội ăn mấy thứ này nữa.”
Thấy thế, Mạc Tử Nghiên tức khắc liên tục gật đầu.
Sau khi ăn trái của mình, Mạc Tử Nghiên tiếp nhận nhiệm vụ mang trái cây cho những người còn lại.
Cô cảm thấy sâu sắc rằng cô chỉ đơn giản là phế vật, vì vậy cô chỉ giúp ích được một việc nhỏ như vậy.
Cô vừa đi cùng hai người kia vừa nói giỡn, nếu so sánh với độ im lặng hồi nãy, thì lúc này quả thực giống như chim sổ lồng.
Diệp Sơ Dương vừa định nói lại với cô một câu, ngay sau đó bỗng nhiên dừng bước, làm động tác “suỵt” với hai người. Đột nhiên nhìn thấy động tác của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên và Cung Vũ Vệ đều có chút tò mò và nghi hoặc, nhưng đều nghe lời, im lặng.
Thậm chí, còn nén hơi thở lại xuống không ít.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương bước nhẹ về phía trước, mở một đống cỏ ra.
Trong nháy mắt, một con gà rừng không biết đang làm gì xuất hiện trước mặt mọi người.
Đôi mắt của Mạc Tử Nghiên và Cung Vũ Vệ đều sáng lên.
Vốn dĩ bọn họ còn thấy rằng bữa tối hôm nay chỉ có trái cây lót dạ, chắc chắn là sẽ bị đói, kết quả lần này ông trời lại mang lễ vật tới tặng bọn họ.
Đãi ngộ này quả thực là cao à.
Chỉ là --------
Tuy nói như vậy không sai, nhưng có thể bắt được con gà rừng này cũng là cả một vấn đề.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương hướng tới Cung Vũ Vệ chớp chớp mắt nói nhỏ, “Tiền bối à, đợi lúc nữa em dùng cục đá ném nó, anh liền nhân cơ hội đó bắt nó, làm được chứ?”
Bất chợt nghe thấy những lời của Diệp Sơ Dương, Cung Vũ Vệ tò mò, “Như vậy có bắt được không?”
“Thử xem xem sẽ biết.” Diệp Sơ Dương mỉm cười nhìn người đàn ông, sau đó vén vén mớ cỏ ra thuận tay nhặt một cục đá lên.
Cục đá không lớn, vừa bằng quả trứng gà.
Mặc dù Cung Vũ Vệ không thực sự tin rằng đề xuất của Diệp Sơ Dương sẽ thành công, nhưng vì bên kia đã nói như vậy, anh ta cũng cảm thấy hay là nên thử một chút.
Hít một hơi thật sau, Cung Vệ Vũ ra hiệu cho Diệp Sơ Dương ý nói mình đã trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng.