Ở Truy Quang phạm lỗi?
Nghe mấy chữ như thế, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương lập tức trở nên kỳ quái.
Ở góc độ của Hằng Việt không thấy cặp mắt liễu đào hoa của Diệp Sơ Dương rất nhanh hiện ra một tia thâm sắc, ngay sau đó liền dùng ngữ khí và giọng trầm thấp nói. "Cậu gây chuyện ở Truy Quang? Gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ?"
Ai cũng biết sau lưng Truy Quang có người, tuy nhiên không ai biết người này là ai. Hung danh của người đứng sau Truy Quang cũng được truyền ra bên ngoài, vậy mà cái tên Hằng Việt trước mặt này lại có thể ở Truy Quang mà gây chuyện.
Diệp Sơ Dương thật sự không biết nên nói gì.
Hằng Việt thấy Diệp Sơ Dương cả buổi không trả lời, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua đối phương, kết quả liền thấy trong ánh mắt của thiếu niên tựa hồ nhiễm một chút đồng tình chi sắc.
Sự đồng tình này làm Hằng Việt lập tức sững sờ.
"Xin lỗi." Sau khi Hằng Việt mở lớn mắt, nâng khóe miệng, trên gương mặt thanh tú trắng nõn đều là bất đắc dĩ cùng hơi thở tuyệt vọng.
Bản thân Hằng Việt lớn lên cũng không kém, dùng kiểu mà các cô gái bây giờ nói, chính là thiếu niên thanh tuyển, hàng loạt cún con nhỏ nhỏ. Lúc này toàn thân lộ ra sự chán chường cùng khí tức uể oải, làm cho người ta nhìn thấy thật sự là không đành lòng.
Diệp Sơ Dương tất nhiên cũng như thế.
Cô thở dài một hơi, giơ tay vỗ vỗ bả vai đối phương, làm như trấn an nói: "Người này, cậu thật sự rất buồn cười. Xin lỗi tôi làm cái gì? Nhưng mà, nếu như cậu không ngại nói, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nói xong, cặp mắt liễu đào hoa của Diệp Sơ Dương cẩn thận nhìn chằm chằm vào con mắt của người thanh niên, thoạt nhìn nghiêm túc lại chăm chú: "Mặc dù mọi người biết sau lưng Truy Quang có người, nhung mặt mũi của Diệp gia bọn hắn cũng không thể không cho, cậu nói có đúng không?"
"Diệp Cửu thiếu, ý của cậu là...?"
Một câu còn chưa nói hết, nhưng mà tất nhiên Hằng Việt đã hiểu được thâm ý trong mắt thiếu niên trước mặt. Lập tức, trên mặt Hằng Việt liền lộ ra cảm xúc có thể nói là kích động, sau đó cậu khẩn trương nuốt xuống, một đôi mắt đen như mực mang theo tinh quang nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Nói thật, những lời này của Diệp Sơ Dương thật sự là cậu chưa nghĩ tới.
Cậu cho rằng Diệp Sơ Dương là con cháu hào môn, hoàn toàn sẽ không đem mấy nhân vật, mấy tiểu lâu la như hắn để vào trong mắt, không nghĩ tới cô vậy mà nguyện ý ra tay giúp đỡ.
Nếu như Diệp Sơ Dương có thể ra tay, như vậy cậu không phải cũng không cần...
Trong nháy mắt, cậu đem hết tất cả hi vọng gửi gắm vào trên người Diệp Sơ Dương.
Mà sau khi Diệp Sơ Dương nhìn thấy biểu tình của đối phương, trên mặt chỉ lộ ra bộ dáng tươi cười an ủi. Cô lại lần nữa giơ tay vỗ bả vai của đối phương, sau đó mang theo Hằng Việt đi đến quán nướng đối diện.
"Chúng ta vừa ăn vừa nói. Dù sao, có thể hỗ trợ thì tôi chắc chắn sẽ giúp."
Nói xong, hai người đã đi đến quán nướng.
Giờ phút này, Nhiếp Tử Diệu nhìn sự xuất hiện của hai người trước mắt, nhịn không được mà run rẩy khóe miệng, thở dài một hơi: "Cuối cùng mấy người cũng tới, bằng không nhìn xem nhiều xiên nướng như vậy, tôi thật sự là phải ăn một mình."
Cho dù là nhiều xiên nướng như vậy đều là Nhiếp Tử Diệu tự mình làm.
Nhưng mà tự mình làm và tự mình ăn là hai chuyện khác nhau.
Dầu gì hắn cũng là một nam minh tinh, dù sao cũng phải quản lí dáng người của mình. Đi ăn một bữa đồ nướng BBQ không có sao, nếu để cho một mình hắn ăn hết chỗ này, hỏi như vậy đây mới là vấn đề lớn đi.
Nghĩ tới đây, lập tức Nhiếp Tử Diệu nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: "... Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm cái gì? Hằng Việt, đói bụng không? Tranh thủ thời gian ăn nhanh."