Diệp Sơ Dương: “..................”
Đàm Minh Khôn: “.................”
Mấy người im lặng một lúc, Từ Đinh Linh rốt cuộc nhịn không được, mở miệng, “Anh nói vậy, vậy tôi cũng giống mấy cái danh môn đại phái sao. Anh ít nhất còn có người hướng dẫn một chút, tôi từ đầu tới cuối đều là tự mày mò nỗ lực học hỏi. Nhưng tôi đều không có ý nghĩ như anh.”
Chính xác! Lời Từ Đinh Linh này nói không sai.
Hơn nữa hiện tại lúc này, hiện trường cũng chỉ có anh ta mới có thể nói những lời này.
Cũng chỉ có anh mới hợp tình hợp lý phản bác lại Lưu Tam Thổ.
Lưu Tam Thổ nghe Từ Đinh Linh nói, khuôn mặt đang tươi cười chế giễu bỗng nhiên trở nên mỉa mai. Kỳ thật trong lòng hắn thừa biết, Từ Đinh Linh một chút tật xấu cũng không có.
Nhưng hắn chính là cảm thấy tức giận, chính là cảm thấy không công bằng.
Cảm thấy mọi người trên thế giới này đều tồi tệ hơn hắn.
Lưu Tam Thổ rũ đôi mắt xuống, cười nhẹ một tiếng, không nói nữa.
Cũng đúng lúc này, cảnh sát chạy tới.
Sau khi cảnh sát mang Lưu Tam Thổ đi, mọi người nhìn theo bóng dáng đối phương, trong ánh mắt hiện lên một đạo sâu sa.
Không khí trầm lặng vài giây, Đàm Minh Khôn bỗng nhiên lên tiếng, “Diệp, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu, sự phụ của cậu là người nơi nào?”
Giọng nói vừa dứt, Từ Đinh Linh hai người đều đem ánh mắt đặt lên người Diệp Sơ Dương.
Ai cũng đều biết Diệp Sơ Dương rất lợi hại.
Từ Đinh Linh cùng người dự thi khác cũng đích thị cho rằng Diệp Sơ Dương kỳ thật cũng chỉ là một cái tán tu mà thôi, nhưng hiện tại nghe Đàm Minh Khôn nói, dường như làm cho bọn họ thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vì thế hai người chằm chằm nhìn Diệp Sơ Dương.
Thật ra Diệp Sơ Dương cũng không nghĩ tới lúc này Đàm Minh Khôn lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, cô cười như không cười liếc nhìn đối phương một cái, sau đó cười hỏi, “Đàm đại sư vì cái gì mà bỗng nhiên hỏi tôi như vậy?”
“Nếu cậu và Từ Đinh Linh đều là tán tu, vừa rồi người phản bác Lưu Tam Thổ lẽ ra không phải là cậu ta mà là cậu. Tuy rằng những lời này thực khó nghe lúc này, nhưng nói thật, lời nói của cậu mạnh hơn gấp trăm lần so với lời nói của Từ Đinh Linh.”
Cho nên, vừa rồi người phản bác Lưu Tam Thổ, đổi lại thành Diệp Sơ Dương, sẽ càng thêm hữu lực.
Nhưng Diệp Sơ Dương lại không làm vậy.
Đây là vì cái gì?
Còn không phải là vì Diệp Sơ Dương kỳ thật không phải là tán tu sao?
Nghĩ đến đây, Đàm Minh Khôn lập tức liền nhớ tới lần trước ở vòng thi thứ hai, vị kia cũng nói mấy lời với mình. Hiện tại nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng một chút, đây cũng chính là cơ hội tốt để hỏi.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe đối phương hỏi vậy, tức khắc cười khẽ một tiếng.
Cô uể oải duỗi cái eo lười, sau đó cười nói, “Chuyện này, trong lòng Đàm đại sư không phải hiểu rõ sao?”
Diệp Sơ Dương nói chính là dự theo sự tình đã theo dõi trước đó.
Đàm Minh Khôn im lặng một lúc cuối cùng nói, “Tôi chính là muốn biết rõ ràng hơn.”
“Rõ ràng hơn?” Diệp Sơ Dương lặp lại ba chữ này, ý cười trong mắt càng tăng lên, “Vậy ông muốn nghe được đáp án gì từ trong miệng tôi? Diệp Sơ? Huyền Cơ? Vẫn là ai?”