Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Lửa giận...
Editor: Ciel Míp
Sáng sớm hôm sau, ngay lúc Harry ăn điểm tâm, Draco thần thần bí bí tới gần cậu, hỏi: “Này! Harry, nghe nói… Ngày hôm qua cậu hẹn hò với hoa khôi của Ravenclaw phải không?!”
Harry nhăn mày lại: “Làm sao cậu biết?”
“Ngày hôm qua cậu đi phòng sinh hoạt chung Ravenclaw đón cô ta, có rất nhiều người đều nhìn thấy nha” Draco cười hì hì ngồi xuống cạnh cậu, “Còn muốn giấu diếm tớ… Nhiều người như vậy cũng không phải mù lòa!”
“Đúng vậy, Harry!” Blaise ở bên cạnh cậu cười nói, “Đây chính là hoa khôi Ravenclaw đó nha — bản lãnh của cậu thật không nhỏ nhỉ tớ nghe nói cô ấy cự tuyệt không ít lời mời của nam sinh, lần này rõ ràng lại đáp ứng cậu…” Cậu ta lầm bầm, “Thật sự là vận khí của cậu quá tốt…”
“Ah.” Harry thế nhưng chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Draco đã nhận ra cậu lãnh đạm, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Thoạt nhìn cậu không hề vui vẻ — hẳn là cuộc hẹn ngày hôm qua không vui hả?”
“Cũng tạm được.” Harry uống một ly nước bí đỏ, “Chẳng qua cũng không có gì…” Cậu quay đầu đi, ánh mắt đã rơi đến trên trường bàn bên Ravenclaw. Cho Chang đang nói chuyện gì đó với một nữ sinh ngồi cạnh cô, cô nhận ra tầm mắt của cậu, xoay đầu lại. Lúc ánh mắt của cô đối diện với ánh mắt của Harry, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Cô ta làm sao vậy?” Draco nhìn hai người, “Sao cô ta lại có vẻ như rất sợ bộ dáng của cậu chứ?”
“Ai kêu tớ là Slytherin tà ác đâu.” Harry mỉm cười.
“Không hiểu.” Draco lắc đầu, “Rốt cục là cậu nói cái gì vậy chứ!”
Harry chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía vị thiếu nữ tóc đen mỹ lệ của Ravenclaw, màu xanh trong mắt lóe lên một sáng lạnh lẽo.
Lễ Giáng Sinh đã sắp đến, Hogwarts đã dùng những thứ đồ trang trí mỹ lệ xinh đẹp trang trí cho một lễ giáng sinh mới, trên hành lang treo đầy cờ màu và đủ loại nhánh cây, mỗi bộ giáp đều được lau sạch làm nhá lên ánh kim loại lòe lòe. Trong đại sảnh có mười hai cây thông Noel, sao Kim trên đỉnh ngọn thông lòe lòe tỏa sáng. Trên hành lang xông vào mũi là mùi thơm mê người.
“Giáng Sinh em dự định làm gì Harry?” Snape vừa đi vừa hỏi Harry đi bên người ôm một chồng sách bài tập.
“Em sẽ trở lại quảng trường Grimmauld.” Harry trả lời, ôm chặt sách vở trong tay.
Bước chân Snape ngừng lại, nhìn đối phương, trong ánh mắt mang theo lạnh lẽo: “Em phải về?!”
“Vâng.” Harry gật gật đầu, “Sirius viết thư mời em trở về qua lễ Giáng Sinh, em đồng ý.”
“Vì sao em không nói cho ta biết?” Snape nhăn mày lại, dĩ vãng Harry có chuyện gì đều sẽ tự nói với mình, làm sao lại tự chủ trương như thế? Em ấy không lo lắng mình sẽ xử lý ra sao sao? Dĩ vãng em ấy đều sẽ xem xét cảm thụ của mình, sao lần này…
“Vì sao em nhất định phải nói cho thầy biết?” Harry hỏi ngược lại, “Em nghĩ… Cuối cùng em hẳn là nên có một chút… Bí mật… Thuộc về bản thân?” Cậu quay đầu, ánh mắt chống lại tầm mắt của Snape.
Snape trong lòng trầm xuống, ánh mắt Harry là cỡ nào quen thuộc, bao nhiêu lần, em ấy chính là dùng ánh mắt quật cường này nhìn mình, trong mắt mang theo ánh lửa ẩn ẩn, để lộ ra nội tâm của em không phục và tức giận.
“Thật sự là…” Làm cho người hoài niệm… Snape lẩm bẩm một tiếng trầm thấp, lại lần nữa cất bước. (Edit cái đoạn này thật muốn đánh GS a)
Harry tuy không hiểu anh nói gì, nhưng cậu có thể nhìn ra được hoài niệm trong mắt anh — khi anh nhìn vào mắt của cậu. Cậu chán ghét loại cảm giác này! Vô cùng chán ghét! Nhưng cậu không có cách nào, Snape không thích mình, dù cho mình có yêu anh… Lại có thể làm được cái gì chứ? Chẳng qua anh chỉ là xuyên thấu qua ánh mắt của mình mà nhìn người con gái anh yêu trong quá khứ mà thôi… Cậu đuổi kịp bước chân Snape, nhìn vạt áo chùng phất lên bay múa, trầm mặc.
“Chừng nào thì em đi?” Snape nhìn như không đếm xỉa tới hỏi.
“Chạng vạng.” Câu trả lời của Harry cũng chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản.
“Bây giờ đã là chạng vạng rồi.” Snape nhìn sắc trời, hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời bắt đầu trở nên hôn ám, “Hẳn là Black đã ở trước cửa phòng sinh hoạt chung chờ em rồi.”
“Vâng.” Harry nói, “Cho nên em lập tức sẽ phải đi rồi.” Bọn họ đã đi tới trước cửa hầm.
“Như vậy…” Snape mở cửa hầm ra, “Có phải nếu ta không hỏi em, em cũng sẽ không nói cho ta hay đúng không?”
Harry đi theo anh vào hầm, đem sách vở trong tay đặt lên bàn, xoay người quay mắt về phía anh: “Không cần em cho thầy biết — thầy hoàn toàn có thể tra được trên danh sách đang khý lưu giáo mà.”
“Cho nên…” Snape đóng cửa lại, trong hầm ngầm một mảnh hắc ám, chỉ có lửa lò sưởi âm tường phát ra ánh sáng tươi đẹp nhảy nhót, “Em là muốn… Không dấu vết… rời khỏi ta?”
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt trẻ tuổi của Harry, ánh mắt cậu lóe ra một tia xanh lục. Trong đôi mắt Snape là một mảng đen tối, chỉ có hỏa diễm phản xạ trong mắt anh để lại chút dấu vết.
“Em phải đi rồi.” Harry cũng không trực diện trả lời vấn đề của anh, cậu cúi đầu xuống, cảm thấy trong hầm ngầm dâng lên một hơi lạnh lẽo, làm thân thể của cậu không khỏi run một chút.
“Rất lạnh sao?” Snape tới gần cậu, vươn tay.
“Không, em rất tốt, ngài không cần lo lắng.” Harry lại tránh khỏi tay anh, “Em phải đi…” Cậu muốn đi về phía cửa.
Snape lại kéo tay cậu lại, tay Harry đã lạnh như băng, nhưng ngữ khí của Snape lại càng lạnh lẽo hơn băng nữa: “Em đây là đang trốn tránh ta?”
“Tại sao em phải trốn tránh thầy?” Harry không nhìn thẳng ánh mắt của anh, “Em chỉ là đang vội.”
“Vậy em không cần phải đi.” Snape nắm chặt cổ tay cậu, “Ta không cho phép em đi — đừng quên, ta mới là người giám hộ của em.”
Harry ngẩng đầu, nhìn anh, cậu thấy được lửa giận trong mắt anh, cậu biết mình không cách nào cự tuyệt: “Tốt, em đi… nói một tiếng co Sirius…”
“Ta giúp em nói — em, đợi ở chỗ này.” Snape bắt lấy tay của cậu, đưa cậu kéo đến trong phòng ngủ của mình.
Harry bình tĩnh ngồi vào trên giường, dịu ngoan trước nay chưa từng có.
Lúc Snape trở lại, Harry vẫn như trước bảo trì nguyên dạng, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên giường. Trong phòng ngủ đã hoàn toàn tối đen, Harry nghe được giọng anh, ngẩng đầu lên: “Nói xong?”
“Nói xong rồi.” Snape ngồi vào bên cạnh cậu, cảm nhận được cậu bị rét lạnh, thò tay đưa cậu ôm vào trong ngực.
“Chú ấy nhất định rất giận.” Harry đem mình chôn ở trong ngực của anh, nhưng thân mình như trước vẫn run gay gắt.
“Đúng vậy, hắn rất giận.” Thanh âm của Snape trở nên trầm thấp, “Em vẫn rất lạnh?”
“Đúng vậy.” Harry thừa nhận, “Em rất lạnh.”
“Vì sao lại lạnh?” tay Snape vốn vuốt ve bờ vai cậu chợt ngừng lại, “Ta không thể cho em ấm áp sao?”
“Lòng tôi rất lạnh.” Harry nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Tâm lạnh, mà anh không cách nào có thể làm tôi ấm áp.”
“Vậy… Người như thế nào mới có thể làm ấm lòng em?” Cái con nhóc miệng còn hôi sữa Ravenclaw kia sao?! Snape không muốn nhớ lại cảnh Harry và Cho Chang ở dưới gốc tầm gửi hôn nhau trong ký ức.
“Tôi không biết.” Harry đứng lên, “Có lẽ… Vĩnh viễn cũng sẽ không có một người như vậy…” Cậu mở cửa, đi ra phòng khách. Khơi một chút lửa trong lò sưởi âm tường, ngọn lửa lập tức lại lần nữa bùng dậy.
“Thật ấm áp, có phải hay không?” Harry nhìn ngọn lửa lay động, những tia lửa bay múa như ánh sáng sao hoả, “Nhìn hoa lửa… Thật xinh đẹp…”
” Ừm.” Snape đi đến cạnh cậu.
“Còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt không?” Harry nhìn ánh lửa kia, lâm vào ký ức, “Tại cái đại ngục đáng sợ đó… Lúc ấy, ngài đã cứu tôi…”
“Ừm.” Snape gật đầu, anh nhớ rõ lúc đó Harry nhỏ gầy như thế, suy yếu như thế…
“Thầy biết từ sự kiện kia về sau, tôi hiểu được một đạo lý gì không?” Harry vẫn đắm chìm ở trong tư tưởng của mình.
“Em không tin sẽ có người đơn thuần đối tốt với em, con người, đều có toan tính riêng của họ!” Snape nhớ rõ Harry đã từng nói qua với mình.
“Đúng vậy, còn có một điều nữa…” Harry nhìn ánh lửa kia, “Vật càng mỹ lệ, càng nguy hiểm…” Nói xong, cậu vươn tay, chạm đến ánh lửa kia…
“Harry!” Snape vội vàng bắt lấy tay cậu, nhưng vẫn muộn một bước, tay Harry đã đã rơi vào trong lửa!
Ngọn lửa thè lưỡi ra liếm trên da thịt trắng noãn, Harry ngơ ngác nhìn, cảm thụ được thống khổ nóng rực. Tình yêu, cũng là như vậy nhỉ… Mỹ lệ, nhưng nguy hiểm…
Snape vội vàng đem tay của cậu lôi ra: “Em đang làm gì?! Em điên rồi hả?!” Nói xong, kéo cậu một phen, vội vội vàng vàng đi lấy thuốc mỡ dự phòng đến xoa cho cậu.
Harry rút tay về: “Để tự tôi làm…” Nói xong dùng tay kia cầm lấy thuốc mỡ trong tay anh.
“Rốt cục em làm sao vậy?” Snape nhịn không được, “Em có thể không làm cho ta lo lắng được không?!”
“Thật xin lỗi.” Harry lẩm bẩm, “Tôi… Hôm nay hơi không thoải mái…”
“Không thoải mái?!” Snape đứng lên, “Ngài Potter, đầu óc của ta tối thiểu thông minh hơn so với quái vật, tình huống thân thể của em rốt cục thế nào ta rất rõ ràng!”
“Đó cũng là chuyện của tôi!” Harry ngẩng đầu nhìn anh, “Cho dù ngài là người giám hộ của tôi, cũng không có quyền lợi can thiệp tư tưởng của tôi!”
“Can thiệp tư tưởng của em?” Snape trừng mắt nhìn cậu, “Từ lúc nào… Cậu bé vàng cũng bắt đầu có được bí mật nhỏ của mình rồi?! Hay là nói…” Anh tới gần Harry, “Em đã có bạn gái nhỏ, đã nghĩ phải có một ít không gian tư mật — cũng đúng, em trưởng thành, nên có chút vấn đề tình cảm rồi… Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Harry đứng lên quay mắt về phía anh, “Dù tốt hay xấu cũng được, đều là chuyện riêng của tôi, ngài… Không cần hao tâm tổn trí mọi chuyện…” Nói xong, cậu qua loa bôi loạn chút thuốc mỡ trên tay, liền chuẩn bị đi ra.
“Em…” Snape thật sự phát hỏa, Harry hôm nay sao lại luôn khác thường như vậy! “Harry Potter! Rốt cục là em xảy ra chuyện gì?!”
Harry nhìn cũng không nhìn anh một cái, đóng cửa lại đi ra ngoài.
“Rầm —” Snape lần đầu phát tính tình lớn như vậy, ném hết toàn bộ sách vở đồ đạc trên bàn xuống. Mình không cách nào hiểu rõ tư tường của Harry, điều này làm anh rất vô lực. Mình rất hiểu Harry, nhưng bây giờ… Lỡ như… Harry yêu người khác… Cái cách nghĩ đáng sợ này làm lòng của anh đau nhói!
Danh Sách Chương: