Editor: Liễu Quân
Tổng bộ Hội Phượng Hoàng, đặt tại nhà cũ của Dumbledore, cũng chính là thung lũng Godric.
Harry mang mọi người đi qua khóa cảng, trải qua một lúc lăn qua lăn lại đầu óc choáng váng rốt cục cũng xuất hiện trong sảnh của Tổng bộ. Harry đến cuối cùng, đã bị người ôm vào lòng: “Harry! Con đi đây vậy?!”
“Sirius con không sao...” Harry thật vất vả mới thoát được cái ôm của cha đỡ đầu.
“Con sao không đến cùng với Snape?!” Sirius dằn không được chất vấn.
“Con đi Hogsmeade.” Harry quyết định ăn ngay nói thật, xoay người nhìn bốn phía, tìm bóng dáng Snape.
“Con làm sao dám...” Một giây kế tiếp, Sirius tức giận bạo phát, “Con mới bây lớn! Nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm con biết không?! Nếu con xảy ra chuyện gì...”
“Sirius, con đã không còn nhỏ, con đã mười lăm tuôi.” Harry an ủi cha đỡ đầu, “Con cuối cùng phải học đối mặt với nguy hiểm, con phải đối mặt với chiến tranh, đó là trách nhiệm của con.”
“Này cũng không cần con phải tự đi đối mặt...” Sirius thở dài, có chút đau lòng nhìn cậu, “James và chúng ta lúc mười lăm tuổi còn đang nghĩ đùa dai thế nào! Con thì lại...”
“Con phải học lớn lên, không phải sao?” Harry mỉm cười với anh, “Yên tâm, con rất khỏe...” Ánh mắt cậu đảo ra phía sau anh một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng Snape đâu, cậu không khỏi nhíu mày.
“Tên đó đi... Nhìn Lily...” Sirius ậm ờ nói, anh có chút buồn bực vì con đỡ đầu của mình vừa đến đã tìm cái tên Snivellus đó.
Harry cười cười, cho cha đỡ đầu một cái ôm thật to: “Thanks you!” Cậu hôn lên má cha đỡ đầu, “Sirius, chú là một ba ba tốt!” Nói xong, cậu gật đầu với anh, mở cửa ra ngoài.
Mình là ba ba tốt? Mặt Sirius viết lên hai chữ hạnh phúc, lang nhân một bên thở dài, vỗ vỗ vai anh, nhắc nhở anh đi vào họp: “Bill bọn họ phải cùng mình kể rõ tình huống cụ thể!” Lôi đại cậu còn đang choáng váng đi vào.
Giữa quảng trường có một cái bia kỷ niệm chiến tranh, bốn phía có gắn đèn màu, một nhánh thông do gió thổi vào che khuất. Bên cạnh có một cửa hàng, một cái thùng điện thoại, một quán rượu và một giáo đường nhỏ, cửa sổ thủy tinh của giáo đường phản chiếu lại những ánh màu rực rỡ, chiếu sáng cả khoảng sân, từ trong giáo đường truyền ra bài thánh ca.
Harry dẫm lên tuyết đi về phía đài tưởng niệm, hoa tuyết bay tá lả rơi vào tóc cậu, tuyết dưới chân phát ra tiếng “lộp bộp” theo mỗi bước chân cậu. Harry đến trước đài tưởng niệm thì dừng lại, bia tưởng niệm biến mất, vốn dĩ là tượng đá khắc đầy tên danh nhân đổi thành bức tượng ba người: Một người đàn ông, mái tóc rối bời, đeo kính một người phụ nữ tóc dài, hòa ái xinh đẹp ưu nhã còn một bé trai, nằm trong lòng cô. Harry dừng trước mặt cha mẹ, trong lòng cậu dâng lên một trận bi ai, một nhà bọn họ đã từng hạnh phúc đến dường nào, nhưng buổi tối đó... Tất cả hạnh phúc đều bị phá nát...
Harry hít sâu một hơi, xoay người đi về phía lễ đường, âm thanh thánh ca ngày càng vang dội. Cậu nhớ lần trước khi đến lễ đường này là cùng với Hermione, cũng là bài thánh ca Giáng Sinh, mà bây giờ... Tất cả, đều hoàn toàn đổi khác. Lối vào nghĩa trang có một cánh cửa nhỏ, Harry nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghiêng người đi vào. Hai bên trái phải lối đi của giáo đường đọng lại những lớp tuyết thật dày, cậu đi qua lớp tuyết, dọc theo con đường, phía sau giáo đường, một loạt những bia mộ, xuyên qua lớp thủy tinh những màu sắc rực rỡ, màu đỏ vàng xanh đan xen vào nhau trải dài trên tuyết,
“Trân bảo của bạn cất giấu nơi nào, tâm của bạn ở nơi đó.” Harry dừng bước trước một bia mộ hoa cương lạnh như băng phủ đầy rêu xanh, cậu nhìn chăm chú những dòng chữ trên bia mộ. Trước mộ đặt hai bó hoa tươi, vẫn còn mới, Harry có thể đoán được bó hoa này đến từ ai. Harry giơ đũa phép lên, vẽ trong không khí một vòng tròn, một bó hóa hồng Giáng sinh từ vòng tròn rơi xuống tấm bia.
Ngồi cách đó hai hàng... Harry ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy bóng dáng màu đen quen thuộc, không nhúc nhích đứng ở kia.
Harry đột nhiên không muốn đi qua, cậu nhớ lại mẹ mình, mặc dù cậu biết chỉ là hoài niệm, nhưng... trong lòng cậu vẫn như trước dâng lên một tia đố kị. Được rồi, này rất không tốt, mi không thể ghen với mẹ mình, Harry! Vô luận bà trong tim Snape chiếm vị trí bao lớn, cũng đã là quá khứ, Harry tự nói với mình như thế, sau đó quyết định, để cho Snape được một mình một lát, bây giờ, mình không nên quấy rầy anh ấy.
James Potter
Sinh ngày 27.3.1960
Chết ngày 31.10.1981
Lily Potter
Sinh ngày 30.1.1960
Chết ngày 31.10.1981
Kẻ thù cuối cùng cần đánh bại là cái chết.” Ngón tay Snape xẹt qua từng chữ trên bia mộ, đọc lên từng chữ một, nhớ lại thiếu nữ tóc đỏ kia.
“Lily, nếu như cậu còn sống... Cậu nhất định sẽ trách mình...” Mình lại có thể... Đưa bàn tay vấy bẩn của mình chạm vào Harry, kéo em ấy vào địa ngục vạn kiếp bất phục... Em ấy vốn có thể đạt được thắng lợi, sau đó cùng với một cô bé mà em ấy thích hôn, sinh con... Đạt được hạnh phúc của mình, nhưng mà mình... Mình hủy em ấy...
Đóa hoa bách hợp nở rộ trắng tinh, dường như phảng phất nụ cười ngây thơ của cô thiếu nữ. Snape nhẹ giọng nói: “Nhưng... Mình không thể buông em ấy... Xin lỗi Lily...” Anh phảng phát nhìn thấy hình bóng lúc ẩn lúc hiện của cô gái tóc đỏ, như trách cứ như bi ai nhìn mình...
“Tha thứ mình...” Snape nhắm mắt thở dài, “Mình thương em ấy...” Anh chậm rãi xoay người, chuẩn bị trở về. Vừa quay đầu, kinh ngạc nhìn Harry đứng ở phía sau, mỉm cười nhìn anh.
“Harry...” Môi Snape run run hai cái, không biết nên nói gì mới phải. Anh vui vẻ khi Harry tìm mình, lại lo lắng... Nhóc sẽ hiểu lầm... Snape do dự đến gần cậu.
“Em đến nhìn Ariana.” Harry cười với anh trước, “Anh đến nhìn mẹ em?”
“Ừ...” Snape không biết đáp lại thế nào, “Harry, ta chỉ là... đến nhìn cô ấy...” Cũng không có gì khác.
Harry không chút để ý mỉm cười, khoát lấy tay anh: “Phải trở về rồi, nói không chừng... Nếu anh đi nhanh có thể nghe bọn họ kể lại “Chiến công vĩ đại” của em đó!” Cậu lộ ra một nụ cười đắc ý, lôi anh đi về phía trước.
Snape nhìn Harry, mặc dù cậu nhóc giả vờ không để ý, nhưng mình vẫn nhìn ra trong nụ cười của nhóc có một tia khác thường. Nhưng nhóc ấy hiểu mình, nhóc biết mình không có cách nào buông Lily... Snape đột nhiên dừng bước, cúi đầu hôn lên trán thiếu niên: “Cám ơn em, Harry...”
Harry sờ sờ cái trán, mỉm cười thoải mái với anh, hai người đi ra khỏi khu mộ. Sắp đến lúc ra khỏi khu mộ, Snape thầm lập lại trong lòng một lần nữa: “Lily, thực xin lỗi, mình thương em ấy...”
Harry và Snape đi vào phòng khách của Tổng bộ, hội nghị đã kết thúc, một vài thành viên từ phòng họp đi ra. Bill vung tay với Harry: “Làm không tồi, Harry!” Anh giơ ngón cái lên.
“Thank you, Bill.” Harry gật đầu.
“Em biết anh?” Bill có chút ngạc nhiên, Ron chắc là sẽ không cùng nhóc đó nói những chuyện này.
Harry biết mình lỡ miệng: “Em nghe Fred với George nói về anh, anh bây giờ vẫn còn ở Gringotts chứ?”
Bill biết chuyện cậu với đôi song sinh hợp tác mở tiệm, ngược lại cũng không quá ngạc nhiên, gật đầu, nói: “Dumbledore có việc tìm em với giáo sư Snape, mau đi đi!” Nói xong, anh có chút ngạc nhiên đánh giá tư thế thân mật của hai người, phỏng chừng anh cũng nghĩ không ra tại sao đàn em của mình lại thích loại người như Snape.
Trong phòng họp, Dumbledore đang nói gì đó với Sirius, thấy Harry bọn họ đi vào, ý bảo họ ngồi xuống trước. Sirius nhìn Harry, vẻ mặt trở nên âm trầm, Harry đoán chắc chú ấy đã nghe được chiến công vĩ đại của mình ở Hogsmeade, trong thời gian ngắn khó mà tiếp nhận được.
Sau khi Sirius ra ngoài, Dumbledore phóng ra chú chống nghe trộm và tĩnh âm chú, mới mở miệng hỏi: “Harry, làm sao để Death Eater đi vào Hogwarts, con có ý kiến gì không?”
“Tủ biến mất.” Harry vẫn cảm thấy phương pháp này là tốt nhất, cái này có thể lấy cớ đột phá được phòng ngự của Hogwarts, lại làm Voldemorts tin tưởng.
“Nhưng mà... Ta đi tìm đâu ra một tiểu Malfoy tiên sinh đây?” Dumbledore cũng đồng ý với ý kiến này, nhưng có chút vấn đề ở chỗ áp dụng.
Harry nhớ đến một người: “Frank Lestrange, con nhớ trò ấy vẫn muốn tìm cách liên lạc với Death Eater, rất muốn khôi phục uy danh của gia tộc Lestrange, một thí sinh rất tốt.”
“Frank Lestrange...” Snape nhớ lại cái nam sinh từ năm nhất đã đối nghịch với Harry, “Chỉ là... từ lúc xảy ra chuyện của Abbott Lestrange, nó vẫn luôn an phận thủ thường, làm sao em biết nó muốn làm gì?”
“Em nghe Draco nhắc qua một lần, cậu ta đã từng trước mặt Draco nhắc đến, nói gia tộc Malfoy còn không bằng gia tộc Lestrange, cậu ta nhất định sẽ khôi phục uy danh gia tộc Lestrange các loại, cho nên em nghĩ, cậu ta chẳng qua chỉ là đang giấu tài, chuẩn bị làm ra một phen đại sự.” Harry nói.
“Đã như vậy...” Dumbledore suy nghĩ một lát, “Severus, sợ là chúng ta cần Malfoy tiên sinh giúp một tay.” Lucius Malfoy phản bội không có bao nhiêu người biết, anh ta sẽ trở thành một người dẫn đường rất tốt, thuận tiện... Cũng chính thức cho gia tộc Malfoy cơ hội lập công.
“Tôi sẽ liên hệ với anh ta.” Snape gật đầu.
“Như vậy, sau ngày nghỉ, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch.” Dumbledore dứng dậy, “Cực khổ cho các người!”
“Khổ thêm nữa cũng không nói gì...” Harry nhún nhún vai, “Chỉ cần cuộc chiến cuối cùng, ngài đừng đẩy Cứu thế chủ con đây ra chiến đấu với hắn là, con sẽ vô cùng cảm kích...”
“Ta đã già rồi... Có một số việc, đương nhiên là phải giao cho thanh niên các cậu rồi...” Dumbledore nháy mắt, ý là còn phải làm phiền con.
“...” Harry liếc mắt, già? Biết mình lớn tuổi thì bớt làm ra những việc thẹn thùng đi! Cụ với Gridelwald có thể khống chế tốt hormone của các người không? Đừng cho là con không biết các người bảo Sev làm được giảm tuổi cho các người!
Gương mặt Dumbledore vẫn rất bình tĩnh, giống như không thấy biểu tình trên mặt Harry: “Được rồi, Sirius có việc nói nói với con, Harry, con nên giải thích rõ ràng với cậu ta đi...” Nói xong, cụ cười híp mắt vui vẻ ra ra khỏi phòng họp trước.
Mình chỉ biết... Chuyện gì tốt vào tay con ong mật này sẽ biến thành chuyện xấu! Harry nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Danh Sách Chương: