Editor: Liễu Quân
Beta-or: Quân
“Harry!” Tìm không biết mệt mỏi Sirius cuối cùng vào buổi chiều hai ngày sau đã tìm được con đỡ đầu vừa tan học, “Chú phải nói chuyện với con.” Gương mặt anh nghiêm túc.
“Harry nháy mắt với Draco và Blaise ở phía sau, để bọn họ đi trước. Sau đó quay sang cha đỡ đầu gật đầu: “Được, chúng ta đến bờ hồ tâm sự.” Lòng cậu biết rõ, cha đỡ đầu nếu không nghe được một đáp án thuyết phục sẽ không cam lòng.
Vừa đến Hồ Đen, Sirius đã nhịn không được hỏi: “Harry, con và Snive... Snape là có chuyện gì? Lẽ nào các người thật sự ở...” Anh thực sự là không cách nào tưởng tượng, con đỡ đầu của mình lại coi trọng cái tên Snivellus đầy dầu đó!
“Sirius, con nghĩ báo chú cũng đã đọc...” Harry thở dài, ngồi xuống cỏ, “nói đến tám phần đều là sự thật đúng vậy, con và Sev... Chúng con ở cùng một chỗ.”
Sirius khó có được không gào rú, nhưng sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, giống như tùy thời sẽ tắt thở ngay vậy. Hơn nửa ngày, anh mới thở nổi, nói năng bắt đầu lộn xộn: “Không... Harry! Con sao có thể... Con và tên đó... Các người...” Anh hít sâu một hơi, rốt cục cũng hét lên được một câu đầy đủ, “Tại sao là tên đó?! Thế nào lại là tên đó?!”
“Sirius, không có vì sao.” Harry cười lắc đầu, “Tựa như chú chọn Remus, con chọn Sev, đây đều là không có vì sao.”
“Tên đó... Tên đó hận James, tên đó cũng hận chú! Tên đó... tên đó nhất định không phải yêu con, tên đó chỉ muốn lợi dụng con!” Sirius vất vả lắm mới bắt được trọng điểm, “Tên đó muốn trả thù! Trả thù James! Trả thù chúng ta từng vũ nhục hắn!”
“Đừng nghĩ vậy anh ấy như vậy.” Harry thở dài, “Sirius, Sev không phải là người như vậy, nếu muốn trả thù, anh ấy có thể trực tiếp đem con giao cho Voldemort như vậy cho bớt việc.”
“Tên đó vẫn là một Death Eater!” Sirius tìm được trọng điểm rồi, “Tên đó muốn dằn vặt con! Cho con thống khổ...”
“Trí tưởng tượng của mi thật phong phú, xuẩn cẩu.” Snape hai tay ôm ngực đứng sau lưng anh, cười nhạt, “Nghề nghiệp hiện tại của ta là giáo sư, chứ không phải là kẻ lừa đảo tình cảm.” Draco vì lo lắng vị chú họ này quấy rầy Harry, cho nên mới đi tìm cha đỡ đầu đến “cứu vớt” bạn tốt.
“Snivellus!” Sirius hung tợn nhìn chằm chằm vào anh, “Mi cái... Mi cái đồ thùng cơm đầy mỡ! Đồ khốn! Harry chỉ mới bây lớn... Mi sao có thể... Mi không sợ... làm Lily thất vọng sao?!”
“Ta nghĩ Lily sẽ rất vui vẻ nếu ta cùng Harry ở chung một chỗ.” Snape bình tĩnh trả lời, nếu như Lily dưới suối vàng có biết, cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ gút mắt trong tình yêu của mình và Harry, cô ấy sẽ mong muốn Harry nhận được hạnh phúc.
“Mày” Sirius tức đến không nói nên lời, anh thở hổn hển, “Tao sẽ không giao con đỡ đầu cho mày! Tao là cha đỡ dầu của nó, nó còn là trẻ vị thành niên, tao có quyền ngăn cản các người qua lại!” Thực sự không thể tách hai người bọn họ.
“Xuẩn cẩu quả nhiên không có đầu óc, quyền giám hộ Harry từ năm nhất đã vào tay ta, mong mi đừng có quên nữa.” Snape thật vui vẻ khi thấy sắc mặt của xuẩn cẩu trở nên xanh mét.
“Snape...” Sirius cắn răng, “Tao muốn quyết đấu với mày!” Anh rút đũa phép ra, “Cái đồ Snivellus bẩn thỉu! Mày... Harry! Con làm gì...” Anh trừng mắt nhìn Harry đứng trước mặt Snape.
“Sirius, con mong chúng ta có thể công bằng, bình tĩnh mà nói chuyện, chứ không phải chút chút là rút đũa phép ra quyết đấu.” Harry thở dài, “Các người một là cha đỡ đầu của con, một là người con thích, con không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong hai người bị thương.”
Sirius nhìn chăm chú vào mắt con đỡ đầu của mình, anh nguyền rủa một tiếng, buông đũa phép: “Được rồi!” Anh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Snape, “Chúng ta nói chuyện!”
Được rồi, tối thiểu Sirius còn biết nghe lời mình. Harry hít sâu một hơi: “Sirius, con mong chú hiểu rõ, con... con thương anh ấy, Sev quan tâm chăm sóc con người ngoài sẽ không thể nào hiểu được, anh ấy rất ưu tú, đối với con rất dịu dàng...” Cậu cảm thấy lời nói của mình thật yếu ớt, “Cùng với... anh ấy yêu con... Không ai yêu con bằng anh ấy...”
“Harry!” Sirius giơ chân, “Người yêu con rất nhiều! Cũng không phải chỉ mình hắn!”
“Con biết...” Harry gật đầu, “Nhưng bọn họ là yêu “Cứu thế chủ”, là “Cậu bé hoàng kim”, là “Cậu bé nhất định sẽ đánh bại người kia”, chứ không phải là Harry Potter, chứ không phải là con.” Cậu nhìn Snape, “Chỉ có Sev biết rõ con là ai, ở trong mắt anh ấy, con chỉ là “Harry Potter”, không có ánh sáng vinh quang, anh ấy nhìn thấy thuần chất là con đây là nguyên nhân con thích anh ấy.” Trong lúc mọi người sùng bái “Cứu thế chủ”, chỉ có Snape vẫn như trước châm chọc khiêu khích mình, nhắc nhở mình đừng say mê danh tiếng.
“Harry... Chú...” Sirius nói không nên lời, anh không thể phản bác lời của con đỡ đầu, mình không biết Harry đã niếm trải bao nhiêu cái khổ, mình bỏ qua thời thơ ấu của nó, “Nhưng hắn...” Dù là vậy, mình vẫn không thể tiếp thu, “Hắn lớn hơn con tròn hai mươi tuổi, hắn... Thanh danh của hắn có bao nhiêu thối con không phải là không biết, hắn căm hận James, hắn còn...” Snape yêu Lily, mình vẫn luôn biết.
“Harry cũng không phải là Lily.” Snape không nhịn được cắt lời anh, “Ta không phải người mù, còn đem bọn họ trộn lẫn.” Anh khô cần nói thêm, “Ta nếu thật sự hận Harry, ta cũng sẽ không nguyện ý để một Potter họ Snape.”
“Họ Snape?” Sirius như hiểu ra gì đó, “Mày... Harry! Hắn hắn hắn...”
“Sev đã cầu hôn con.” Harry giơ nhẫn trên tay lên, “Con cũng đồng ý rồi.”
“Sirius thiếu chút nữa ngất đi: “Con sao có thể đáp ứng...” Con đỡ đầu của mình ở với mình chưa được mấy ngày đã phải chắp tay dâng lên cho người khác?! Mình còn ngu ngốc đi ngăn cản, ngăn cản cái quỷ! Hai người đã bắt đầu nói cưới gả, đây xem như là cái thế đạo gì!!!
Rita Skeeter sau khi đưa mấy bài báo về chuyện tình yêu của Cứu thể chủ được hoan nghênh, lượng tiêu thụ của > cứ bay lên. Mà một khoảng thời gian ngắn sau khi đưa tin tình yêu của Cứu thế chủ, lần tập kích thứ hai lại bay tới.
“” Một tiểu sư tử Gryffindor tò mò nhìn về phía dãy bàn giáo sư, hiệu trưởng hôm nay lại chưa tới? Chẳng lẽ sớm biết có bão nên sớm đi tránh đầu ngọn gió? Tiểu sư tử lắc đầu, vùi mặt vào bắt đầu xem báo.
“... Albus Dumbledore, vị bạch pháp sư này, cụ từng thu được không biết bao nhiêu vinh quang. Mà thắng lợi tối huy hoàng trong cuộc đời Dumbledore chính là chiến thắng Grindelwald năm 1945, nhận được thắng lợi trọng đại. Mà theo thông tin của một người, Grindelwald từng là học trò Duemstrang đến trao đổi học sinh ở Hogwarts. Trong đoạn thời gian này, ông ấy với Dumbledore cùng chung chí hướng, sinh ra một đoạn tình cảm hữu nghị siêu việt... Merlin!” Draco sợ đến quăng tờ báo, “Thật là đáng sợ... Này là thật hả?”
Harry còn đang tỉ mỉ đọc: “Cậu có thể nhìn trang thứ hai, có chứng cứ rõ ràng, còn có căn cứ chính xác từ mấy lão tiền bối cùng giới với Dumbeldore...” Rita sao khi nghe mình nói về đoạn chuyện cũ rồi tiến hành chỉnh lý, hiển nhiên, cô ta không có khả năng đi đắc tội vị đang giữ chức bạch phù thủy và vị Dark Lord vừa mới thu được tự do, chỉ có thể nói là do quan điểm bất đồng, dẫn đến đối lập giữa hai người, về phần nguyên nhân cái chết của Ariana thật ra là một đề tài khác. Nhìn qua toàn bộ bài báo, đối với người khác đây thật ra là gút mắt tình cảm của đôi “Tình lữ” khiến người khác cảm động rơi lệ.
Tình huống trong lễ đường không biết phải dùng từ gì để hình dung, đơn giản là hỏng bét. Sư tử nhỏ Gryffindor cơ hồ là đều hóa đá, giáo sư khiếp sợ, Slytherin lại xì xào bàn tán, hiển nhiên toàn thể mọi người phải lần nữa phỏng đoán về vị “Hiệu trưởng điên điên khùng khùng” này.
Mà trong phòng hiệu trưởng, vẻ mặt Dumbledore đau khổ nghiên cứu bài báo trong tay, trên bàn là lá thư của Rita Skeeter, muốn phỏng vấn một chút đoạn “Tình yêu bi thảm đã qua” của mình. Dumbledore thở dài, hiện tai, chuyện Hoxcur không cần lo lắng, Harry và Severus cơ hồ đã ôm lấy hết mọi chuyện, phỏng chừng mình chỉ cần quan tâm đến trận chiến cuối cùng thôi. Mà bây giờ lại xảy ra vấn đề lớn như vậy... Đầu cụ nhăn tít lại, Gellert nhất định đã nhìn thấy phần tin này rõ ràng, mà mình... phải tiếp nhận “lễ rữa tội” của quần chúng. Ai... Dumbledore nặng nề thở dài, mình tuổi đã cao, còn gặp cái loại tin tức bát quái này nữa, thực sự... Đáng thương cho lão già xương cốt mục rã mà!
Đang than ngắn thở dài, Dark Lord đời thứ nhất chậm rãi vào phòng làm việc Hiệu trưởng, đến trước mặt cụ: “Em xem rồi?”
“Ừ...” Dumbledore đặt báo trong tay xuống, “Anh nói phải làm sao bây giờ?” Cụ ý bảo đối phương nhìn lá thư trên bàn.
“Em bây giờ đã biết đau khổ của Severus chưa?” Grindelwald lắc đầu, “Nếu không... Công bằng?”
“...” Dumbledore khó có được giận dỗi, “Ta không có hứng thú, ngài tự tiện đi.”
“Đã đến mức này rồi, Al.” Grindelwald dùng biểu tình”Em lại muốn vứt bỏ ta” nhìn cụ, “Lẽ nào em còn muốn giấu diếm sao? Em cũng không thể ‘Bội tình bạc nghĩa’!”
Ngài đã đến tuổi này rồi, thật sự không thích hợp làm ra vẻ mặt này đâu, Grindelwald tiên sinh.” Dumbledore nhìn cụ, “Ta đối với loại trò chơi “ân ân ái ái” này không có hứng thú, ngài có thể tìm cảm hứng ở người nào thích phối hợp.”
“Al...” Grindelwald thở dài, “Em cần gì phải vậy chứ? Chúng ta...” cụ tiến thêm một bước, muốn nói gì đó, nhưng bị Dumbledore cự tuyệt: “Ta còn bận, xin ngài cứ tự nhiên,” Cụ hạ lệnh đuổi khách.
Danh Sách Chương: