Trên xe, Cung Thời Niên nhìn có phần tức giận.
Hình như chỉ cần đối mặt với những người của nhà họ Phan là lòng anh liền nổi lên lòng căm phẫn và nỗi hận đau đớn. Anh không có cách nào kiềm chế được bản thân mình không tức giận cả, vì khi thấy bọn họ... trong đầu anh liền hiện lên cách họ đối xử với mẹ con anh năm đó.
- Thời Niên! Anh không sao chứ?
Tự Ninh đặt tay lên mu bàn tay của Thời Niên và nhẹ nhàng hỏi han anh.
- Tôi không sao!
Cung Thời Niên lấy tay lên và đặt lại lên mu bàn tay của Tự Ninh để khiến cô an tâm hơn!
Nhưng mà, anh chỉ nói thế thôi phải không? Chứ hai chữ "không sao" đã hiện trên gương mặt anh lúc nào đâu? Rõ ràng... là tâm trạng của anh vẫn không tốt!
- Đừng vì họ mà giận dỗi! Nếu anh muốn trả thù thì càng phải tỏ ra bình thản! Nếu không, khi thấy anh phẫn nộ... họ sẽ rất vui đấy!
Đúng vậy! Anh cũng biết là thế nhưng... anh không có cách nào khiến cho nụ cười lộ ra trước mặt bọn họ.
- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, hãy bỏ nó qua một bên đi! Hãy trở về khoảng thời gian của chúng ta, đừng lãng phó nó vì những người không quan trọng!
Thời Niên bỗng nhiên lại cười với cô làm tâm cô cảm thấy xao xuyến mà quên đi hết những suy nghĩ không đâu trong đầu....
Mình vẫn chưa vội biết anh ấy đang xem mình là gì? Vì khoảnh khắc này.... mình cảm thấy rất hạnh phúc! Con người vẫn nên mù quáng một chút sẽ tốt hơn.
Mù quáng một chút? Cô đã mù quáng rất nhiều rồi mà vẫn còn muốn mù quán tiếp sao?
- Sáng tôi thấy em ăn rất ít, chắc giờ này cũng đói rồi đúng không? Hay là chúng ta đi ăn gì đó? Em thấy sao?
Đương nhiên là Tự Ninh gật đầu liền rồi, vì hiếm khi anh có thời gian bên cô như này còn gì! Vã lại, cô... cũng muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, muốn biết xem... cuộc sống này thật sự tốt đẹp đến đâu!
...----------------...
Tại một nhà hàng đắt đỏ và sang trọng.
- Quý khách dùng gì ạ?
Đã ngồi vào bàn, nhưng mắt của cô không hề ở đây mà cứ nhìn ngắm lung tung.
Nếu là trước kia thì chắc chắn mình sẽ cảm thấy nơi này rất bình thường vì.. nó không hề khác gì ở cung điện. Nhưng còn hiện tại thì... mình lại cảm thấy nó quá sang trọng và... mình không hề có đủ đẳng cấp để đến một nơi như này!
- Tự Ninh! Đừng lo nhìn xung quanh nữa! Gọi món đi!
Thời Niên tự nhiên lại cất giọng trầm khiến Tự Ninh giật cả mình.
- Hả?
Nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa.
- Quý khách muốn chọn món gì ạ?
- À! Cho tôi món bít tết này đi! Còn anh? Anh thì sao?
Thời Niêm mỉm cười.
- Em cứ chọn, còn tôi thì sao cũng được. Nhưng em chỉ gọi món đó thôi sao? Không gọi gì thêm à?
Tự Ninh xua tay.
- Không cần đâu, ở đây món nào cũng đắt, hơn nữa hôm nay anh đã tiêu rất nhiều tiền cho em rồi!
Cô ấy lại như vậy rồi! Là đang muốn tiết kiệm tiền cho mình sao?
Hình như là vậy thật, vã lại, tiền không phải do mình làm ra mà cứ dùng thì... Tự Ninh có chút gì đó không thoải mái.
- Đừng có lo lắng về tiền bạc. Em thích gì thì cứ gọi!
Vì anh không có gì nhưng tiền thì không thiếu mà!
- Không! Không! Gọi nhiều quá em không ăn hết và... mấy món này nhìn mới lạ quá, sợ là không hợp khẩu vị.
Cung Thời Niên thật sự cảm thấy bực bội rồi, nên anh chậc lưỡi một cái rồi cướp lấy cuốn thực đơn trong tay Tự Ninh.
- Không cần lo, không hết thì mang về. Nhưng tại sao em lại biết nó không hợp khẩu vị chứ! Thay gì cứ đoán mò thì ta ăn thử xem sao, xem xem... nó có thực sự không hợp không!
...----------------...
Cuối cùng khi bàn ăn dọn ra.... Wow! Hơn cả chục món, còn là những món cao sang mà người bình thường không chạm vào được.
- Thời Niên! Em cảm thấy... như vầy có hơi lố rồi!
Người giàu có như Cung tổng đây thì làm gì có chữ "lố", chỉ có chữ xài sang và vun tiền như giấy mà thôi.
- Em ăn đi! Không cần ăn nhiều, mỗi món thử một món xem... em thích món nào và không hợp khẩu vị với món nào là được. Còn lại thì cứ gói đem về.
Trong cung điện cũng phải tiết kiệm cho ngân khố nên cũng ít có ai dám phóng túng như vầy, nên, đây là lần đầu tiên cô được cảm nhận cách sống này đấy!
Danh Sách Chương: