Tôi thật sự không hiểu chủ tịch của chúng tôi sao lại chọn một người như cô làm thư ký chứ! Không lẽ là mắt thẩm mĩ của anh ấy đã thay đổi, hoặc là... con mắt đánh giá người tài của anh ấy đã trở nên cũ kỹ!
Cô ta nói vớ Tự Ninh bằng một cái giọng khinh khỉnh, chê bai khiến cho Tự Ninh có chút khó chịu.
- Nhìn xem! Cách ăn mặc lạc hậu và quê mùa, tài cách cũng chẳng đến đâu. Ngay cả sở thích thường ngày của chủ tịch có khi cô còn không biết. Thì... làm thư ký cái quái gì đây!?
Tự Ninh cắn răng siết chặt yay lại mà nhẫn nhịn, ngày đầu tiên đi làm nên cô không muốn gây ra thị phi sóng gió. Và hơn hết, điều cô ta nói cũng không phải là sai.
Nhưng ngoại hình thì.... Tự Ninh cô cũng đâu quá thua kém người khác nhỉ?
Xem ra, cô đã sai khi quyết định ăn mặc như vầy khi đến một công ty lớn như thế!
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Chả nhẽ tôi nói không đúng sao? Thế... cô nói thử xem... cô có biết sở thích uống cà phê của anh ấy là như thế nào không?
Phải rồi! Mình quên hỏi anh ấy mất rồi!
Cô ta tiếng tới và cầm ly cà phê lên, bỏ vào một ít đường.
- Thế thì tôi chỉ cho cô vậy! Anh ấy... không thích uống cà phê quá nóng hay quá đắng. Nên cà phê ở tầm bốn mươi lăm độ và ngọt khoảng mười ba phần trăm là vừa!
Nói xong cô ta mỉm cười thật tươi theo kiểu công thức rồi khẽ nói.
- Cô... vẫn còn non lắm! Nếu thật sự muốn trèo cao thì... nên tìm một cậu ấm ăn chơi, con nhà giàu thì sẽ phù hợp hơn.
Nói xong cô ta bưng tách cà phê đi một mạch và bỏ lại một câu.
- Cô nghỉ ngơi đi! Để tôi đem cà phê lên giúp cho cô.
Cô ta chọc cho Tự Ninh vừa tức tối mà cũng vừa tự ti về bản thân. Tự Ninh cảm thấy cô ta rất hiểu về Cung Thời Niên, còn cô, dường như anh ấy đối với cô vẫn là một đại dương xanh thẳm, mênh mông cần khám phá!
...----------------...
Cạch!
- Sao lại đi lâu như thế?
Nghe tiếng mở cửa, Cung Thời Niên mỉm cười ngẩng đầu lên cất giọng hỏi.
Nhưng, không phải là Tự Ninh nên anh nhăn mặt lại.
- Nghê Yên Vân? Sao lại là cô? Trưởng phòng kinh doanh?
Cô ta từ từ tiến bước và đặt tách cà phê xuống.
- Tôi mang cà phê lên cho anh!
- Tự Ninh đâu?
Cái giọng lạnh lùng này thật đáng ghét, còn là vì... cái con nhỏ Tự Ninh kia!
- Anh quan tâm đến cô ta như vậy làm gì? Sợ tôi ăn thịt cô ta sao?
Nghê Yên Vân khó chịu khoanh tay lại.
- Ha! Cô dám sao?
Anh..... Ha! Đúng là biết chọc tức người khác, nhưng, tôi thích!
- Tôi có điều không hiểu cho lắm! Tại sao... anh lại chọn một người như vậy làm thư ký cho mình? Còn sắp xếp cho cô ta chỗ làm việc như này nữa?
Nhìn cô ta có vẻ rất bất mãn nhưng... Cung Thời Niên lại lười không muốn nói. Vì anh thừa biết... cô ta là đang ganh tị.
- Đó không phải là việc của cô nên cô không cần quan tâm làm gì! Nếu không có việc gì thì cô có thể rời khỏi phòng tôi rồi!
Ánh mắt sắc lẹm đó.....
- Hừ!
Cô ta quay lưng bước đi, vừa mở cửa ra thì...
Cạch!
- Khoan đã!
- Còn việc gì sao?
Lòng cô chợt có chút hi vọng gì đó mà rạng rỡ.
- Đem ly cà phê này đi ra ngoài luôn đi! Giờ tôi không còn tâm trạng uống nó nữa!
- Hừ!
Nghê Yên Vân quay trở lại lấy ly cà phê rồi bước đi thật nhanh vì tức giận.
Rầm!
Vừa bước ra khỏi phòng chủ tịch, đi được một đoạn, cô đã nhìn thấy Tự Ninh. Nhưng cô ta cứ vậy mà nghênh mặt bước qua!
- Cô ta liếc mình?!
Tự Ninh lầm bầm.
Cạch!
- Sao cô không tự mình đem cà phê lên mà lại là Nghê Yên Vân? Cô đang cố đùng đẩy trách nhiệm sao thư ký Phó!?
Vừa bước vào thì anh đã đứng chờ cơ sẵn.
Thì ra cô sáy tên là Nghê Yên Vân! Cái tên thật hay! Nhưng sự êm dịu của nó lại không hợp với tính cách của cô ấy tí nào!
- Không phải vậy! Chỉ là tôi không biết rõ sở thích của anh nên... cô ấy mới pha và đem lên giúp tôi!
Tự Ninh cúi đầu có phần không vui. Thấy vậy Cung Thời Niên bước lại gần và nhìn cô bằng một ánh mắt nghiêm túc!
Không lẽ anh ấy đang định mắng mình!
Đầu cô càng lúc càng rụt lại, không khác gì một con rùa! Dường như là lâu quá rồi cô không được ngẩng cao đầu nên mới trở nên rụt rè như vậy!
Bụp!
Chợt, Cung Thời Niên đặt hai tay lên bả vai của Tự Ninh.
Hả?
- Chỉ cần là em pha, em mang lên cho tôi thì tôi sẽ uống! Không cần biết là có hợp khẩu vị hay không, tôi chỉ cần biết... nó là do em làm là được rồi!
Gì cơ?
Tuy cô không hiểu ý của Thời Niên muốn nói là gì nhưng, không hiểu sao... cô đã cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Danh Sách Chương: