• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây, Thẩm Nguyên Tịch ngày càng thêm kính nể Công chúa Yến Lan. Sau khi Tẩm Nguyệt tỉnh lại, nàng mới biết được vị U chủ này kỳ lạ đến nhường nào.

Nàng từng nhìn thấy răng của Tẩm Nguyệt, hai hàm răng nhỏ nhọn như lưỡi cưa. Chỉ cần ánh trăng sáng rõ, hắn sẽ đặc biệt hưng phấn. Đôi khi hắn cất tiếng hát, nhưng giọng hát chẳng hề êm tai, mà giống như âm thanh "cắc cắc cắc" khi mèo vồ chim.

Hắn giống như một con cú đêm, hay một loài dã thú vô danh lẩn khuất trong bóng tối.

Hắn tựa hồ có cánh, không biết đi đường. Chỉ cần nhún chân nhẹ một cái là có thể bay đi rất xa. Dĩ nhiên, hắn cũng có thể đi lại bình thường, nhưng cách đi của hắn thì... rất yêu kiều. Nhẹ nhàng lả lướt, như một con rắn thẳng đứng.

Khi bị Tam Điện hạ trách mắng, hắn thè lưỡi ra, rõ ràng không có mắt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác kỳ quái rằng trên khuôn mặt hắn như hiện lên đôi mắt đỏ rực, một bên nhắm một bên mở, nhướng mày nhìn người kia.

U chủ hoàn toàn là người của U tộc, giống một hồn ma yêu dị. Khi mặt trời lên, chẳng thể tìm thấy hắn đâu, nhưng chỉ cần mặt trời lặn, hắn sẽ xuất hiện, lững lờ phiêu dạt trong đêm tối.

Dẫu hắn mang đầy bí ẩn, nhưng Thẩm Nguyên Tịch không dám tò mò. Từ sau khi Tẩm Nguyệt đọc được suy nghĩ của nàng, mỗi lần gặp hắn, trong đầu nàng chỉ vang lên tiếng gọi "tỷ tỷ" của Tam Điện hạ.

Còn Tẩm Nguyệt, như thể không hiểu thật lòng, cũng như cố ý chọc ghẹo nàng, hỏi: "Tiểu cô nương, sao thấy ta lại gọi là tỷ tỷ?"

Thế là chuyện Tam Điện hạ dày mặt gọi nàng là "tỷ tỷ" cũng đến tai Công chúa Yến Lan. Dù không trêu chọc con trai ngay trước mặt nàng, nhưng Thẩm Nguyên Tịch vẫn vô tình nghe được Công chúa Yến Lan bông đùa Tam Điện hạ: "Tiêu Lâm Sóc, sao ngươi lại mặt dày đến thế?"

Ngoài ra, nàng cố tránh mặt Tẩm Nguyệt cũng là bởi hắn... không mặc quần.

Đêm hôm ấy, nàng đột nhiên tỉnh giấc, không thấy Tam Điện hạ đâu, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lại quyết đi tìm hắn. Trong cơn mơ hồ, nàng vòng qua nửa viện, bắt gặp mái tóc bạc phất phơ dưới ánh trăng. Chỉ cần liếc mắt cũng biết, đó không phải Tam Điện hạ.

Người đứng dưới ánh trăng, toàn thân ánh bạc, nhàn nhã ngân nga điệu hát chẳng thành lời. Gió đêm thổi qua, không chỉ làm tóc hắn tung bay, mà cả vạt áo cũng bị cuốn lên.

Thế rồi dưới vạt áo, Thẩm Nguyên Tịch nhìn thấy chân hắn.

Tên này không mặc quần!

Thẩm Nguyên Tịch hoảng hốt tỉnh hẳn, mặt trắng bệch, lảo đảo chạy về phòng, nằm lại giường mà tay chân vẫn lạnh buốt. Khi Tam Điện hạ trở về, nàng cũng quên mất hỏi chàng đã đi đâu, chỉ nắm lấy tay chàng, giọng run run nói: "Phụ thân chàng sao lại không chịu mặc đồ đàng hoàng thế này?"

Nàng ngượng không dám kể mình đã nhìn thấy chân của Tẩm Nguyệt. Tuy không trông thấy gì nhiều, chỉ là chân thôi, nhưng việc hắn không mặc quần đã gây cú sốc quá lớn đối với nàng.

Tam Điện hạ không nói gì, dỗ nàng ngủ rồi đi tìm mẫu thân, đem Tẩm Nguyệt lôi về: "Khi nào các người về U địa?"

Lời này nghe kỹ, thật không hiếu thuận chút nào.

U tộc không cần bị cầm cố nữa, mà Công chúa Yến Lan lại yêu thích sự náo nhiệt của nhân gian, muốn ở lại thế giới này thêm một thời gian, Tẩm Nguyệt cũng vậy.

"Đợi sau khi các ngươi thành thân, chúng ta tự nhiên sẽ đi." Công chúa Yến Lan nói.

Tam Điện hạ khẽ thở dài.

Hai trăm năm trước, Tẩm Nguyệt không phải như bây giờ. Hắn thích mặc áo đỏ sẫm, cung trang Đại Chiêu tay hẹp cổ cao, tầng tầng lớp lớp chỉnh tề. Hắn tuân thủ tất cả lễ nghi của nhân gian, tiến thoái đúng mực, vô cùng nho nhã. Hắn văn chương xuất chúng, lời hay ý đẹp tuôn trào.

Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc hắn dựng lên vì Công chúa Yến Lan. Đến khi thân quen, nhờ tự tin Công chúa Yến Lan thích con người thật của mình, hắn mới dần gỡ bỏ lớp ngụy trang, trở về bản chất.

Con người sống trăm năm là bậc trưởng giả thông tuệ, sống ngàn năm thì hóa thành kẻ điên. Khi quay về bản ngã, Công chúa Yến Lan càng thích hắn, khiến hắn lại càng không kiêng dè.

May thay, Tẩm Nguyệt vẫn còn lý trí. Sau khi bị Thẩm Nguyên Tịch bắt gặp cảnh hắn nghịch ngợm trên mái nhà vào ban đêm, hắn cũng thu liễm không ít, biết mặc quần áo đàng hoàng, đi lại tử tế.

So với Tẩm Nguyệt, Thẩm Nguyên Tịch lại càng thêm hài lòng khi nhìn Tam Điện hạ. Dù có người nói Tam Điện hạ đẹp không giống người, nhưng chàng vẫn giống người hơn Tẩm Nguyệt rất nhiều.

Những ngày cùng sống dưới một mái nhà với Tẩm Nguyệt và Công chúa Yến Lan kéo dài đến cuối tháng Tám.

Vương phủ của Tam Điện hạ được trang hoàng lại, đèn hoa rực rỡ, người ra kẻ vào tấp nập ngày đêm. Tẩm Nguyệt tự nguyện bị Tam Điện hạ "nhốt" trong tiểu viện sâu nhất, mỗi ngày chỉ nghe tâm tư của những người ra vào để giết thời gian.

Trận pháp của Tam Điện hạ vốn không giam được Tẩm Nguyệt, nên đến nửa đêm, hắn lại lẻn ra ngoài, mang theo Công chúa Yến Lan dạo quanh khắp kinh thành. Thậm chí, hắn còn vào hoàng cung "lấy" đi một bức tranh mà Công chúa Yến Lan yêu thích.

Một đêm khác, đang định ra ngoài dạo chơi, hắn đi ngang hành lang mới tu sửa của Vương phủ, bắt gặp Thẩm Nguyên Tịch lén lút ra ngoài tìm Tam Điện hạ.

"Mộng du à?" Tẩm Nguyệt nổi hứng, cúi đầu kiểm tra trang phục của mình, thấy có mặc quần, bèn lặng lẽ đi theo nàng.

Thẩm Nguyên Tịch vốn không định đi, nhưng nàng đã quan sát suốt mấy ngày, thậm chí là cả tháng. Tam Điện hạ luôn rời đi sau khi nàng ngủ, đến ban ngày lại nằm vật ra ngủ bù, trông rất mệt mỏi. Điều đó khiến nàng vô cùng để tâm.

Nàng đã hỏi bóng gió Công chúa Yến Lan xem có thấy Tam Điện hạ ra ngoài vào ban đêm không. Nếu nhận được câu trả lời thẳng thắn, nàng đã không nghi ngờ. Nhưng Công chúa Yến Lan lại đảo mắt tròn xoe, cười cợt qua loa. Nghe là biết cÔ Dạ giấu giếm.

Tẩm Nguyệt lơ lửng sau lưng nàng, khi thấy nàng càng lúc càng rời xa chỗ Tam Điện hạ đang ở, hắn rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, để lộ tung tích.

Thẩm Nguyên Tịch không giật mình nữa, phản ứng đầu tiên là nhìn xem hắn có mặc quần không. Thấy hắn có mặc, nàng yên tâm hơn đôi chút.

"Tìm Lâm Sóc sao?"

"...Ừ."

"Đợi sau khi thành thân, tế trời tế tổ xong, sẽ biết được những ngày qua hắn làm gì."

Ý của Tẩm Nguyệt là mọi bí ẩn sẽ sáng tỏ sau đại hôn.

Nhưng Thẩm Nguyên Tịch lại nghĩ, chẳng lẽ đêm nào Tam Điện hạ cũng đi lau bài vị tổ tiên?

Tẩm Nguyệt cười lớn.

Hắn từng nói với Công chúa Yến Lan rằng, đứa trẻ Thẩm Nguyên Tịch này hoàn toàn khác biệt so với nàng. Nàng không bao giờ nói một đằng nghĩ một nẻo. Nàng nghĩ gì sẽ nói nấy, nên ý nghĩ trong lòng, lời nói thốt ra, và biểu cảm trên khuôn mặt đều hoàn toàn nhất quán.

Điều này khiến Tẩm Nguyệt hết sức kinh ngạc.

"Ô Dạ... cũng đi rồi sao?"

Gần đây, con quạ đen cũng không còn ở Tam Vương phủ. Thẩm Nguyên Tịch từng hỏi Tam Điện hạ, nhận được câu trả lời rằng Ô Dạ có việc phải làm, qua một thời gian nữa sẽ quay về.

"Đúng vậy, Lâm Sóc một mình làm thì quá chậm, cần Ô Dạ giúp đỡ." Tẩm Nguyệt gật đầu.

Thẩm Nguyên Tịch nghe nhắc đến Ô Dạ liền nghĩ đến phượng hoàng của Tẩm Nguyệt.

Còn chưa kịp quyết định có nên hỏi hay không, đã nghe Tẩm Nguyệt nói: "Phượng hoàng của ta đã trở về. Ta chỉ mượn tạm một thân xác sau khi nó niết bàn. Khi ta tỉnh lại, thân xác ấy sẽ cháy rụi, chân thân của nó sẽ tái sinh ở U địa."

Thẩm Nguyên Tịch nghe mà kinh ngạc, lập tức nhớ tới những cuốn sách nàng từng đọc có nội dung tương tự.

Tẩm Nguyệt như có điều suy tư, nói: "Ký ức của ngươi về các câu chuyện... thật sự phi thường."

Nàng vậy mà có thể nhớ rõ mạch lạc từng chi tiết nhỏ trong mỗi câu chuyện đã đọc.

Tẩm Nguyệt mỉm cười.

"Thì ra là vậy," Hắn nói. "Ta từng gặp ngươi, khi ngươi bước ra từ Tập Anh Điện."

"Tập Anh Điện?"

"Ừ, Tập Anh Điện," Tẩm Nguyệt đáp, "Ngươi sẽ thích nơi đó."

Thẩm Nguyên Tịch cảm thấy bất an.

Nàng chưa từng nghe qua nơi này, nghe giống như một điện trong hoàng cung. Nhưng nghi vấn của nàng, Tẩm Nguyệt không giải thích, chỉ nhàn nhạt trôi đi.

Thẩm Nguyên Tịch đứng ngẩn ngơ ở hành lang cho tới sáng sớm, bắt đầu ho khan.

Khi Tam Điện hạ trở về tìm thấy nàng, lập tức xua tan vẻ mệt mỏi, quấn lấy nàng, đưa nàng về phòng, cho nàng uống máu, đặt tay nàng vào trong lòng mình.

"Tại sao nàng lại ngồi đó?"

"Ta muốn biết chàng đi đâu."

"..." Tam Điện hạ nói: "Được, ta sẽ để nàng biết. Ngủ đi, rồi ta sẽ dẫn nàng đi."

"Lâm Sóc, chàng biết Tập Anh Điện là nơi nào không?"

Tam Điện hạ đáp: "Nơi biên soạn quốc sử, chỉnh lý sách vở."

Chàng thoáng vẻ cảnh giác.

"... Là nơi như vậy à." Thẩm Nguyên Tịch lẩm bẩm, "Vậy thì chính là một Tàng Thư Các."

"Tại sao lại nhắc đến nơi đó? Là Tẩm Nguyệt nói gì sao?" Tam Điện hạ thoáng lo âu.

"Tẩm Nguyệt nói từng nhìn thấy ta bước ra từ Tập Anh Điện," Thẩm Nguyên Tịch đáp, "Ta còn lo lắng một hồi lâu, nghĩ rằng không hiểu vì sao mình lại đến hoàng cung, Tẩm Nguyệt rốt cuộc có ý gì..."

"Thì ra là thế." Tam Điện hạ như vỡ lẽ, thở phào nhẹ nhõm. "Ngủ đi, tối nay, ta sẽ dẫn nàng đi xem."

"Xem cái gì?" Thẩm Nguyên Tịch lưu luyến không chịu nhắm mắt.

"Nàng sẽ thích."

Sau một giấc ngủ, đất trời xoay chuyển, mở mắt đã là hoàng hôn, ánh tà dương chưa tắt, Tam Vương phủ chìm trong sắc cam đỏ của hoàng hôn.

Rõ ràng mới sáng sớm hôm nay vừa nói chuyện, nhưng khi tỉnh lại đầu óc vẫn mơ hồ, cứ ngỡ như cách cả một kiếp người.

Thẩm Nguyên Tịch khẽ động, bàn tay đặt trên eo nàng cũng động theo, Tam Điện hạ chậm rãi mở mắt, sự mơ hồ lướt qua, sau đó ánh mắt trở nên sáng rõ.

Chàng tựa như người được khắc từ tuyết, sau giấc ngủ say càng trở nên trong suốt, cả mái tóc bạc phơn phớt cũng mềm mại như ướt nước, tựa hồ chỉ cần vuốt nhẹ, sẽ cảm nhận được sự mịn màng lấp lánh tựa nước suối.

"Là gì vậy?" Thẩm Nguyên Tịch tiếp tục hỏi.

Tam Điện hạ chậm rãi cười, chàng cài ngọc hoàn lên tóc, vén lọn tóc bạc lòa xòa sau tai, hai tay ôm lấy eo Thẩm Nguyên Tịch, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, ôm tới một góc viện.

Dưới ánh máu nhỏ, hòa vào sỏi đá, cảnh vật quanh sân xoay chuyển mờ mịt thành ảo ảnh.

Dừng lại, trước mắt xuất hiện một Tàng Thư Các rộng lớn, mở sáu cánh cửa, bên trong là trăm giá gỗ bày đầy sách.

"Tặng nàng." Tam Điện hạ nói, "Có hơn ba trăm năm sách ta sưu tầm, cũng có những cuốn xin được, mua được từ khắp nơi, xa hơn thì nhờ Ô Dạ đêm đêm mang về."

Thẩm Nguyên Tịch xúc động sâu sắc mà không thốt được lời nào, chỉ ngây ngốc bước vào thư các, từng giá từng giá vuốt qua.

Không phải ngàn cuốn, mà là vạn cuốn.

Tất cả đều là thứ nàng thích, từ những thoại bản tầm thường, tạp văn chợ búa, đến truyện ma quỷ kỳ dị, chí quái dạ đàm.

"Ta biết nàng sẽ thích," Tam Điện hạ nói, "Hơn nữa, đây mới là món đại lễ hợp ý nàng nhất."

Thẩm Nguyên Tịch ngoảnh đầu lại, nước mắt rưng rưng.

Nàng vừa khóc vừa lắp bắp, những âm thanh ngắt quãng kỳ lạ phát ra, nhưng Tam Điện hạ lại hiểu được.

"Ừ, ta rất tốt, vì nàng xứng đáng." Tam Điện hạ dịu dàng nói, "Ta hy vọng chúng có thể kéo dài thời gian, để nỗi đau trường sinh đến muộn hơn một chút."

Thẩm Nguyên Tịch dang tay, lao vào lòng Tam Điện hạ, vừa khóc vừa cười, kích động nói điều gì đó.

Tam Điện hạ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khẽ mỉm cười.

Nàng đang nói, được thành thân với Tam Điện hạ thật là tốt.

"Ta cũng hy vọng như vậy..." Tam Điện hạ nói.

*

Ngày mùng mười tháng Chín, Tam Điện hạ và Tam Vương phi thành hôn.

Quy trình nghiêm ngặt và rườm rà, phải canh đúng giờ tắm rửa, trang điểm, búi tóc, mỗi bước đi đều phải đếm số bước.

Quan trọng nhất là tế tổ ở Thiên Đàn.

Thẩm Nguyên Tịch từng lên Phượng Hoàng Đài, nên cũng có kinh nghiệm ứng phó. Tuy vẻ mặt căng thẳng, nhưng nàng vẫn giữ được vài phần nghiêm nghị, lòng cũng không còn quá lo lắng.

Lần này, nàng chẳng buồn để ý đến phản ứng của người xung quanh, lại còn có thời gian nghĩ về cuốn sách hôm qua đã đọc.

Thật sự là nàng không kìm được, dù đang chuẩn bị đại hôn, vẫn lén lấy một cuốn "Quỷ Quái Kỳ Đàm" ra đọc. Kết quả là, câu chuyện cuốn hút đến mức nàng mải mê đọc, đến lúc phải dậy đi tắm gội, cũng mới đọc được hơn nửa, vẫn chưa kịp xem đoạn kết.

Giờ đây, câu chuyện vẫn quẩn quanh trong đầu, khiến nàng chẳng nghe thấy những lời nghị luận hai bên.

Cứ thế mà máy móc bước theo tiếng hô, dâng lễ, diện thánh.

Tam Điện hạ và Tam Vương phi không cần quỳ, chỉ cần lắng nghe lời chúc phúc.

Thẩm Nguyên Tịch hồn vía lạc đâu đâu, ngay cả nhìn Tiêu Minh Tắc một cái cũng không. Ánh mắt nàng thẫn thờ, ngẩn ngơ.

Đợi Tiêu Minh Tắc nói xong, Tam Điện hạ dùng dải lụa kéo tay nàng, nàng lơ đễnh bước theo, trong lòng chậm mất một nhịp mà đếm bước.

Đến lễ tế tổ, Tam Điện hạ nể mặt tổ tiên, quỳ xuống trước bài vị Thế Tổ và Thế Tông.

Thẩm Nguyên Tịch cũng theo đó mà quỳ xuống bái lạy.

Vừa ngẩng đầu lên, đã nghe Tam Điện hạ bật cười.

Nàng biết vì sao chàng cười.

Ngoại tổ và cữu cữu của chàng đều đã thành bài vị, mà chàng thì vẫn còn đây.

Thẩm Nguyên Tịch không dám quay đầu nhìn chàng, chỉ len lén liếc mắt, ánh nhìn lướt qua chàng hơi lệch đi.

Vì chuỗi ngọc thả bên hai má, nàng không thấy được gương mặt của Tam Điện hạ, chỉ đành hạ mắt, nhìn vào vạt áo của chàng trải trên đệm gấm thêu.

Một sắc đỏ thắm tuyệt mỹ, bên trong hôn phục là từng lớp từng lớp gấm vóc hoa lệ đan xen, ánh lên như ánh trăng, tựa đóa hoa nở rộ trong tầm mắt nàng.

Thoáng chốc, Thẩm Nguyên Tịch nhớ đến lần đầu cùng chàng du ngoạn Phi Hà Sơn.

Khi ấy, nàng không dám nhìn thẳng Tam Điện hạ.

Không dám đối diện vẻ mỹ lệ đến vậy.

Mà giờ đây...

Từ trong đáy lòng, cũng không thể ngăn được cơn sóng nhiệt lan tràn, Thẩm Nguyên Tịch quay đầu, ánh mắt rơi thẳng lên gương mặt Tam Điện hạ bên cạnh.

Ánh mắt chàng đã chờ đợi ở đó, chỉ chờ nàng giao hòa.

Khoảnh khắc ấy, vạn vật như tan thành mây khói, tất cả biến mất khỏi mắt nàng, chỉ còn lại Tam Điện hạ.

Mái tóc bạc như họa, tựa tuyết phủ đầy cành, cả hàng mi cũng tinh khiết như ngọc, nhưng bên dưới vẻ đẹp tĩnh lặng không tì vết ấy lại là đôi mắt đỏ như máu, đẹp đến kinh tâm động phách. Chỉ có nàng biết, mỗi đêm, đôi mắt ấy tham lam mà lướt qua thân hình nàng, từng chút một.

Nhìn mãi, cơn nóng trong lòng hóa thành dòng lệ nóng, làm mờ đi ánh nhìn.

Nhưng trong màn lệ mờ ảo ấy, hắn lại càng thêm yêu kiều.

Chỉ còn lại trắng và đỏ, hòa quyện thành một mảng trong ánh lệ của nàng.

"Lâm Sóc..."

Như bị mê hoặc, Thẩm Nguyên Tịch khẽ gọi tên chàng.

"Nguyên Tịch." Tam Điện hạ nhẹ lau dòng lệ trên mặt nàng.

Chàng nắm lấy tay Thẩm Nguyên Tịch, ngoảnh đầu nhìn về phía bài vị Thế Tổ và Thế Tông.

"Thê tử của ta, Thẩm Nguyên Tịch."

Tiêu Minh Tắc thoáng không vui, vì Tam Vương phi hoàn toàn không để tâm đến lời hắn nói, khác hẳn lần trước ở Phượng Hoàng Đài, khi nàng còn "e thẹn" liếc nhìn hắn.

Nhưng khi nghe Tam Điện hạ nắm tay giới thiệu Tam Vương phi trước liệt tổ liệt tông, mắt hắn cũng dần nóng lên, một cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn bài vị tổ tông.

"Trẫm là người đặc biệt nhất!

Trẫm chứng kiến Tam Tổ Tông thành hôn, còn sẽ nhìn thấy con cái của Tam Tổ Tông ra đời!

Trẫm mới là thiên cổ nhất đế!"

Hắn biết mà, từ nhỏ hắn đã khác biệt!

*

Lời tác giả:

Tiêu Minh Tắc: Ta! Ta chính là thần vận may được chọn! Ta thấy Yến Lan Tổ Tông, chứng kiến Tam Tổ Tông thành thân, còn có thể nhìn thấy con của Tam Tổ Tông chào đời!!

Con của Tam Tổ Tông: Không, ngài không thể.

Xin lỗi, con tới muộn quá, Tiêu Minh Tắc ngài không chờ nổi nữa (¯∇¯")

Chỉ có Thẩm Phong Niên mới đợi được thôi, ha ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK