Thật ra kỹ thuật của Phó Húc rất tốt, nhất là khi đây còn là lần đầu tiên của Tạ Thời Dã. Y không biết người khác thấy như thế nào, dù sao thì trong lúc làm y còn cảm thấy, thật ra làm người nằm dưới cũng là một chuyện rất hưởng thụ.
Trừ việc ngủ dậy phải đối mặt với hậu quả của việc phóng túng ra, ví dụ như lát nữa phải quay cảnh đánh nhau thì đấm đá kiểu gì đây?
Phó Húc còn chưa dậy, cánh tay ấm áp cách lớp chăn khoác lên eo y.
Mấy sợi nắng rơi xuống trước mắt, Tạ Thời Dã thò tay ra khỏi chăn, để đầu ngón tay dưới ánh sáng rực rỡ, thế là trên chăn lập tức xuất hiện bóng tay y.
Y dùng cái bóng đó nắm lấy tay Phó Húc, rõ ràng đã có thể chạm vào rồi, có thể thật sự nắm tay người ấy, vậy mà vào buổi sáng sau khi làm chuyện đó, y lại một lần nữa làm cái trò giả vờ nắm tay ngớ ngẩn này, để cảm nhận sự biến đổi của tâm trạng.
Quả nhiên là... Nắm thật vẫn thích hơn.
Bàn tay đang vung vẩy giữa không trung bỗng bị người nắm lấy, Phó Húc nhúc nhích, dán tới, thân mật cọ mặt lên gáy y. Tạ Thời Dã hỏi anh: "Sao hôm nay anh lại không dậy sớm vậy?"
Phó Húc dùng sức siết lấy tay y: "Tạ Thời Dã, trong mắt em anh là kiểu người ngủ xong là hôm sau ngay cả vuốt ve tâm tình cũng không có, chỉ quan tâm đến bản thân mình à?"
Tạ Thời Dã phát hiện có đôi khi Phó Húc rất thích gọi cả họ cả tên y, thường là vào những lúc nghiêm túc nên cần phải gọi như vậy.
Ví dụ như lúc tức giận, lúc không biết phải làm sao, hay lúc muốn so đo, Phó Húc đều sẽ gọi y như vậy.
Rất đặc biệt, khiến cho Tạ Thời Dã cảm thấy mình có trọng lượng, không phải vì anh lạnh nhạt nên mới gọi vậy, mà chính vì thân mật nên mới gọi vậy.
Tạ Thời Dã xoay người lại, ôm lấy Phó Húc: "Em biết mà, ôm một cái nào."
Tóc y càng ngày càng dài, lòa xòa trên mặt, mang một vẻ đẹp trung tính. Vào những buổi sáng mập mờ như thế này, con người sẽ luôn có một loại ham muốn tâm sự kì quái, Tạ Thời Dã tựa vào gối, thoáng thấy hơi buồn ngủ: "Anh biết không, có hai lần em suýt chút nữa đã cắt tóc rồi."
Ngón tay Phó Húc luồn qua tóc y, cứ thế trượt xuống đuôi tóc lành lạnh, ngửi được một mùi hương man mát, hình như giờ Tạ Thời Dã đang dùng nước hoa mà anh từng dùng.
Mà nhiều khả năng là do Tạ Thời Dã đã nằm trên giường anh quá lâu, nên mới dính đầy hương vị của anh như vậy.
Phó Húc hỏi: "Hai lần nào?"
"Lần đầu tiên là hồi phỏng vấn thử vai cho « Xuất Thế », chẳng phải anh rút cây trâm của em ra sao?" Tạ Thời Dã kể.
Phó Húc cũng nhớ chuyện này, lúc đó chỉ là thuận tay làm vậy thôi, nhưng anh vẫn chưa quên vào khoảnh khắc tóc y xõa xuống, anh đã chấn động vì vẻ đẹp của một Tạ Thời Dã tóc dài như thế nào.
Tạ Thời Dã tiếp tục nói: "Nhà tạo mẫu nói em nên cắt tóc, mà em vốn cũng định cắt rồi."
"Vốn?" Phó Húc nhạy bén bắt được từ mấu chốt.
Tạ Thời Dã không khỏi bật cười, nửa mặt vùi xuống gối đầu, hàng mi rung rung, hiện lên vẻ thẹn thùng vô cùng động lòng người: "Bởi vì anh từng chạm vào nó, nên em không nỡ cắt."
Y kể xong mà mãi không thấy Phó Húc có phản ứng gì, thấy hơi lúng túng, bèn nói: "Có phải là em quá khoa trương rồi không?"
Đáp lại y là cái ôm đầy mãnh liệt của Phó Húc, anh hôn lên vành tai y, nỉ non: "Sao em lại khiến cho người ta thích như vậy chứ?"
Tạ Thời Dã khiến cho người ta thích nói tiếp: "Lần thứ hai chính là cái ngày anh lấy dây chun đi."
Phó Húc cứng đờ, cảm thấy đây đúng là tự tạo nghiệp nên mới chết, giờ bắt đầu tính sổ, báo ứng quá xác đáng.
Anh cố gắng giải thích: "Anh không có lấy của em, chỉ là tạm thời bảo quản thôi."
Tạ Thời Dã nhẹ nhàng hừ một tiếng, còn mang theo giọng mũi, giống như đứa bé trai đang làm nũng, ở trước mặt người trong lòng, lúc nào cũng sẽ nhỏ đi cả chục tuổi: "Lúc đó em cực kì muốn cắt tóc."
"Em nghĩ là dây chun cũng mất rồi, giữ lại mái tóc từng được anh chạm vào thì cũng có ích lợi gì đâu."
Phó Húc an ủi vỗ lưng cho y: "Rồi sao em lại không cắt?"
"Sợ bị đạo diễn mắng." Tạ Thời Dã thành thật nói.
Mái tóc của y đang đẹp đang tự nhiên như vậy, cực kì hợp với tạo hình. Cắt rồi thì về sau sẽ phải đội tóc giả, chắc chắn sẽ không được đẹp như lúc đầu, lỡ lên máy quay lộ rõ sự khác biệt, một người xoi mói như đạo diễn Chung có lẽ sẽ phát rồ lên mất.
Phó Húc thở dài: "Vậy chắc anh phải đi cảm ơn thầy rồi, thầy đã cho anh cơ hội để trả lại sợi chun."
Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm sợi chun buộc tóc và sợi dây đỏ cầu bình an trên tay: "Sợi dây đỏ này, lúc nhận được em đã rất vui, cho là anh cũng có chút tình cảm với em, nên mới cố ý đưa nó cho em."
Phó Húc khẽ ho một tiếng: "Thì đúng là anh tặng cho em mà."
"Rõ ràng là đạo diễn Chung nói anh mới mang sang cho em." Tạ Thời Dã phản bác.
Phó Húc cảm thấy cứ tiếp tục thế này sẽ rất bất lợi cho mình, suy nghĩ nên làm thế nào để dời sự chú ý của Tạ Thời Dã, lại nghe thấy đối phương nói: "Nếu anh tặng em dây chun, em sẽ giữ lại mái tóc dài này lâu hơn chút nữa."
"Không phải là em trộm, mà là anh tặng cho em."
Tạ Thời Dã đang nghiêm túc nói những chuyện nho nhỏ, trộm của người ta khác với được tặng, cũng như dùng bóng vờ nắm tay khác với nắm tay thật.
Tối hôm qua Phó Húc đã nói y hãy tin tưởng anh thêm một chút, y sẽ tin, và cũng sẽ càng thêm khao khát.
Nếu như lúc trước y không dám đòi hỏi, vậy giờ y sẽ cố gắng đòi hỏi thật nhiều.
Tiếng Phó Húc khàn khàn, trong đó chất chứa vô số xúc cảm, anh nói được, anh sẽ tặng cho em, chỉ tặng cho em thôi.
Sự thân mật lặng lẽ này bị chuông điện thoại phá tan, Tạ Thời Dã cầm máy, nhìn tên người gọi, y không khỏi cười nói: "Thật ra Dương Dương không chỉ mát xa cho em ba lần."
Y vẫn còn tơ tưởng đến tuyên ngôn hôm qua của Phó Húc, Phó Húc tốt tính nhìn y cười: "Anh làm thật thì liệu hôm nay em có quay nổi phim không?"
Tạ Thời Dã vén chăn lên, ngồi ở đầu giường nhận điện thoại. Tiếng Dương Dương hốt hoảng truyền tới từ loa: "Anh Tạ, anh đi đâu rồi? Sao lại không ở trong phòng?" Giường vẫn ngay ngắn gọn gàng, trong phòng tắm có quần áo bẩn tối qua thay ra, nhưng người lại không thấy đâu.
Hôm qua Tạ Thời Dã tắm rửa xong lại đi đâu nữa rồi?
Trước đó Tạ Thời Dã qua đêm ở phòng Phó Húc, Phó Húc sẽ luôn gọi y dậy vào lúc bảy rưỡi, để y về phòng mình.
Dương Dương vẫn luôn đúng giờ nhận được Tạ siêu sao, nên không hề biết rằng đã nhiều ngày không có ai ngủ trong phòng này.
Lần này hai người lăn lộn tới khuya nên dậy cũng trễ, chuyện Tạ Thời Dã không ở phòng mình lập tức bị phơi bày.
Dương Dương ở trong điện thoại run rẩy hỏi y ở đâu, Tạ Thời Dã đứng dậy đi về phía phòng tắm, toàn thân là vết tích lêu lổng với đàn ông, bình tĩnh trả lời mẹ Dương: "Đừng có sốt ruột, tôi ở phòng Phó Húc."
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh hồi lâu, Dương Dương khốn khổ mở miệng: "Anh lại đang luyện diễn à? Không phải như em nghĩ đâu đúng không."
"Ừ đang luyện diễn." Tạ Thời Dã trêu chọc đáp lại.
Dương Dương sắp ngất rồi: "Anh đừng có đùa em nữa, giờ em qua đó đón anh."
Tạ Thời Dã: "Tôi đề nghị cậu để lát nữa rồi tới, giờ tôi cần phải đi tắm."
Dương Dương: "..."
"Luyện diễn rất mệt, luyện đến mức mà người tôi đầy mồ hôi rồi, cần phải đi tắm." Tạ Thời Dã nói.
Dương Dương: "Anh về đây tắm!!"
Tạ Thời Dã mặc kệ Dương Dương, thoải mái dùng phòng tắm của Phó Húc, lúc y đang tắm, Phó Húc đi vào rửa mặt, hai người lại triền miên hôn mấy cái.
Lúc Dương Dương tới gõ cửa, Phó Húc còn đang đè Tạ Thời Dã lên cửa mà hôn, dây dưa khó có thể tách rời, tay Tạ Thời Dã còn luồn vào trong quần áo của Phó Húc, suồng sã phác họa những đường cong cơ bắp.
Chuông cửa leng keng leng keng không ngừng vang lên, Tạ Thời Dã thở hổn hển được buông ra, Phó Húc đóng lại từng cúc áo sơ mi bị cởi ra của y, lại chỉnh tóc y cho ngay ngắn rồi mới tiễn người ra ngoài.
Tạ Thời Dã với bờ môi đỏ bừng và khuôn mặt tràn đầy sảng khoái vì được thỏa mãn, bước ra khỏi phòng Phó Húc.
Trông thấy Tạ Thời Dã như vậy, cuối cùng Dương Dương cũng không thể tiếp tục lừa bản thân nữa, cậu ta mang bộ mặt tam quan sụp đổ theo đuôi Tạ Thời Dã về phòng, cầm điện thoại, không biết nên nói thế nào với Cao Lương, đành phải gửi một cái tin nhắn WeChat tràn đầy dấu chấm than.
Cao Lương trả lời trong nửa phút, không kinh ngạc lắm, đúng cái kiểu biết ngay mà, còn nói đã biết tình cảm Tạ Thời Dã dành cho Phó Húc không đơn giản như vậy.
Dương Dương cầm di động, thật sự có một thoáng muốn chui vào trong màn hình để hét lên với người đại diện ở đầu kia điện thoại là anh tỉnh táo lại đi, cả Tạ Thời Dã nữa, hai người đều cần tỉnh táo lại!
Dương Dương: "Anh Tạ không phải là trai thẳng ạ?" Cậu ta biết chuyện đã đến nước này, hai chữ trai thẳng chính cậu gõ ra cũng cảm thấy chột dạ.
Cao Lương bình tĩnh nói: "Tiền thưởng cuối năm gấp đôi."
Dương Dương đau khổ: "Anh đang dùng tiền bịt miệng tôi!"
Cao Lương: "Đúng vậy, hữu dụng không?"
"Hữu dụng!" Dương Dương phận nhân viên quèn hèn mọn trả lời.
Tạ Thời Dã thay quần áo ngay trước mặt Dương Dương, Dương Dương còn thấy được cả dấu tay trên eo Tạ Thời Dã, đủ để biết tình hình chiến đấu đêm qua kịch liệt đến mức nào.
Sau khi vượt qua được cú sốc tinh thần, Dương Dương lại bắt đầu nổi tính mẹ già, nhọc lòng nói: "Cảnh đánh nhau hôm nay tính sao bây giờ? Anh còn cử động nổi không?"
Tạ Thời Dã mặc quần vào, vừa soi gương vừa dùng kem che khuyết điểm che dấu vết trên cổ mình: "Không sao, anh ấy đã mát xa cho tôi rồi." Khiến cho cả người y toàn mùi thuốc cao.
Lúc này Cao Lương gọi tới máy Dương Dương, bảo cậu ta chuyển cho Tạ Thời Dã.
Cao Lương ở trong điện thoại ngắn gọn mà hỏi Tạ Thời Dã: "Không có khả năng chia tay?"
"Không." Tạ Thời Dã trả lời.
Cao Lương: "Chú ý an toàn, đừng để bị chụp được."
Tạ Thời Dã: "Ừ, anh cứ chuẩn bị sẵn đi, nếu như bị chụp thì chúng ta phải mua lại đầu tiên."
Cao Lương không nhịn được mà trêu chọc y: "Lúc trước hẹn hò có thấy cậu lo như thế đâu, sao, giờ qua lại với Phó Húc mới bắt đầu thấy sợ à?"
Tạ Thời Dã bình tĩnh nói: "Không phải là sợ, mà là thương. Anh ấy sợ những chuyện này, mà tôi là người đàn ông của anh ấy, đương nhiên phải bảo vệ anh ấy khỏi mọi chuyện xấu."
Cao Lương không khỏi thở dài: "Cứ nghĩ sau này phải cúng bao nhiêu tiền cho đám kia là tôi lại thấy đau đầu."
Tạ Thời Dã cười: "Tôi vất vả làm việc lâu như vậy, chẳng phải đều là vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình chăm vợ sao?"
Cao Lương thẳng thừng cúp điện thoại, hắn không chịu nổi cái kiểu sởn da gà này của Tạ Thời Dã, quá buồn nôn.