Tạ Thời Dã giữ cửa, nhìn cái hình ảnh trước mắt mà có chút không biết nói gì. Chu Dung dùng dằng giật lại mũ áo của mình từ tay Chu Vụ Hành, suýt chút nữa làm rơi cả bình nước canh.
Chu Vụ Hành hơi hất hàm nói: "Không cho phép anh vào đó."
Chu Dung đỏ cả mặt vì tức: "Cậu quản được tôi à!"
Chu Vụ Hành quản thật, gã cướp lấy cái bình canh trong tay Chu Dung, trực tiếp mở ra ngay trước mặt hai người, một hơi uống hết nửa bình. Một loạt thao tác này khiến Tạ Thời Dã phải tròn mắt há mồm, nhìn sang Chu Dung, một người hiền lành như vậy cũng phải siết chặt nắm đấm.
Một lúc lâu sau Tạ Thời Dã mới nói: "A Dung, hay thôi em vẫn nên về nghỉ đi, cứ đứng mãi ở cửa phòng anh thế này cũng không tốt."
Ba người bồi hồi ở cửa thế này bị người ta chụp phải là sẽ có rắc rối, ngoài việc quay « Xuất Thế » ra thì các lịch trình khác của y cũng không quá kín đáo.
May mà tính Chung Xương Minh rất cẩn thận chặt chẽ về vấn đề này, công tác bảo mật siêu tốt nên y mới có được một quãng thời gian thanh tịnh hiếm thấy. Nhưng mấy cái lịch trình ở bên ngoài này, chưa biết chừng trong góc đã có vài người đang ngồi xổm quay lén rồi.
Chụp được cảnh Chu Dung vào phòng y cũng không sao, truyền thông có ba hoa chích chòe đến mấy thì cũng không có bằng chứng, dùng quan hệ, dùng tiền là có thể giải quyết mọi chuyện.
Nếu không thì ngành giải trí hỗn tạp như vậy, cứ tung hết mọi chuyện lên thì phải có đến mấy thuyền dưa* cho dân mạng ăn cả tháng không hết.
*Dưa = drama, ăn dưa = hóng drama
Nhưng dáng vẻ này của Chu Vụ Hành, rõ ràng là Chu Dung không đi thì gã sẽ làm loạn ở đây.
Chu Dung tức giận trừng mắt nhìn Chu Vụ Hành, rồi lại dùng ánh mắt ướt át nhìn Tạ Thời Dã: "Mình nói chuyện trên WeChat sau nhé."
Lời này vừa ra, Chu Vụ Hành lập tức trở mặt, đốp thẳng vào mặt Chu Dung: "Anh thấy anh ta có để ý đến anh không mà còn đòi nói chuyện qua WeChat?"
Chu Dung xanh cả mặt, vứt ra một câu liên quan gì tới cậu rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Tạ Thời Dã không muốn cãi cọ với Chu Vụ Hành, đang định đóng cửa, cánh cửa lại bị cưỡng ép đẩy ra, Chu Vụ Hành xông vào phòng y.
Vì cơ thể bị bệnh nên còn rất yếu, không có sức lực, Tạ Thời Dã bị xô bất ngờ như vậy thì lảo đảo lùi lại, còn nặng nề va eo vào góc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy Chu Vụ Hành ngứa mắt Tạ Thời Dã, nhưng cũng không có ý định làm y bị thương, bèn vươn tay kéo y một cái, còn vén cả áo y lên muốn kiểm tra xem có bị bầm tím hay gì không.
Tạ Thời Dã hung hăng hất tay gã ra, rốt cuộc không giữ nổi khuôn mặt của một tiền bối rộng lượng nữa: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì hả! Cút ra ngoài cho tôi!"
Chu Vụ Hành thấy dấu tay trên eo y, sắc mặt đen xì, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ngủ với người khác rồi mà còn dám dụ dỗ Chu Dung?"
Tạ Thời Dã vốn đã mơ hồ cảm nhận được là gã thích Chu Dung, giờ nghe thấy lời này của gã thì cũng không ngạc nhiên mấy: "Đó là chuyện của tôi với em ấy, không liên quan gì đến cậu."
Hình như y đã đâm vào chỗ đau của Chu Vụ Hành, gã đi tới gần Tạ Thời Dã, khí thế đầy áp lực.
Tạ Thời Dã suýt chút nữa cho rằng tên này sẽ đánh mình đến chết, trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ, cái đầu tiên lại là tiếc nuối vì tối qua không gọi video với Phó Húc.
Nào ngờ Chu Vụ Hành chỉ bước lên mấy bước rồi thôi, đỏ mắt y như một đứa trẻ lớn xác: "Nếu như anh thật sự thích anh ấy, vậy thì hãy thích cho chân thành tử tế. Vừa dụ dỗ anh ấy lại vừa dây dưa với người khác, anh là đồ...!"
Mặc dù Chu Vụ Hành không nói hết, nhưng Tạ Thời Dã có thể đoán được gã muốn chửi mình là gì, chắc là lại mấy từ như khốn nạn đê tiện gì đó.
Tạ Thời Dã mất kiên nhẫn nói: "Tôi và Chu Dung đã cắt đứt sạch sẽ rồi."
"Cc!" Chu Vụ Hành chửi một câu thô tục: "Đến giờ anh ấy vẫn còn thích anh, anh lại nhận canh anh ấy làm, để anh ấy vào phòng mình, còn giữ liên lạc với anh ấy qua WeChat, thế có khác gì đang cho anh ấy hi vọng không! Nếu như anh thật sự muốn để cho anh ấy đừng thích mình nữa, thì anh phải..."
Nói đến đây, Chu Vụ Hành lại không nói nổi nữa.
Tạ Thời Dã ôm tay: "Phải thế nào, kiên quyết từ chối em ấy, bảo em ấy đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa?"
Chu Vụ Hành khó tính nói: "Cũng đừng tàn nhẫn như vậy, hãy tiến hành tuần tự, dùng phương thức ôn hòa một chút nói với anh ấy. Anh ấy là người rất nhạy cảm, anh chỉ cần hơi tỏ ý là anh ấy sẽ hiểu."
Tạ Thời Dã tò mò hỏi: "Cậu cứ khăng khăng nói là tôi dụ dỗ em ấy, vậy cậu nói những chuyện này với tôi để làm gì, tại sao cậu lại cho rằng tôi sẽ làm như lời cậu nói?"
"Anh ấy không phải là người mà anh có thể tùy tiện chơi đùa! Hôm nay tôi tới đây là để cảnh cáo anh, nếu như anh dám làm tổn thương anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!" Chu Vụ Hành hung tợn nói, trông đáng sợ đấy, nhưng hoàn toàn không dọa được Tạ Thời Dã.
Thậm chí dưới cái nhìn của y, trên người Chu Vụ Hành còn có một loại ngây thơ rất thuần túy, mặc dù sự lỗ mãng đó sẽ khiến gã nếm đủ đau khổ trong cái giới giải trí này.
Dù sao thì dựa theo những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nếu như Tạ Thời Dã thật sự là người xấu, y sẽ có ít nhất một trăm tám mươi cách khiến Chu Dung trở mặt với Chu Vụ Hành, để thằng nhóc to xác si tình này bị người trong lòng căm ghét.
Huống hồ, có thể thẳng thắn biểu đạt tình cảm như vậy đã đủ khiến cho Tạ Thời Dã phải hâm mộ.
Mà trên người Chu Vụ Hành, y mơ hồ cảm thấy mình sẽ tìm được một đáp án.
Một đáp án không thể có được từ bất cứ ai, thậm chí là cả Phó Húc.
Tạ Thời Dã nói: "Cậu đã tỏ tình với em ấy chưa?"
"Mắc mớ gì tới anh." Chu Vụ Hành cáu kỉnh nói.
Tạ Thời Dã: "Nếu cậu cứ giữ cái thái độ này, xem ra chúng ta không còn gì để nói."
Chu Vụ Hành nhăn mặt, rất không muốn rời đi trong lúc này, mục đích của gã còn chưa đạt được, đành phải không cam lòng nói: "Nói rồi, bị anh ấy từ chối."
Tạ Thời Dã: "Vậy thì chuyện giữa bọn tôi liên quan gì tới cậu, cậu không thấy mình hơi lắm chuyện và vô duyên à? Dù sao thì... Cậu cũng chỉ là một người thích em ấy mà thôi, chẳng có lập trường gì để cảnh cáo tôi hết, thậm chí cũng chẳng có quyền để ghen, sao cứ phải tự mình chuốc lấy cực khổ như vậy."
Rất hiển nhiên, những lời này của y đã chọc thủng tim Chu Vụ Hành, nếu như ban nãy Chu Vụ Hành chỉ là đỏ mắt, thì giờ mắt gã đã phủ một tầng hơi nước, nhưng vẫn ngang bướng nói: "Cứ coi như là tôi xen vào việc của người khác, tự mình chuốc lấy cực khổ đi, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn anh đối xử với anh ấy như vậy."
"Tôi biết mình làm như vậy rất ngu, anh cũng có thể coi như tôi chưa nói gì, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, Chu Dung không phải là đối tượng cho anh trắng trợn đùa bỡn, bên cạnh anh ấy có tôi, tôi đang nhìn anh chằm chằm đấy!" Chu Vụ Hành nói.
Những lời ép hỏi thấu tim của Tạ Thời Dã vẫn không dừng lại: "Được thôi, coi như em ấy cảm động trước tình yêu của cậu đi, bằng lòng ở bên cậu, nhưng trong lòng em ấy vẫn luôn nhớ tới tôi, tôi chỉ cần vẫy tay là em ấy sẽ chạy đến. Cậu đã bao giờ nghĩ đến lúc đó mình phải làm gì chưa?"
Chu Vụ Hành bỗng giơ tay túm cổ áo y: "Anh muốn cắt đứt thì dứt khoát một lần cho sạch sẽ đi! Cứ nhất định phải đến chen chân khi người ta đang hạnh phúc à? Anh bị điên hả!"
Tạ Thời Dã cầm nắm đấm của gã, dùng sức đẩy ra: "Tôi đang hỏi cậu!"
"Nếu như trong lòng em ấy, cậu luôn không quan trọng bằng tôi, thậm chí cậu không thể làm dao động bất cứ quyết định nào của em ấy, cậu vĩnh viễn là lựa chọn cuối cùng, nhưng cậu lại không thể làm gì cả, cũng không thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng em ấy..."
Nói đến đây, giọng nói Tạ Thời Dã trở nên run rẩy: "Vì cậu rất rất thích em ấy, thế nên bản thân cậu có ra sao cũng được, những ngày tháng như vậy, cậu không cảm thấy tuyệt vọng sao?"
Chu Vụ Hành càng nghe sắc mặt gã càng quái, mặc dù tính tình gã không tốt, nhưng trực giác thì như thú hoang, nghĩ gì nói nấy: "Sao anh càng nói càng đi quá xa vậy, lải nhải như mẹ già!"
"Là đàn ông thì xông lên đi! Làm cho người đó càng ngày càng thích anh, không buông người đó ra, nói cho người đó biết sẽ không có ai yêu họ nhiều hơn anh. Đến mức đó rồi mà còn không giữ người lại được thì hai người vốn không nên bắt đầu."
"Nếu anh đã thích thì còn ở đây xoắn xuýt ngẫm nghĩ làm gì, có tác dụng gì không! Có hơi sức nghĩ mấy thứ này thì chi bằng hành động đi!" Khi nói đến chuyện của người khác, Chu Vụ Hành lập tức đổi phong cách, gã đã nhận ra Tạ Thời Dã không hề nói đến chuyện giữa gã và Chu Dung.
Hình như là chuyện tình cảm của y xảy ra vấn đề, nên mới muốn tìm đáp án từ một người không liên quan gì như gã.
Là tình địch thì đương nhiên là phải thúc đẩy y bắt đầu một mối tình mới, cho Chu Dung mau chóng hết hi vọng đi.
Gã đứng thẳng người: "Tôi không biết anh và người kia đã hẹn hò chưa, nhưng nếu rồi thì anh đúng là con mẹ nó nghĩ xàm vãi, hồi theo đuổi người ta anh không nghĩ đến chuyện này sao? Phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi chứ."
Tạ Thời Dã nghe vậy thì giật mình, y có chút khó xử nói: "Tôi đang nói về chuyện giữa cậu với Chu Dung, không phải là chuyện của..."
"Thôi!" Chu Vụ Hành thô bạo cắt lời y: "Chỉ cần anh không chen chân, không giở trò xấu thì chuyện giữa bọn tôi không liên quan gì đến anh hết."
"Cậu vẫn chưa cho tôi đáp án." Tạ Thời Dã ngơ ngác nói.
Chu Vụ Hành vung tay lên: "Mau chia tay đê."
Tạ Thời Dã bị gã chọc cho tí thì tắt thở, suýt văng tục, vứt cho Chu Vụ Hành một bộ mặt.
Không ngờ Chu Vụ Hành lại nhìn y chằm chằm, quan sát vẻ mặt y, khẳng định suy đoán của mình, đầy ý tứ sâu xa mà cười: "Đau lòng chứ, không nỡ nhỉ, còn không phải à! Chia tay thì anh không muốn rồi, nhưng kết quả xấu nhất chẳng phải là chia tay sao, chỉ cần hai người không đi đến bước đó thì anh cứ thoải mái mà hành động đi."
"Trẻ con còn biết khóc là sẽ có kẹo ăn, anh đừng tưởng trông Chu Dung thấy tôi phiền phức mà lầm, anh ấy thật sự rất quan tâm tôi." Chu Vụ Hành còn vênh mặt lên.
Gã vừa dứt lời, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ. Tạ Thời Dã đi ra mở cửa, bên ngoài lại là Chu Dung, cậu nhìn qua vai Tạ Thời Dã, thấy được Chu Vụ Hành bên trong, vội nói: "Em xin lỗi anh Tạ, cậu ta có hơi ngốc một chút nhưng không phải là người xấu, nếu có gì mạo phạm đến anh, em xin thay mặt cậu ấy tạ lỗi với anh."
Vội vã nói xong, Chu Dung lập tức nổi giận với Chu Vụ Hành: "Mau ra đây cho tôi, cậu đi vào làm cái gì hả!"
Chu Vụ Hành thong thả bước qua Tạ Thời Dã, còn nhướng mày lên với y, trên mặt là vẻ khoe khoang đắc ý, như thể Chu Dung không phải đang mắng gã mà là đang yêu gã vậy.
Tạ Thời Dã cảm thấy hình như mình tìm được câu trả lời rồi, mặc dù cái này có lẽ cũng không phải là đáp án chính xác, nhưng lại xé mở mây mù, đi thẳng vào trọng tâm.
Nể mặt những lời vừa rồi của gã, Tạ Thời Dã cũng nói giúp Chu Vụ Hành một câu: "Không sao, cậu ấy chỉ muốn xin chữ kí của anh thôi, không có gì mạo phạm hết."
Chu Vụ Hành lại cảm thấy không vui: "Tôi thèm vào chữ kí của anh, lấy chữ kí của anh làm gì, nhà tôi không có ai hâm mộ anh hết!"
Chu Dung lặng lẽ sờ lên cánh tay Chu Vụ Hành, hung hăng nhéo một cái, Chu Vụ Hành suýt kêu thành tiếng, lại vì đề cao tôn nghiêm của đàn ông mà cố gắng nhịn xuống.
Chu Dung ngoài cười nhưng trong không cười nói với Chu Vụ Hành: "Ai nói nhà cậu không có ai hâm mộ anh ấy, chẳng phải tôi là fan của anh Tạ sao?"
Lời này khiến Tạ Thời Dã sững sờ, y hết nhìn Chu Vụ Hành rồi lại nhìn sang Chu Dung: "Hai người... Là một nhà?"
Chu Dung nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, cậu ấy là em họ của em, con trai bác hai."
Tạ Thời Dã: "...?!"