Bọn họ cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng dựa vào nhau như thế, ngủ một giấc đến bình minh. Khoảnh khắc mở mắt ra, thấy một chùm nắng rải rác xuyên qua màn cửa, Tạ Thời Dã chợt nghĩ nếu một ngày mình già đi, có thể cùng Phó Húc thức giấc như vậy, tay trong tay, bình an ấm êm yêu đương đến già cũng thật tốt.
Đợi sau này bọn họ đã bị người đời lãng quên rồi, hôn nhân đồng giới trong nước được hợp pháp hóa, có lẽ bọn họ có thể tính tới chuyện kết hôn, rồi nhận nuôi một đứa bé.
Đương lúc Tạ Thời Dã còn đang mơ mộng, cửa đã vang lên tiếng gõ dè dặt.
Từ buổi tối đầu tiên y ngủ lại phòng Phó Húc, Trần Phong không biết chuyện đi vào gọi người, vén chăn lên lại phát hiện bên trong là Tạ Thời Dã đang cởi trần, trai thẳng Trần Phong không dám tùy tiện không gõ cửa đã đi vào nữa.
Hôm đó Phó Húc vừa trở lại sau chuyến chạy bộ buổi sáng, về đúng lúc bắt gặp màn này, trợ lý của anh tay cầm chăn, người yêu của anh thì bất tỉnh nhân sự, còn vì thấy lạnh nên rụt người lại thành con tôm, cực kì đáng yêu.
Phó Húc tức khắc đen mặt, Trần Phong dè dặt đắp lại chăn cho Tạ Thời Dã, dùng tính mạng mình thề thốt: "Anh Phó, em chỉ thích nữ thôi."
Trần Phong sắp khóc rồi, lo lắng cho kiếp sống làm công ăn lương của mình cứ thế đứt đoạn ở đây, may mà Phó Húc không phải kiểu người nóng giận bừa bãi, anh bảo Trần Phong ra ngoài, còn mình thì ngồi xuống mép giường, vén chăn lên, đè Tạ Thời Dã ra hôn cho tỉnh.
Khi bạn thích một người, bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào, bạn đều sẽ muốn hôn người ấy, nó như một bản năng, lại giống như tình yêu đong đầy đến mức tràn ra, người yêu có trông như thế nào, làm gì thì cũng thấy đáng yêu.
Tạ Thời Dã bị đánh thức, còn muốn tiếp tục chui vào trong chăn trốn, cảm thấy bộ dáng vừa tỉnh ngủ của mình xấu chết đi được.
Lại cứ thế bị Phó Húc đè ra hôn, y cười khúc khích nói: "Sao anh lại dính người thế nhỉ."
Phó Húc cắn lên tai y: "Không thích à?"
Tạ Thời Dã vươn tay ôm lấy cổ Phó Húc, thể hiện cái gì mới gọi là siêu dính người, giọng nói ngọt ngào như kẹo kéo: "Thích."
Về sau y ngủ lại chỗ Phó Húc, phát hiện Phó Húc mua áo ngủ cho mình, đủ mọi chất liệu, có lụa có cotton, có ngắn tay có dài tay, để xem Tạ Thời Dã thích mặc cái nào.
Tạ Thời Dã rất khó hiểu, thầm nghĩ có phải là y cởi trần đi ngủ như vậy có hơi quá kích thích với Phó Húc không.
Dù sao thì khi đó y vẫn chưa sẵn sàng để phát sinh quan hệ, lại thích ngủ trần, vì ngủ chung với Phó Húc nên y đã rất kiềm chế chỉ cởi có một nửa, đủ kín đáo rồi, vậy mà Phó Húc vẫn muốn cho y mặc thêm quần áo.
Nhưng y không thể không mặc, ai bảo đây là do bạn trai dặn dò làm chi, đương nhiên phải nghe rồi.
Tạ Thời Dã không biết lý do thật sự, nhưng Trần Phong giúp nhận chuyển phát nhanh đống áo ngủ đến thì biết quá rõ. Còn thầm oán rất nhiều lần, về sau cũng biết phòng Phó Húc không còn có thể tùy tiện ra vào giống như lúc trước nữa.
Y ngồi dậy, Phó Húc còn đang ngủ, một người đàn ông luôn tràn trề sinh lực như vậy, bình thường hẳn là đã đi chạy thể dục mấy vòng, hôm nay tay vẫn còn ôm eo y, hiếm khi ngủ nướng.
Tạ Thời Dã sờ lên trán anh, y sợ Phó Húc sinh bệnh, Phó Húc lại bị y đánh thức, mắt hẵng còn nhắm, môi đã tìm được đầu ngón tay Tạ Thời Dã, hôn một cái: "Buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng." Tạ Thời Dã cọ mũi với anh, sau một hồi ngọt ngào dính lấy nhau, y dứt khoát rời giường rửa mặt thay quần áo. Y có để sẵn vài bộ quần áo hàng ngày ở chỗ Phó Húc, căn phòng khách sạn này gần như là nơi đầu tiên bọn họ sống chung.
Có lẽ về sau mỗi lần đến Thành Phố Điện Ảnh quay phim, Tạ Thời Dã sẽ nhớ kĩ căn phòng này, đến lúc đó lại về chốn cũ một phen.
Phó Húc nửa tựa ở đầu giường, thấy Tạ Thời Dã đã rửa mặt xong, tinh thần dồi dào đứng trước gương thay quần áo, anh mới xuống giường, đi nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi qua Tạ Thời Dã bỗng bị y níu lại.
Tạ Thời Dã nhàn nhã đang thắt dở cái cà vạt, đầu ngón tay móc lấy quần ngủ của Phó Húc, nhướng mày với anh: "Giúp em một chút nhé?"
Nói rồi ngón tay thò vào trong cạp quần, cứ thế lướt qua đường nhân ngư của Phó Húc, y biết chỗ đó có một bộ phận không thể chạm vào. Quả nhiên, phần cơ dưới bàn tay mạnh mẽ nảy lên, Phó Húc nhìn cái tay đang làm chuyện xấu của Tạ Thời Dã: "Giúp em?"
Tạ Thời Dã kéo cà vạt: "Giúp em thắt cà vạt đi."
Cà vạt vẫn chưa kịp thắt, Tạ Thời Dã đã bị Phó Húc đè lên gương, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hai người đàn ông cao lớn khiến tấm gương phủ một lớp hơi nước, lại bị những dấu tay nặng nề mạnh mẽ lau đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Phong xách theo đồ ăn sách trở lại cửa phòng Phó Húc, do dự mãi, không biết có nên gõ cửa tiếp không.
Cửa được Tạ Thời Dã mở ra, siêu sao xinh đẹp gọn gàng lại có đôi môi sưng đỏ, đuôi mắt còn ẩn chứa vệt hồng thật mê người. Trần Phong siêu thẳng cũng bị sét đánh, cong trong một giây.
Tạ Thời Dã đơn giản chào Trần Phong một tiếng rồi về phòng mình, Dương Dương đã ở đó chờ y.
Quá trình quay của « Xuất Thế » cũng đã đi đến hồi kết, gần như chỉ còn vài phân cảnh nữa là có thể đóng máy ăn mừng. Lưu Nghệ Niên đã kết thúc phần việc của mình trong lúc y tới nơi khác quay chụp quảng cáo, khi Tạ Thời Dã đến trường quay, chỉ thấy một Văn Dao uể oải không có tinh thần.
Tạ Thời Dã chào hỏi với Văn Dao, lớp trang điểm trên mặt Văn Dao đậm hơn bao giờ hết, mí mắt còn hơi sưng, tay cầm một cốc cà phê cỡ lớn, cứ như không muốn sống nữa điên cuồng uống rồi rót.
Y nói với Văn Dao: "Đó là cà phê, không phải rượu, em đừng có mượn cà phê giải sầu như thế chứ."
Văn Dao đang định rót thêm cà phê, nghe vậy thì ngừng lại, cực kì dối lòng mà nói: "Em chả sầu gì hết, em rất ổn."
"Sắp phải đóng máy tạm biệt nhau rồi, anh chẳng nỡ xa mọi người, em thì lại không tim không phổi như thế." Tạ Thời Dã cố ý chọc cô nàng.
Nếu là ngày thường, chắc chắn Văn Dao sẽ đốp chát lại ngay, thế nhưng lần này cô nàng lại sửng sốt hồi lâu, rồi thấp giọng nói: "Chỉ có mỗi mình không nỡ thì làm được gì, người ta cũng sẽ không nhớ đến anh."
Tạ Thời Dã thầm nghĩ cô nhóc này đang buồn thật rồi, không nên đùa nữa: "Sao thế, nói cho anh Tạ nghe ai ức hiếp em nào, có phải là Lưu Nghệ Niên không?"
Văn Dao cuống quít lắc đầu: "Không phải, không có chuyện đó."
Nói rồi cô hốt hoảng đứng dậy, giả bộ như có việc chạy đi mấy bước, nhưng rồi lại quay đầu nói với Tạ Thời Dã: "Nếu anh dám nói linh tinh với Tiểu Niên, em sẽ..."
"Sẽ làm gì?" Tạ Thời Dã rất hứng thú hỏi cô nàng, chọc đám thanh niên vui thật đấy.
Văn Dao không chút khách khí nói: "Em sẽ mách thầy Phó." Cô chuẩn xác đâm vào điểm chết của Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã kinh ngạc, y và Phó Húc rõ ràng như vậy sao, ngay cả Văn Dao cũng nhận ra được.
Đợi Phó Húc tới, Tạ Thời Dã lập tức chạy tới kể chuyện này cho anh, Phó Húc lại rất bình tĩnh: "Con gái luôn có trực giác tương đối chuẩn, có phát hiện ra cũng không lạ, từ ngày đầu tiên mình hẹn hò Đồ Nhan đã biết rồi." Còn chạy tới dặn anh phải chú ý an toàn.
Lúc này Chung Xương Minh tới, ngáp ngắn ngáp dài, không biết là xem cảnh quay rồi biên tập đến mấy giờ sáng nữa. Đạo diễn luôn có vô số ý tưởng, hôm nay biến ngày mai đổi, lúc nào cũng sẽ có cảm hứng mới lóe lên.
Thấy Tạ Thời Dã và Phó Húc mới sáng ngày ra đã dính lấy nhau, ông lên tiếng chào: "Tiểu Tạ, về rồi đấy à."
Nhưng nhìn sang tên học trò ngỗ nghịch Phó Húc, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, đạo diễn Chung lập tức nặng nề hừ một tiếng, bỏ đi, không cả thèm nói một câu chào.
Tạ Thời Dã thấy vậy, hỏi Phó Húc: "Thầy sao vậy anh?"
Phó Húc nói: "Không sao đâu, chỉ là hôm qua anh gọi điện cho cô, nói là dạo gần đây thầy có phần quá đà, uống hơi nhiều một chút."
"Sau đó thì sao..." Tạ Thời Dã nhìn Phó Húc, Tạ Thời Dã không tin người đàn ông của y không cố ý.
Quả nhiên, Phó Húc khẽ cười: "Sau đó cô lập tức đóng gói hành lý đi Châu Âu thăm con gái, gọi cho thầy bảo nửa tháng tới thầy cứ thoải mái."
Tạ Thời Dã tắc lưỡi: "Ác vậy, có khi nào thầy sẽ giận không anh."
Phó Húc nhìn y một cái: "Ai bảo ông ấy chọc cho vợ anh tức chạy mất."
Mặt Tạ Thời Dã lập tức đỏ lên, suýt chút nữa không chịu nổi cái chữ vợ này của Phó Húc, y ôm mặt như bị đau răng: "Nói cái gì đó, em đâu có bị chọc tức chạy mất, chẳng phải chỉ là đúng lúc có công tác cần làm thôi sao?"
Nói rồi y còn đắc ý ở trong lòng, cũng không quá bận tâm rốt cuộc ai mới là vợ, dù sao thì trước mặt Dương Dương và Cao Lương, y cũng gọi Phó Húc là vợ mình, chọc cho Cao Lương block y ba lần rồi.
Đắc ý xong, y tiếp tục quan tâm: "Lỡ đạo diễn Chung giận thật thì anh tính làm gì, anh đừng chọc ông ấy như vậy, dù gì ông ấy cũng là thầy anh mà."
Y vừa dứt lời đã thấy Phó Húc tươi cười nhìn mình, đến mức y thấy ngượng ngùng: "Nhìn em như vậy làm gì?"
"Lo cho anh à?" Phó Húc cười nói.
Đùa đấy à, vợ mình không quan tâm thì quan tâm ai, cũng may vợ y là một người đàn ông thông minh, Phó Húc dù bận vẫn ung dung nói: "Không sao, anh đã sắp xếp lịch trình cho chuyến đi Châu Âu của cô rồi, cô sẽ chơi rất vui, rất hài lòng."
Tạ Thời Dã hỏi: "Vậy đạo diễn Chung thì sao?"
"Ông ấy sợ vợ." Phó Húc không hề giữ mặt mũi cho thầy mình.
Tục ngữ nói muốn bắt giặc phải bắt vua trước, dỗ ngọt được vợ thầy thì sợ gì thầy nữa. Tạ Thời Dã biết anh đã nắm chắc thì cũng không lo lắng nữa.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng, là cảnh giường chiếu của Bạch Trường An, Bạch Khởi Phong và Kim Lan.
Bạch Trường An và Bạch Khởi Phong đều luân phiên xuất hiện dưới dạng ảo ảnh, đó là để người xem không biết rõ rốt cuộc đây là giấc mộng của ai.
Là ảo tưởng khi Kim Lan và Bạch Khởi Phong yêu đương vụng trộm, hay là ảo tưởng xuất hiện khi Kim Lan lên giường với Bạch Trường An.
Tóm lại dù có là của ai thì hai nam chính đều phải lăn một hồi với nữ chính Văn Dao.
Nữ chính Văn Dao quấn khăn tắm ngồi bên giường, có phần rất thờ ơ. Nhưng cô có thể làm gì bây giờ, thầy Phó có cay thì cũng không phải là cay cho cô xem, siêu sao Tạ thì càng không cần phải nói, y còn không có phản ứng với cô.
Một cô gái tươi ngon mọng nước như Văn Dao, ở trong mắt hai tên đàn ông kia còn không hấp dẫn bằng cơ thể của người họ yêu.
Thật sự chả có gì tốt để mà mong đợi cả, chẳng những không phấn khích nổi, mà còn có phần muốn xem hai tên đàn ông kia thân mật với nhau.
May là nghĩ về việc đó thì còn có thể phấn khích lên đôi chút.
Đạo diễn Chung chỉ cho Tạ Thời Dã rất nhiều động tác thân mật, ví dụ như hôn tai, sờ chân, vân vân... Muốn y lấy ra khí thế quay cảnh nóng lần trước.
Mặc dù Tạ Thời Dã rất hoài nghi đây là Chung Xương Minh đang cố tình trả đũa, nhưng đạo diễn không hề có ý càn rỡ, ông thật sự rất lo cho hai vị nam chính yêu đương rồi sẽ không thể lấy ra trạng thái tốt nhất để quay cái cảnh này.
Cho nên Chung Xương Minh mới cố ý dặn dò Tạ Thời Dã rất nhiều thứ, đợi đến khi chính thức bấm máy, Tạ Thời Dã nghe lời ôm Văn Dao vào lòng, bắt đầu hôn từ tai.
Chung Xương Minh chăm chú nhìn màn hình, cứ quay được một đoạn lại hô cắt. Lặp lại nhiều lần như vậy, Tạ Thời Dã cũng đã bắt đầu thở dốc, mà nhìn ra phía ngoài, Phó Húc mặt không cảm xúc, cầm hộp thuốc lá trong tay, không ngừng gõ vào lòng bàn tay, rất có tiết tấu, cứ một nhịp rồi lại một nhịp.