Mục lục
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi bà lão thần bí kia phóng ra uy lực khủng bố trấn áp Lâm Thi Âm và Cơ Như Yên khiến hai người họ không có cách nào động đậy được, một giọng nói nhu mì nhàn nhã vang lên: “Vợ của đồ đệ ta, ngươi nói muốn đưa đi là đưa được sao?”

Giây tiếp theo có vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống giống hệt như một cơn mưa cánh hoa.

Nét mặt của bà lão và những người được bà ta mang đến đã thay đổi, mọi người đều tập trung nhìn ra bên ngoài biệt thự.

Mà ở bên ngoài biệt thự có một vị mặc váy hoa, đó là một người phụ nữ với bộ dạng thùy mị hấp dẫn, thân thể thành thục đang uyển chuyển bước đến.

“Thất sư phụ!”

Lâm Thi Âm nhìn thấy người phụ nữ này thì kích động kêu lên.

Vị này không ai khác chính là thất sư phụ của Diệp Phàm, bà ấy là Lâu chủ của Bách Hoa Lâu, Chung Vô Diễm.

“Ngươi là ai?” Bà lão đó nhìn Chung Vô Diễm, hai hàng lông mày cau chặt lại. “Ngươi có thể gọi ta là lâu chủ Bách Hoa Lâu.”

Chung Vô Diễm có phong thái phong tình vạn chủng, người ta chỉ vô tình liếc mắt nhìn cũng có cảm giác chìm sâu vào trong đó.

“Lâu chủ Bách Hoa Lâu cái gì, đồ đàn bà phóng đãng, đi chết đi!” Nét mặt của bà lão đó lạnh lùng, tung chưởng tấn công Chung Vô Diễm. “Ôi, lão thái bà, sao bà lại nói chuyện như thế?”

Sắc mặt của Chung Vô Diễm trở nên lạnh lùng, bà ấy phất ống tay áo, những cánh hoa đầy trời bắn nhanh về phía bà lão.

Đùng đùng đùng!!!

Ngay lập tức giữa hai người họ vang lên những tiếng nổ lớn, từng luồng kình khí đáng sợ lan rộng ra bốn phía xung quanh.

Bà lão đó lùi lại một bước, bà ta nhìn chằm chằm vào Chung Vô Diễm với ánh mắt kỳ quái, người ở phía sau hừ lạnh nói: “Lão thái bà, bản thân bà già úa xấu xí lại đi đố ky với người khác lại còn dám nói ta phóng đãng, bà nghĩ lâu chủ Bách Hoa Lâu ta dễ ức hiếp lắm phải không.”

Ngay lúc này, vị thất sư phụ này của Diệp Phàm đã bị chọc giận, tư thế nhu mì phong tình đã không còn nữa mà chỉ còn thấy sự mạnh mẽ và vô cùng tàn nhẫn, bà ấy trực tiếp tiến lên tấn công bà lão.

Đoàng đoàng đoàng!!!

Trong chốc lát hai người cùng xông vào chiến đấu quyết liệt, cả hai bên đều ra tay vô cùng quả quyết và tàn nhãn, chiêu nào cũng chí mạng, tiếng nổ vang lên không ngừng.

Tuy nhiên Chung Vô Diễm chiếm ưu thế tuyệt đối, bà ấy siết chặt hai tay, thật sự sử dụng chân khí của mình để tạo thành một bông hoa có sáu cánh rồi tiến về phía bà lão.

Ầm! Ầm! Âm! Âm! Ầm! Ầm!

Giây tiếp theo, nụ hoa và bà lão đã tiến lại gân nhau, sau đó có sáu tiếng nổ liên tiến vang lên, năng lượng ngút trời bùng nổ thổi bay bà lão đó di.

Vù vùi!

Bà lão bay xa hơn mười mét rồi quỳ trên mặt đất, bà ta phun máu trong miệng ra, bị thương rất nặng.

Giây phút này, tất cả những người theo bà lão đó đến đây đều chết lặng. Ánh mắt của bà lão nhìn Chung Vô Diễm, hết sức bàng hoàng nói: “Ngươi thế mà lại...”

“Còn muốn đến sao?”

Chung Vô Diễm không đợi cho đối phương nói xong mac đã lạnh lùng hét lên. Bà lão đứng dậy ôm lấy ngực rồi dứt khoát xoay người rời đi, những

người mà bà ta đưa theo cũng nháo nhào rút lui.

Lúc này Lâm Thi Âm vội vã chạy đến chỗ của Chung Vô Diễm, cô ấy nói: “Thất sư phụ quá lợi hại, đúng rồi, sao thất sư phụ lại đến đây?”

“Nếu ta không đến chẳng phải hai người đã bị bà lão đó bắt đi rồi sao? Đợi đến khi Tiểu Phàm quay lại không nhìn thấy mấy người vợ của mình đâu, há chẳng phải sẽ tức chết sao?”

Chung Vô Diễm nói đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK