Mục lục
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Sở Cửu Ca nhìn Sở Thiên Hùng, nói: không sợ cha tôi trở về hả?”

ở Thiên Hùng, ông làm vậy

Sở Cửu Ca vừa dứt lời, không ít người ở đây biến sắc. Cha của Sở Cửu Ca là Sở Phù Đồ, là cấm ky của toàn Sở tộc. Nếu Sở Phù Đồ trở về, tất cả sẽ thay đổi.

Nếu Sở Phù Đồ biết con gái và em trai của mình bị giết, không ai có thể đoán trước được hậu quả.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ tên Phù Đồ kia hả?”. Truyện Dị Năng

Sở Thiên Hùng khinh miệt nói: “Nếu không phải hắn là con trai tộc trưởng, người mạnh nhất Sở tộc chính là Sở Thiên Hùng này chứ không phải hắn.”

“Phải không? Vậy tốt nhất ông cũng có thể kiêu ngạo như này trước mặt cha tôi”

Sở Cửu Ga lạnh lùng nói.

“Sở Cửu Ca, đừng có lấy Sở Phù Đồ đến chèn ép ta, Sở Phù Đồ biến mất 10 năm, sợ bây giờ đã chết mục xương rồi.”

“Từ nay về sau, Sở tộc sẽ đứng dưới quyền cai quản của ta.” “Ai không phục, giết không tha.”

Sở Thiên Hùng uy nghiêm quát.

“Hừ, đại ca của ta sẽ không chết.”

“Tên lòng muông dạ thú nhà ngươi, chờ đại ca ta trở về, ngươi chắc chắn sẽ chết.”

Sở Hám Thiên lạnh nhạt nói. “Được rồi, không nói nhiều với các người, người đâu, tiễn bọn họ lên đường.” Sở Thiên Hùng ra lệnh.

“Cha, chờ đã.”

Đột nhiên một bóng người cụt tay đi đến, người này chính là Sở Quân Lâm, con trai Sở Thiên Hùng.

Hiện giờ Sở Quân Lâm râu ria xồm xoàm, cả người trở nên tang thương rất nhiều.

“Quân Lâm, sao con lại đến đây?”

Sở Thiên Hùng nói.

“Cha, để cô ta cho con.”

Sở Quân Lâm chỉ vào Sở Cửu Ca.

“Gô ta?” Sở Thiên Hùng nhìn Sở Cửu Ca, Sở Quân Lâm nhìn Sở Cửu Ca với ánh mắt lạnh khiếp người: “Cánh tay này của con mất vì cô ta, con muốn cô ta trả lại gấp 10 lần, 100 lần cho con.”

“Con muốn làm thế nào?”

Sở Thiên Hùng dò hỏi.

“Con muốn cô ta làm nô lệ cho con, cả cuộc đời này của cô ta phải bị con chà đạp.”

Sở Quân Lâm gắn giọng nói, trong mắt tràn ngập sự biến thái, lạnh lùng quát.

Sở Quân Lâm vừa dứt lời, người của Sở tộc đều biến sắc, hơi rùng mình. “Mày dám?”

Sở Hám Thiên tức giận quát to.

“Được, từ này về sau cô ta sẽ trở thành nô lệ của con, mặc con chơi đùa.” Sở Thiên Hùng chỉ tay vào Sở Cửu Ca, nói.

“Cảm ơn cha!” Sở Quân Lâm đi đến trước mặt Sở Cửu Ca, bóp cằm cô nói: “Sở Cửu Ca, chắc cô cũng không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay.”

Sở Cửu Ga lạnh nhạt nói: “Muốn tao làm nô lệ của mày, mày không xứng!”

Bốp!

Sở Quân Lâm tát một cái lên mặt Sở Cửu Ca, lạnh lùng nói: “Tiện nhân, đã đến lúc này rồi còn ra vẻ như vậy, mày cảm thấy còn có người có thể cứu được mày hả? Tao nói cho mày biết, hôm nay không ai cứu được mày cả, bao tồm vị hôn phu của mày.”

“Phải không?”

“Ai bảo?”

Đột nhiên một âm thanh lạnh băng truyền đến từ bên ngoài, truyền khắp toàn bộ Sở tộc.

Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa của Sở tộc dập nát, một bóng người đi vào.

Lúc này người của Sở tộc đều nhìn về phía người này.

Người này chính là Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK