Vừa hỏi xong, mặt nữ sinh đã đỏ ửng, ngại ngùng cúi đầu nhìn nền tuyết trắng dưới chân. Giản Chiêu cũng mơ hồ. Tin đồn việc Ôn Dĩ Hoài có bạn gái đã rộ lên trong trường từ lâu, không chỉ anh mà ngay cả những tên học sinh SS nào cũng sẽ hai ba lần dính vô tin đồn nhảm này. Tuy nhiên cùng lắm nó chỉ rầm rộ trong trường, không ngờ đã lan rộng đến mức học sinh trường khác cũng biết.
Nữ sinh này chắc hẳn mến mộ Ôn Dĩ Hoài đi, nhắc mới nhớ, thời gian trước Chương Dư cũng từng nói có hội trưởng nào bên trường nữ sinh thích thầm Ôn Dĩ Hoài, có lẽ chính là người này. Y nhìn cô gái trước mặt, không biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói: bạn học à, hội trưởng Ôn Dĩ Hoài sẽ không có bạn gái đâu, vì anh ta vốn dĩ là gay (?)
Không ổn, cực kì không ổn.
Vì thế Giản Chiêu chỉ có thể khéo léo trả lời:
“Tôi không mấy quan tâm đến việc này nên không biết. Dù sao hiện tại quan trọng vẫn là việc học chứ nhỉ?”
Nữ sinh kia vẫn không từ bỏ:
“Vậy dạo gần đây thầy có thấy cậu ấy tỏ ra thân thiết với ai không ạ? Kiểu hay đi chung với ai, gần gũi rồi… tặng quà đồ á, tỏ tình nữa…”
Giản Chiêu lắc đầu, lần nữa trả lời không biết, trong lòng lại thấy nhồn nhột.
Thật ra là có, nhưng cái người đó lại là thầy giáo gầy gầy không có gì đặc biệt đứng trước mặt cô đây này.
Nữ sinh có vẻ hơi thất vọng, nụ cười gượng gạo thấy rõ. Giản Chiêu thấy có đứng lại cũng không biết nói gì nữa, nên gật đầu muốn rời đi, nữ sinh lễ phép chào y. Đi một quãng xa ngó đầu lại vẫn thấy cô nàng tiếp tục đứng ngó ngoài cổng nhìn vào trong mong chờ, bông tuyết rơi xuống làm mái tóc nâu dần có đốm trắng, lạnh đến môi cũng tím tái, vậy mà cô ấy lại không mấy để tâm.
Tình yêu của thanh thiếu niên đều là như vậy sao?
Giản Chiêu chưa từng cảm nhận được cái cảm giác này, chỉ thấy nó vô nghĩa và mất thời gian, còn có hơi ngu ngốc. Nhưng vẫn là mặc kệ, cũng nên để cho thanh xuân của các cô cậu học trò ấy có cái đáng nhớ, không khuyên nhủ gì cả, chỉ thở dài, quay đầu tản bộ trên đường phủ đầy tuyết trắng xóa.
Trời đã về chiều, mặt trời dần ngả về phía Tây, ánh đỏ kẽ hồng phủ trên nền xanh thẳm. Giản Chiêu hào hứng đi trên đường phố, ngắm nhìn khung cảnh vắng lặng lại có phần đẹp đẽ, thả hồn theo mây gió. Y ghé qua cửa hàng quần áo. Khi trở ra trên tay đã xách theo túi đựng áo bông. Đã lâu lắm rồi Giản Chiêu mới tự mua cho bản thân đồ mới. Lúc trước vì thất nghiệp cùng khó khăn kẹt tiền mà y chắt chiu ăn mặc hà tiện hết sức có thể, còn phải bỏ tiền mua thuốc nên chẳng còn dư đồng nào mua quần áo mới. Những bộ đồ hiện tại của y đều là mang từ quê lên, có những bộ cũ kĩ từ thời năm nhất đại học vẫn còn giữ lại để mặc. Bây giờ xách đồ mới trên tay, trong lòng hân hoan, trên môi cũng nở nụ cười tươi tắn, đầu óc căng thẳng cũng thả lỏng trở lại.
Đi được một quãng thì Giản Chiêu phát hiện ra bên vệ đường có máy bán nước tự động. Món đồ này thấy nhiều ở thành phố, nhưng ở vùng quê ngoại thành của y lại hiếm thấy. Cổ họng cũng khát khô, y dừng chân lại, lục lọi trong túi áo những đồng xu lẻ vừa đổi được trong cửa hàng, lúng túng nhét xu vào, chọt chọt ấn ấn rồi nhìn cái máy hiện đại trước mặt.
Vài giây sau, rồi vài phút sau nữa, vẫn chẳng có gì xảy ra. Tiếng xu rơi xuống nghe leng keng rồi, vậy mà lon nước vẫn chưa lăn xuống. Giản Chiêu gãi đầu, tự hỏi chẳng lẽ bản thân ngố tàu đến mức ngay cả cái máy đơn giản này cũng không biết xài. Y đập đập vào thành kính, cái máy rung lên nhè nhẹ, nhưng vẫn không có gì rớt xuống.
Đang lúc sốt ruột, có giọng nói đột ngột vang ngay bên cạnh:
“Cái máy này hư rồi, thầy đang muốn làm trò hề ở đây à?”
Cái giọng điệu cao ngạo này nghe quen lắm. Y quay ngoắt sang, quả nhiên nhìn thấy Mặc Đình Xuyên bễ nghễ không biết xuất hiện từ lúc nào. Hắn mặc áo khoác đắt tiền, hai tay đút vào túi, híp mắt nhìn y chằm chằm, mở miệng nói:
“Vốn dĩ lúc trước có tờ giấy dán thông báo ở đây, nhưng chắc bị tên nít ranh nào nghịch ngợm xé đi rồi. Tiếc nhỉ, thầy lỡ đút tiền vào đây, thế là mất tong, đối với thầy thì xu đó đáng giá lắm ha? Bằng cả bữa sáng chứ đùa.”
Cái giọng kẻ giàu khinh người nghèo này luôn làm Giản Chiêu chướng mắt, nhưng vì quá quen với tính cách của hắn, y không phản bác cãi cọ, tuy trong lòng tiếc hùi hụi muốn đập banh chành cái máy nhưng vẫn bình thản đứng thẳng, ra vẻ nhạt nhẽo không mấy để tâm đáp lại:
“Chỉ là ít tiền, mất thì thôi.”
Tuy nhiên chẳng có gì qua được mắt tên cáo già này cả. Hắn nhìn ra được sự nuối tiếc trong đôi mắt của Giản Chiêu. Chợt bật cười, tiến đến túm cánh tay y lôi một mạch về phía trước.
“Cậu định đưa tôi đi đâu đây?” Giản Chiêu hơi kháng cự.
“Chẳng phải thầy muốn uống nước sao? Đi! Tôi đưa thầy đi quán cafe đắt tiền gần đây cho thầy mở mang tầm mắt.” Mặc Đình Xuyên sảng khoái đáp. Dường như biết chắc Giản Chiêu sẽ từ chối, hắn bồi thêm một câu: “Tôi mời.”
Danh Sách Chương: