• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quanh mũi đều là mùi hương của người đàn ông, Giản Chiêu giật mình, vùng vẫy muốn thoát ra thì càng bị ôm chặt hơn. Lần này y có kinh nghiệm chút chút, đứng yên, đẩy gọng kính lên để nó nằm ngay ngắn trên khuôn mặt, tránh cho kính cận lại bị rớt xuống đất. Quả nhiên chốc lát sau lực độ cái ôm siết chặt trên người cũng giảm bớt, Hoắc Dạ Nam hơi buông lỏng, cúi đầu hôn lên trán y:

“Mấy tuần không gặp rồi, nhớ anh quá.”

Thấy Hoắc Dạ Nam muốn hôn nữa, Giản Chiêu vội dùng tay che miệng hắn, gấp gáp nói:

“Mau buông ra đi, người xung quanh nhìn thấy bây giờ!”

Hoắc Dạ Nam nghe lời buông ra thật. Lúc nãy xô đẩy hắn đã túm y kéo qua một góc khuất vắng, tránh xa đám đông đang nhảy múa trên nền nhạc xập xình kia. Chỗ này ánh đèn lập lòe không chiếu đến, còn có ánh sáng trắng yếu ớt hắt ra phía bên nhà vệ sinh, dù vẫn hơi tối nhưng ngẩng đầu là có thể nhìn rõ mặt nhau. Hoắc Dạ Nam đã cởi bỏ bộ dáng xã hội đen, mặc trên người áo sơ mi trắng cùng quần tây nâu, che đi hình xăm dữ tợn, mái tóc hơi xoăn được chải gọn gàng, trông giống một anh chàng điển trai đào hoa hơn là kẻ cầm đầu băng đảng.

Giản Chiêu có hơi sửng sốt trước sự thay đổi này, định nói gì đó lại chợt nhớ ra cái túi đồ bị đá văng của mình, giật mình muốn chạy ra chỗ vừa nãy thì Hoắc Dạ Nam đã giơ tay chắn lại, xách cái túi bị một vết giày đạp lên thảm thương đưa cho y:

“Anh tìm cái món đồ này phải không? Lúc nãy tôi đã kịp thời nhặt lên giúp rồi.”

“Ô cám ơn.”

Giản Chiêu tỏ vẻ mừng rỡ, giơ tay định cầm lấy thì Hoắc Dạ Nam đã nhấc cái túi lên cao hơn, giơ cao quá tầm với của y. Thân hình hai người có sự chênh lệch rõ ràng, Giản Chiêu có kiễng chân lên cũng không với đến được cái túi của mình, y đang muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà tên này lại muốn kéo dài thời gian, vì thế Giản Chiêu đâm ra bực mình, gắt nhẹ:

“Trả lại cho tôi!”

Hoắc Dạ Nam cười kệch cỡm, như muốn chọc tức người ta, nhưng đôi mắt màu đen của hắn như hố sâu không đáy, chậm rãi lại tham lam nhìn từng tấc da thịt trên người y. Giản Chiêu rùng mình, hơi lùi lại đằng sau thì bị bàn tay rắn chắc của Hoắc Dạ Nam kéo đến giữ vững, không cho di chuyển. Tiếng nhạc ngoài kia đã chuyển sang bài khác sôi động hơn, mọi người càng nhảy hăng, không ai chú ý đến bên này. Giản Chiêu thính tai nghe thấy có tiếng gọi văng vẳng đâu đó của Mặc Đình Xuyên, không bình tĩnh nổi nữa, mở miệng mắng:

“Não cậu có vấn đề à? Làm ơn mau trả lại đồ cho tôi, tôi còn phải mau quay về trường, không có thời gian rảnh đùa với cậu đâu!”

“Được thôi.” Hoắc Dạ Nam không giỡn nữa, thành thật trả lại túi đồ cho y, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Giản Chiêu vẫn không bỏ ra, nhích đến gần, giọng điệu cũng gắt gỏng không kém: "Tên đàn ông lúc nãy đi với anh là ai? Bạn trai của anh? Hai người đã hôn nhau chưa, đã lên giường với nhau chưa!?

Ánh đèn nhấp nháy chói mắt, âm thanh ồn ào làm Giản Chiêu chẳng nghe rõ hắn đang nói gì hết, giật tay ra, nói:

“Không có gì hết, tôi đi về!”

Hoắc Dạ Nam cũng bật cười, nụ cười đầy mỉa mai:

“Được!”

Chốc lát sau, hai người cùng ra khỏi quán bar. Giản Chiêu bị Hoắc Dạ Nam kéo lên con xe Porsche đen bóng loáng. Dù có cựa quậy vùng vẫy vẫn bị ép vào, hắn khóa luôn hai cửa xe, khuôn mặt thâm trầm chỉnh cho cửa kính hơi kéo xuống để có không khí ngoài tràn vào trong (dù chỉ có gió lạnh), tắt luôn chế độ máy lạnh, cục cằn khởi động rồi cho xe lao vút đi trên đường tuyết, để lại vết hằn bánh xe một đường dài.

Giản Chiêu kéo khăn quàng cổ lên che lại mũi, trong lòng có hơi sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn bảo:

“Đưa tôi về trường nam sinh ở ngã ba kia giúp, cảm ơn. Nếu cậu dám chở tôi đi chỗ khác thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Hoắc Dạ Nam cười lớn, không trả lời, nhưng vẫn đánh xe chạy về hướng ngã ba. Hắn vuốt ngược mái tóc dày bóng mượt, để lộ vết sẹo còn in hằn trên trán, tai có đeo khuyên, trên cổ còn thấy lấp ló một hình xăm. Giản Chiêu ngồi nép bên ghế bên cạnh, dáng người nhỏ thó, mặt xanh xao quần áo nghiêm chỉnh, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn với hắn. Chạy được một quãng, vốn đang cho xe chạy phi như gió, Hoắc Dạ Nam đột ngột giảm xuống tốc độ, giữa đường tuyết vắng lại chạy chậm hơn, đôi mắt vẫn nhìn thẳng khung cảnh phía trước nhưng đôi môi lại mấp máy:

“Giản Chiêu.”

“…”

“Anh, nghe tôi nói này.” Hoắc Dạ Nam sốt ruột nghiêng người sang một bên.

“Tôi nghe, cậu tập trung lái xe đi.” Giản Chiêu điếng người, sợ hãi đập vai hắn.

Chiếc xe dừng lại, tấp vào bên lề đường vắng vẻ. Cửa kính được kéo lên kín mít.

“Tôi thích anh, tôi yêu anh!” Hoắc Dạ Nam hưng phấn, đôi mắt như phát sáng, bật người dậy, cởi phăng cái áo khoác đen ném qua ghế sau, nhào đến dán sát người ép vào Giản Chiêu “Đồng ý làm người yêu tôi đi, hoặc chúng ta sẽ làm tình ở đây, ngay bây giờ!”

Giản Chiêu giật thót, sợ đến lông tơ dựng đứng, hoảng hồn mở to mắt trợn trừng nhìn hắn.

*****

Tác giả: Nội tâm của tôi bây giờ chia làm hai phe, một bên liên tục gào thét “làm đi làm đi, đè thầy xuống hấp diêm đi”, một bên thì đang điên cuồng nói “Hoắc Dạ Nam đừng có hòng động vào thầy, mi không có cửa đâu!”

Nhưng túm lại là chưa có xôi thịt gì đâu, tác giả đang thi nên ăn chay, chờ thi xong rồi bung lụa cho bà con!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK