Giản Chiêu sợ hết hồn, lùi về sau, lưng dán vào cửa xe, cái khăn quàng cũng tụt xuống lỏng lẻo bên ngực. Hoắc Dạ Nam càng áp sát đến, hai tay chắn ngang hai bên, áo sơ mi mở bung nút áo, để lộ ra bộ ngực cường trắng bên trong. Đầu óc ong ong, vừa sợ vừa hoảng, Giản Chiêu khó khăn la lớn:
“Biến! Biến ngay, cậu quá đáng vừa vừa thôi chứ! Cậu…cậu muốn lặp lại cái hành động cưỡng ép tôi kia sao?”
Hoắc Dạ Nam nắm lấy cổ chân y, lôi mạnh vào phía mình, biểu cảm đau khổ nói:
“Tôi không muốn đâu, nhưng thấy anh ở bên gã đàn ông khác là tôi vô cùng khó chịu, cảm giác ghen ghét lấp đầy tôi rồi. Giản Chiêu à, tôi muốn nhốt anh vào tầng hầm của tôi, nhưng tôi biết anh không thích, nên tôi vẫn luôn kiềm chế. Anh đưa ra lựa chọn đi, tôi sắp không khống chế được bản thân rồi.”
Trái tim đập thình thịch dữ dội, đôi mắt Giản Chiêu như muốn đảo lộn hết lên, hết nhìn ra ngoài lại nhìn khuôn mặt của hắn, run rẩy nói:
“Tôi không chọn được, cậu đừng có ép người quá đáng. Tôi…tôi đã tha thứ cho cậu rồi, thì đừng…đừng có làm ra mấy hành động đáng khinh này nữa…”
Bàn tay của Hoắc Dạ Nam giơ lên sờ lên má y, đôi mắt của hắn như sáng lên, nở nụ cười khoe hàm răng trắng, khuôn mặt tiến sát lại gần, thủ thỉ:
“Anh đã tha thứ cho tôi rồi sao? Anh không còn hận tôi sao?”
Bàn tay của Hoắc Dạ Nam đã dần sờ xuống cái cổ trắng nõn của Giản Chiêu, ánh nhìn như sói đói ghim chặt con mồi làm lòng người sợ hãi, y vừa cố trấn tĩnh lại lắp bắp trả lời:
“Ừ…ừ, tôi không có hận gì cậu đâu, nên…nên tha tôi đi…”
“Vậy từ giờ tôi có thể ở bên anh đúng không? Anh sẽ không chạy trốn đúng không?”
Giản Chiêu gật đầu lia lịa. Người trước mặt đột ngột chồm tới, bàn tay linh hoạt luồn ra sau đỡ lấy gáy y, bất ngờ trao một nụ hôn nóng bỏng. Lồng ngực Giản Chiêu bị ép sát vào ngực của hắn, cảm nhận được hơi thở phập phồng cùng bàn tay còn lại của hắn đang dần mân mê sờ vào eo thon của mình. Cuối cùng Hoắc Dạ Nam cũng thỏa mãn, liếm nhẹ môi Giản Chiêu với vẻ luyến tiếc, ôm chầm lấy người ta, vùi mặt vào cổ hít hà mùi hương mình mê luyến rồi cắn mạnh xuống một cái. Giản Chiêu đau đớn kêu lên một tiếng, dùng sức đẩy hắn ra, trước khi y đấm mạnh cho hắn một cái thì Hoắc Dạ Nam đã nhanh chóng buông tay ra, ngồi lại ghế lái của mình.
Giản Chiêu sờ cổ thấy hằn nguyên vết răng, có vẻ còn chảy ít máu, vừa căm tức dùng khăn sạch lau mạnh dấu vết vừa giận dữ lại bất lực không thể làm gì được. Hoắc Dạ Nam liếm răng, cảm nhận còn dư ít vị máu nơi đầu lưỡi, hài lòng khởi động xe tiếp tục lên đường.
Về được gần đến trường thì Giản Chiêu cầm chắc túi đồ của mình, nhất quyết bắt Hoắc Dạ Nam đỗ xe ở nơi xa cổng trường rồi tự mình xuống đi bộ vào trong.
Đùa chứ nếu để người quen nào trong trường thấy được cảnh y được tên đàn ông nào đó có nguyên cánh tay xăm trổ đưa về trên con siêu xe đắt tiền thì chẳng biết có lời đồn gì nữa không. Sau vụ bức ảnh y cùng Ôn Dĩ Hoài hôn nhau bị lan truyền ra, Giản Chiêu trở nên nhạy cảm cùng cảnh giác hắn, chuyện bình thường cũng cảm thấy có khả năng bị kẻ khác biến tấu thành tin thất thiệt, vì thế vô cùng cẩn thận. Hoắc Dạ Nam cũng xuống xe, mặc áo khoác đen che đi hình xăm trên cánh tay, đi theo sau hộ tống, hắn phải trông thấy y bước vào sân trường rồi mới thôi.
Bước chân giẫm lên nền tuyết nghe sột soạt, Giản Chiêu cảm nhận được đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm mình từ đằng sau, vội vã tăng nhang tốc độ. Vừa đi được một quãng ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người quen.
Mái tóc đỏ rực của Triệu Thiên Kiệt như nổi bật giữa trời tuyết trắng, vẻ mặt đẹp trai ngông cuồng của hắn cau có khó chịu, mặc trên người áo khoác dày màu đen mắc tiền cùng quần dài xanh thẫm. Kế bên hắn là một cô gái lạ mặt, mặc trên người bộ quần áo cũng thuộc loại đắt tiền, tóc ngắn xoăn tít, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp cực phẩm với ba vòng cân đối. Cô nàng trang điểm nhạt, khoác tay Triệu Thiên Kiệt thân mật, đi bên cạnh cười nắc nở, đôi môi đỏ mấp máy nói quá trời nhưng hắn ta không đáp lại.
Nhìn như một cặp đôi.
Hoắc Dạ Nam còn đứng đằng sau lưng, thấy y hơi khựng lại cũng nhìn lên, trên môi nở nụ cười giễu cợt, tiến sát đến cúi đầu xuống thì thầm bên tai y với sự châm chọc:
“Giản Chiêu, tên bạn trai anh kia đúng không hả? Ôi trời, cô gái bên cạnh hắn là ai kia? Tên cháu trai tuyệt vời của tôi kiêm bạn trai anh đang đi cặp bồ hả? Anh có nhìn thấy không?”
Giản Chiêu chẳng thấy vấn gì hết, nhưng giọng điệu của Hoắc Dạ Nam cùng câu nói của hắn chọc y tức giận, thở đều gắng nhịn xuống, nói:
“Cậu ta là học trò của tôi, không có bạn trai gì ở đây hết, đừng có trêu như thế nữa!”
Hoắc Dạ Nam ‘à’ một tiếng, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt hắn lại có chút sung sướng.
Không hiểu vì tâm linh tương thông hay sao mà Triệu Thiên Kiệt cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, đối diện với cái nhìn của hai người kia. Hắn cũng khựng lại, gân xanh nổi trên trán, biểu tình khó chịu tức giận thấy rõ, hằm hằm xông đến kéo theo cô nàng không hiểu chuyện gì ở bên cạnh đi qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Thiên Kiệt hất tay cô gái kia ra, xông đến trước mặt y, gầm lên trước:
“Sao thầy lại đi với tên này!?”
Danh Sách Chương: