Lúc mà Bố Già xuất hiện chẳng bên nào còn dám đôi co nữa, Cái danh của Bố Già không phải là đồ chơi hay một câu nói đùa, trong hơn mười năm lập tuyên bố bảo kê Á Nhân Quốc không phải là không có những tên Vũ Hóa muốn gây chuyện nhưng kết quả đều bị Bố Già đánh cho tan tác mà bỏ chạy a. Những chuyện này ít được biết đến chỉ có những kẻ cảnh giới cao mới có thể biết được chút ít a.
Bố Già xuất hiện, cả hai bên Tử Gia cùng Di Gia cũng đều nhượng bộ đi mất phần, không có hung hăng như lúc nãy nữa. Mặc dù bọn hắn hơn hẳn về số người, cảnh giới Vũ Hóa cũng có đến 6 7 người, Vũ Hóa đỉnh phong cũng có đến bốn người a, Nhưng nếu như làm loạn vào lúc này cũng không phải là ý hay. Bố Già đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, Hoàng Long bê ra một thùng lớn bia đặt kế bên Râu trắng, vừa uống vừa lên tiếng.
- Ta không can dự vào chuyện nhà của các ngươi! Nhưng Tử Quân hay Di Ngân Tích đều là công thần của Á Nhân Quốc này. Muốn mang người của ta đi không dễ như vậy đâu.
Nói rồi Râu Trắng cầm lấy cái thùng bia to tướng kia uống thêm một hơi thật là sảng khoái a.
Hai nhóm người kia nghe cách nói của Râu trắng khá là khó chịu, nhất là bên Di Gia, bọn hắn đến đây ban đầu cũng chẳng có chút thiện ý nào hiện tại thêm cả việc bị Râu Trắng chen ngang vào càng làm bọn hắn khó chịu a. Còn về phía bên Tử Gia, mặc dù bọn hắn cũng muốn đem Tử Quâng mang về nhưng để hắn ở lại đây cũng không sao. Hắn có cơ hội tự do phát triển ở đây, Tử Sơn thấy được tiềm năng cũng như sức mạnh sau này của cái Á Nhân Quốc này a. Để con hắn ở lại làm Tể Tướng ở đây cũng không có thiệt, nhưng vấn đề là rồi ai kế vị gia chủ Tử Gia sau hắn đây. Ài…. Thiệt sự mệt mỏi a.
Trong lúc gia chủ Tử gia Tử Sơn đang suy nghĩ thì vợ hắn, Tử Quỳnh không có chờ đợi gì cả, đáp lại lời của Râu trắng ngay và luôn một cách thẳng thừng.
- Lão nương đồng ý cho con ta ở lại đây a! Nhưng ngươi có giám chắc sẽ bảo vệ được hắn cùng với vợ con hắn không? Hay chỉ được cái mồm?
Râu Trắng quay sang nhìn mỹ phụ ngay thẳng này bật cười đáp.
- Tại sao ta lại phải bảo vệ hắn, gia đình của hắn? Hắn là nam nhi cơ mà! Bằng mọi giá phải tự mình gồng gánh để bảo vệ cái gia đình nhỏ đó mới là nam nhi. Cứ mãi dưới vòng tay che chở thì con của ngươi thành thứ gì?
Tử Quỳnh mỹ phụ há mồm không biết đáp trả lại câu hỏi ngược của Râu Trắng như thế nào nữa. Râu Trắng nói có lý, đúng ngay điểm mấu chốt mà nàng mắc phải là quá che chở cho con cái của mình a.
Về phía bên Di gia đang toan tính điều gì đó, bọn hắn truyền âm giao tiếp với nhau. Một lúc sau, gia chủ Di gia đứng dậy nói.
- Ta đồng ý cho con gái ta tiếp tục ở lại Á Nhân Quốc này với một điều kiện. Cháu của ta phải để cho ta nuôi. Nó mang trong mình huyết mạch của Giao Nhân nhất tộc chúng ta.
- Này! Lão già! Người nói cái chó gì? Cháu của ngươi? Không lẽ không phải cháu của ta sao? Luận về huyết mạch chưa biết bên nào hơn à nha!
- Ừm!! Tử Quỳnh! Chú ý ngôn ngữ.
Tử Sơn ngồi sau ho khan nhắc nhở. Tử Quỳnh mỹ phụ nổi đóa ngay và luôn, không có cái gì gọi là nề nếp cả.
- Lão nương không quan tâm! Muốn nuôi cháu nội ta sao? Đừng mơ! Cháu ta không đến lượt thứ rác rưởi nhà ngươi được quyền nuôi.
- Ngươi gọi ai là rác rưởi?
Di Lục Thiết cũng nổi cáu khi bị Tử Quỳnh chửi là rác rưởi a, hai bên bắt đầu căng thẳng hơn rồi, chỉ cần một điểm mấu chốt kích phát là sẽ lao vào đánh nhau ngay.
Đúng ngay lúc này một nhóm người nữa ngự không mà đến Tể Tướng phủ, mọi chuyện đều đến tai bọn họ, một nam tử trung niên đứng đầu cười nói với những người đằng sau.
- Xem ra cái Á Nhân Quốc này còn đủ thứ chuyện a. Diệp tỷ! Chúng ta có nên xuống góp vui hay không?
Cô gái được gọi là Diệp tỷ kia nở một nụ cười tươi như hoa đáp lại.
- Góp cái gì mà góp! Bọn hắn chắc cũng nhận ra sự hiện diện của chúng ta rồi. Xuống chào hỏi đi.
- Vậy chúng ta xuống chào hỏi a.
Đám người này là những người đã ở cùng Hoàng Long suốt hơn mười hai năm trong tiểu thế giới a, bọn hắn đến Á Nhân Quốc cũng đã được hơn một tuần rồi, nhưng không có vội đến gặp Hoàng Long ngay mà lại đi thăm thú khắp nơi trên Á Nhân Quốc xem như thế nào. Cũng khá là thú vị a.
Nhóm người Địa Tông đáp xuống trước sảnh chính của phủ Tể Tướng, mọi ánh mắt đều hướng về họ, tất cả đều đề phòng đến cực độ kể cả Râu Trắng, Đám người này đều là quái vật a. Mười người đi đầu đều là cực hạn Vũ Hóa cảnh. Đều là siêu cấp quái vật a.
Đề phòng đến cực độ, riêng có Hoàng Long là nhận ra những người này. Không phải là nhận ra khuôn mặt hay là gì mà những bộ trang phục kia, tướng người kia đã gắn bó với hắn suốt hơn hai mươi năm a. Hắn là người đầu tiên tiến ra đón mọi người, hắn cực kì vui mừng khi gặp lại những người này.
- Hầu ca! Ngư ca! Diệp tỷ! Mọi người đến đây thăm ta sao?
- Ha ha! Tiểu tử ngươi nhận ra bọn ta sao? Lúc trước bọn ta đâu có ở nhân dạng.
Đại Hầu Lôi Hầu cười vang nói! Vẫn cái giọng nói ấy ồm ồm.
- Làm sao ta lại không nhận ra a? Ở cùng các ngươi lâu như vậy cơ mà! Vào trong hẳn nói a!
- Được!
Mọi người đều thở ra một hơi. Nhất là bên phía hai nhà Tử gia cùng Di Gia. Ngay khi mà đám người này đáp xuống trước sảnh chính, bọn hắn đã nhận ra đây là người của Địa Tông a, Một trong Bốn môn phái lớn mạnh nhất trong Thập địa Lục Hải a. Chẳng một gia tộc nào dám mạnh mồm bảo là không sợ Địa Tông hay Thiên Tông cả. Tứ Đại Tông là một nhóm thế lực không thể nào cân đo đong đếm được sức mạnh a. Đã từng có mấy đại tộc thách thức sức mạnh của Tứ Đại Tông kết quả là trong vòng một đêm, đến một quả trứng gà cũng không còn tồn tại trên thế gian này nữa, bất kể là trong gia tộc hay là người ra ngoài làm nhiệm vụ đều bị tàn sát sạch sẽ.
Sự đáng sợ của Tứ Đại Tông không thể nói được thành lời a, Nên tất cả đều sẽ chọn cách nhún nhường Tứ Đại Tông a. Nhìn cách ăn mặc thì chắc chắn không thể nào sai đây là người của Địa Tông rồi. Vấn đề là những người này bọn hắn chưa từng nhìn thấy hay biết đến một chút thông tin nào của họ. Điều này càng chứng tỏ ràng Tứ Đại Tông không chỉ hùng mạnh ở vẻ bề ngoài, mà ngay cả ở phía tối cũng còn rất nhiều thứ đáng sợ a.
Hai nhà Tử gia cùng Di gia ngay lập tức nhường ra mười ghế đầu cho mười người của Địa Tông a. Râu Trắng thì vẫn ngồi đấy, trong tay vẫn cầm lấy cái thùng bia kia uống, mặc dù lúc nãy hắn có chút đề phòng nhưng cũng chẳng có gì đáng phải quan tâm nữa. Người quen của Hoàng Long mà.
Vừa vào chỗ ngồi, Diệp Hạnh thụ yêu tỷ trông thấy đứa nhỏ con của Di Ngân Tích, chẳng quan tâm đến mọi người xung quanh đã ngồi xuống với vẻ mặt khá nghiêm trọng thì nàng ấy tiến đến ngắm nghía tiểu Tử Di Long tròn trịa nằm trong vòng tay của mẹ ngủ khò.
Tiểu tử Tử Di Long này trông rất là đáng yêu a, trong tay còn nắm lấy một quả trứng tử sắc. Diệp Hạnh nhìn nhìn ngó ngó muốn xin bế thử nhưng chẳng biết nên nói làm sao, Lôi Hầu mới mở miệng nói.
- Muốn bế thì cứ xin phép người ta một tiếng, việc gì phải vậy hả sư tỷ.
- Kệ ta!
Diệp Hạnh không biết là bao nhiêu tuổi rồi nhưng quay lại trừng mắt với Lôi Hầu như một tiểu cô nương mới lớn vậy, sau đó quay sang nhìn Di Ngân Tích hai mắt tròn xoe nói.
- Ta có thể bế nó một chút được không? Trông nhóc tì đáng yêu quá.
Di Ngân Tích cũng chẳng biết nên làm sao, nàng quay qua ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Long, Hoàng Long cũng hiểu ý cười cười ngúc đầu một cái. Lúc này Di Ngân Tích mới yên tâm một chút nhẹ nhàng đưa tiểu Di Long cho Diệp Hạnh.
Tiểu tử này lúc được đưa sang vòng tay của Diệp Hạnh, tự dưng tỉnh lại. Tưởng chừng như cậu nhóc sẽ khóc khi gặp người lạ nhưng không hắn lại cười toét mồm, một tay vẫn nắm lấy quả trứng một tay thì đưa lên nắm nắm vào không khí trông rất kháu khỉnh a.
Mấy cô nương xung quanh ai cũng thấy thích thú với tiểu tử này, chợt Hoàng Long cảm nhận được một ánh mắt cháy bỏng từ Lâm Thanh Tuyền. Cô nàng này đang nhìn chằm chằm vào Hoàng Long, còn Hoàng Long thì hiểu ý vì sao mà Lâm Thanh Tuyền nhìn hắn như vậy, mồ hôi hột chảy ra to như hạt đậu a.
Diệp Hạnh ôm Tử Di Long một hồi lâu,chẳng hề quan tâm đến bất kì ai xung quanh cả. Ban đầu nàng rất là vui vẻ nhưng càng ôm lâu nàng lại có cảm giác như buồn rầu đi rất nhiều. Trong phút chốc nàng nhìn về phía Hoàng Long, người này mang một chút gì đó từng là mọi thứ của nàng. Hốc mắt cay cay, nàng nhanh chóng gạt bỏ đi sự buồn bã đó. Tươi cười trêu đùa cùng Tiểu Di Long một lúc nữa rồi trả lại cho mẹ của nó.
Diệp Hạnh quay về lại chỗ ghế ngồi, nãy giờ đám người này cứ ngồi đó yên lặng chẳng dám hé răng nửa lời nói cái gì. Cứ ngồi đấy chờ đợi thôi.
Diệp Hạnh cười cười nói.
- Xin lỗi! Ta vô ý quá! Mọi người cứ tiếp tục việc các ngươi đang nói đi.
Gia chủ Tử gia cười trừ chẳng nói thêm gì nữa đứng dậy nói.
- Chắc mọi người lâu ngày gặp lại! Chúng ta có việc cáo từ trước.
Gia chủ Di gia cũng như vậy ngay sau đó đứng dậy cáo, rời đi trong vài phần lo lắng.