• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhiếp Phong ngừng lại uống một hớp rượu lấy giọng rồi kể tiếp:
" Bóng trắng tiến gần hơn.

Ta lúc đó như hoa mắt.
Cô ta như lướt đi trên không khí! Mồ hôi toát đẫm lưng áo của ta.
Bỗng chốc, sa mỏng tung bay, Ta phát hiện ra trên người tiểu nữ không mảnh vải che thân.
-Đẹp, thật sự đẹp! Ta sợ hãi lắp bắp.
-Vậy, bây giờ thì sao? nữ quỷ cất giọng.
Nữ nhân dơ hai tay sau gáy khẽ kéo một chút.

Tức khắc túi da bị lột xuống.

Một khối thi thể đầm đìa máu tươi đỏ sẫm lù lù xuất hiện.
-Ta..

Nhiếp Phong trợn trắng mắt đầy kinh hãi.

Hắn phát hiện hai đầu gối của mình nhũn lại, run bần bật.
Thi thể máu me đầm đìa lướt tới gần hơn.

Cả căn phòng ngập tràn mùi tanh tưởi hôi hám.
-Tướng quân đừng sợ.

Khuôn mặt thịt nát không ngũ quan dí sát Nhiếp Phong khoảng chừng 3 gang tay.

Bỗng nhiên há bồn máu mồm to, lộ ra hai răng nanh dài nhọn hoắt cắn xuống cổ.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.


Nhiếp Phong tung ngay chiêu thứ nhất của Phong Thần thoái “Phong trung kình thảo” hai chân phi lên đạp thẳng vào phía trước hất văng khối thi thể be bét máu bắn mạnh vào tường.

Ngay lập tức, hắn lộn ra bên bàn cầm lên Tử Điện hướng vào thi thể lần lượt tung ra từ thức 1 đến thức 7 Thánh Linh kiếm pháp.

Trong phòng bỗng chốc tràn đầy kiếm khí.
Huyết thi bị dính 2 cước cộng thêm 7 thức kiếm pháp chẳng mấy chốc đã không ra hình thù nhão nhoét đầy sàn.

Tuy nhiên, từng khối bỗng chốc thu lại thành một thể, cất lên tiếng rống giận dữ rồi phi ra cửa sổ nhảy xuống.

Nhiếp Phong thi triển phong thần thoái lướt ra đã không thấy tung tích đâu.

Hắn bèn quay lại phủ hô người đến dọn dẹp.

Đêm đó hắn ôm Tử Điện không dám ngủ, chờ huyết thi quay lại nhưng đến sáng cũng không thấy.
Hắn bèn một mình khinh công bay đến hộ gia đình nhận nuôi tiểu nữ hài.

Nhưng khi bước vào thì có hai cỗ thi thể mắt trắng dã ập vào tấn công.

Nhiếp Phong vung Tử Điện kiếm biến hai cỗ thi thể thành trăm đoạn.

Hắn tìm quanh nhà không thấy tiểu nữ hài đâu đành thất thủ quay về điều quân lính đến hỏa thiêu ngôi nhà.
Sau khi nghe Nhiếp Phong trần thuật lại sự hôm qua.

Hông tướng quân nghiêm mặt:
-Lão phu đoán không nhầm từ lúc chúng ta bước vào thôn đó đã bị “quỷ quái” bám theo.

Hiện giờ nó đã bỏ đi nhưng không biết khi nào quay lại.

Phải bảo mọi người đề cao cảnh giác.

Nhiếp tướng quân cũng may ngươi võ công thâm hậu nếu không chắc giờ lão phải làm đám tang cho rồi.

Việc này hết sức hệ trọng lão khuyên Nhiếp tướng quân nên bắt tay cùng Lục Phiến Môn và Cẩm Y Vệ điều tra chuyện này và bẩm báo lên Hoàng thượng.
Nhiếp Phong nghe lời soạn tấu chương buộc chim bồ câu gửi về kinh thành.

Trong phủ Lục Phiến Môn, Gia Cát tiên sinh đang ngồi nhâm nhi thưởng trà.

Sáng nay thiết triều ông và Hoàng đế đã nhận được tấu chương của Nhiếp tướng quân nơi Giao châu gửi về trình bày đụng độ “quỷ quái” sự.

Thân làm Thái phó ông được hoàng đế giao cho toàn quyền giải quyết.
Lúc này tứ đại danh bổ lần lượt là: Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết đang bái phỏng bên ngoài.

Ông bèn cho gọi vào.
-Thế thúc! Cả 4 người hạ lễ.

Gia Cát tiên sinh xuất thân từ môn võ chính phái Tự Tại môn, là ân sư của Tứ đại danh bộ.

Vì đệ tử đầu tiên của ông là Thanh Mai Trúc đã phản bội sư môn chạy theo phe của Sái Kinh, khiến ông thề không nhận ai làm đồ đệ nên tứ đại danh bổ đều kêu ông là “thế thúc”
Ông bèn thông báo cho cả 4 biết tình hình của Nhiêp Phong tại Giao Châu thành.

Sau đó cử ra Lãnh Huyết nhận nhiệm vụ lên đường đi giúp đỡ."

Nhiếp Phong nhấp một ngụm rượu nói tiếp:
-Đó là ta nghe Lãnh thần bổ kể lại cho ta lúc ở phủ Gia Cát Thần Hầu.

Truyện của ta đến đây là hết rồi!
Du Hương nghe xong trầm ngâm:
-Không ngờ huynh và Lãnh thần bổ quen nhau trong trường hợp như vậy.

Thế còn hai cô nàng xinh đẹp của phái Cổ Mộ thì sao? Mau mau nói nghe đi!
Nhiếp Phong thấy càng ngồi lâu càng khó dứt ra với cô nàng Du bổ khoái này bèn bùi ngùi kể tiếp:
" Sau vụ đụng độ ma cọp vồ ở Phục Ngưu Sơn.

Ta và Lãnh Huyết cứu sống Chu Tiểu Tuyết con gái của Chu lão trang chủ Chu Gia Trang.

Một mình ta tiếp tục đi ngao du phong thủy vì muốn đi xem Đại Việt quốc rốt cuộc rộng lớn đến thế nào.

Ngoài ra, có hệ thống lựa chọn ta cũng ngại đi cùng Lãnh Huyết.

Ví dụ như gặp tình huống hổ tinh hệ thống đưa ra lựa chọn tiêu diệt hổ tinh mà Lãnh Huyết lại ra tay giết trước thì ta không được cái gì.

Cho nên ta nghĩ lúc đầu nên tự mình rèn luyện cái đã nếu không giết được thì chạy trốn.

Củi không đốt cây vẫn còn.

Lo đâu mà sợ thiếu.
Quan trọng bây giờ là cần một nội công kiểu như : Cửu Dương chân kinh, Cửu âm chân kinh, Dịch cân kinh hoặc như Bắc Minh thần công … cũng được.

Sơ nguyên công do Hông tướng quân ban cho chỉ là một quyển luyện nội công cơ bản không đáng lên mặt bàn huống hồ so với Lãnh Huyết.
Lúc đó, Giao Châu huyện phủ trước thôn.

Đúng là vào mùa vụ lúa, từ cửa thôn ra tới là một mảng lớn ruộng vàng tươi, bị từng điều bờ ruộng phân cách, hoặc thẳng tắp, hoặc uốn lượn, bờ ruộng chia đều; có kinh nghiệm nông gia luyến tiếc lãng phí một tia thổ địa.

Sáng sớm thời gian, thời tiết còn không có nắng nóng, luống biên cỏ xanh vẫn còn vương vấn vài giọt sương sớm, một đường đi đến, tổng có thể chạm vào một vài giọt làm ướt giày vải.
Dọc theo phía cửa thôn dòng suối nhỏ uốn lượn hướng nam, dẫm quá không biết tên loài hoa dại, nghe rõ tiếng róc rách nước chảy, thỉnh thoảng có thể nhìn đến suối nước ở giữa ngẫu nhiên bị thủy thảo kẹp lấy nhảy lên vài con cá nhỏ, ước chừng nửa canh giờ dưới chân núi uốn lượn một mảnh quanh co.

Vùng núi hẻo lánh này ai ngờ cũng có một mảnh ruộng lúa, có lẽ là ánh sáng mặt trời không đủ tầm vươn tới, hơn nữa chân núi trong đất, đá vụn cũng nhiều hơn nơi khác, vốn là thập phần cằn cỗi, nơi này lúa so bên cạnh thấp bé rất nhiều.


Nhưng liền tại đây phiến cằn cỗi ruộng lúa ở giữa lại có hai người đang cong eo lao động.
- Nhanh tay lên.

Mặt trời nhô lên cao nắng nóng làm sẽ mệt nhọc lắm đó.
- Vâng! Cha yên tâm con biết rồi.

Đứa con trai chỉ tầm 8 tuổi gầy gò da ngăm đen trả lời.
Tiếng vó ngựa cất lên làm cả hai tò mò ngừng lại.

Trước mắt là một thiếu niên thân vận bạch y cưỡi hắc mã dung mạo anh tuấn tiêu sái.

Người đó chính là ta Nhiếp Phong."
Du Hương cười thầm trong lòng vì tên họ Nhiếp này lại tự khen mình lần nữa.

Nhưng sợ hắn tự ái không kể chuyện tiếp nên nàng bấm bụng không bật cười thành tiếng lộ ra ngoài.
Nhiếp Phong vẫn không để ý nói hăng say:
"Ta xuống ngựa thi lễ 2 cha con:
- Nhị vị có thể cho biết nhà thôn trưởng ở đâu không?
- Biết.

Để ta dẫn công tử đi.

Lão cha sợ hãi trả lời.
Ở thời đại này tầng lớp giai cấp phân chia rõ rệt.

Chỉ nhìn phục sức cũng biết công tử này thuộc loại quyền quý cao sang lão không dám đắc tội.

Dặn dò đứa con ở lại làm một mình hắn dẫn đường đưa Nhiếp Phong đi nhà thôn trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK