• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài vọng vào khiến mọi người đều quay lại nhìn, hôm nay là mở yến tiệc mừng đại tướng quân lâu không trở về phủ nên rất đông các quan viên của Tây Thành đến thăm dự.

Bên ngoài xôn xao rất nhiều người khệ nệ khiêng một số rương hòm tiến vào khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên.

Đi đầu là Lực Uy Hải là phụ thân của Lực Uy Toàn, chưa vào đến nơi giọng ông ta đã oang oang nói :
"Phụng Thiên Bá đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt, hôm nay là ngày vui không say không về ".

Phụng Thiên Bá quay ra thấy hóa ra là ân công của mình, mấy năm trước Thiên Bá bị kẻ thù làm cho bị thương rất nặng rất may được Uy Hải trong một lần đi ngang qua cứu giúp vì thế nên mới có cơ duyên quen biết nhau.

Phụng Thiên Bá vội vàng đi xuống vui mừng nói :
"Uy Hải ca sao huynh đến Tây Thành khi nào mà không cho người báo cho ta biết để ta tiếp đón ".

Uy Hải cười to rồi nói :

"Không có gì, ta muốn cho đệ bất ngờ ".

Rồi quay sang nhìn Uy Toàn và nói :
"Cũng một phần vì nhi tử nhà ta, nó hâm mộ nữ nhi nhà đệ một hai bắt ta đến đây để bàn chuyện thành thân nên thân già ta phải vượt quãng đường dài để mối mai cho nó ".

Lúc này không phải Phụng Thiên Bá bất ngờ mà ngay cả Như Ngọc cũng lo sợ, tay nàng run run theo phản xạ bất giác nàng nhìn về phía Dương Kỳ, chàng trao cho nàng một ánh mắt yên tâm nhưng Như Ngọc vẫn cảm thấy bất an trong lòng.

Phụng Thiên Bá cười cười hỏi lại :
"Không biết nhi tử của Uy Hải huynh để mắt đến nữ nhi nào của ta vậy, ta có hai nữ nhi đều đang đến tuổi cập kê, đại nữ nhi mười sáu còn nhị nữ nhi mười lăm".

Lúc này Phụng Hiểu Lan cảm thấy vui vẻ vì phụ thân vẫn nghĩ đến mình, Lực gia là ai cơ chứ là quý nhân từ kinh thành đến nếu nàng được chọn không phải nàng sẽ thành người kinh thành hay sao.

Chỉ có Lâm Phù Dung là hiểu rõ toàn cục, bà được gia mẫu nhờ hối thúc mối nhân duyên này nên bà bắt buộc phải nghe theo.

Chứ nếu không có lý nào bà ta lại tốt bụng tìm mối lương duyên tốt đẹp này cho Như Ngọc chứ.

Bà ta vội vàng đi lên che miệng cười duyên nói :
"Lão gia ,hai ngày trước Lực gia đã đến hỏi cưới đại nha đầu Phụng Như Ngọc cho công tử duy nhất của Lực gia ,thiếp đã đi xem bát tự thấy chúng rất đẹp đôi nên đã đồng ý mối hôn sự này rồi ".

Phụng Thiên Bá bất ngờ quay lại quát:
"Tại sao việc hệ trọng này bà không nói trước với ta, thật là to gan ".

Phụng Như Ngọc vội đi lên nói :
"Phụ thân con không đồng ý mối nhân duyên này đâu, con đã có người trong lòng rồi, bà ta đồng ý thì bảo nữ nhi bà ta gả đi ".


Phụng Thiên Bá trao cho nữ nhi một ánh mắt an lòng rồi kéo nàng đi xuống.

Lâm Phù Dung chưa bao giờ thấy sự giận dữ như này trong mắt ông, theo như bà ta biết giao tình giữa Lực gia và Phụng gia rất tốt lý nào lại như vậy chứ, cho nên bà ta mới dám nhận lời nếu biết như thế thì dù có chết bà cũng không dám tự ý quyết định.

Bà ta vội giải thích phân trần :
"Tại mấy ngày nay lão gia bận việc không có trong phủ mà nhi tử của Uy gia lại nói là hai đứa chúng nó tâm đầu ý hợp lần này về là để thành thân nên thiếp mới tưởng ".

Phụng Thiên Bá quay ra lườm bà ta rồi nói :
"Lui xuống,lát nữa ta hỏi tội bà sau ".

Rồi ông quay sang niềm nở với Lực Uy Hải nói :
"Có hiểu lầm ở đây, đại nữ nhi của ta đã tìm được mối nhân duyên mong Uy Hải huynh tìm người khác, ta đã thề dưới vong linh thê tử đã khuất là sẽ cho con bé tự quyết định mọi việc mong huynh thông cảm ".

Tên Lực Uy Toàn kia dãy nảy lên không nghe hắn nói :
"Phụ thân con không biết đời này con chỉ lấy một mình Như Ngọc muội muội thôi ".

Rồi hắn cầm ra một cái khăn tay ghi rõ bát tự của Như Ngọc rồi nói :

"Con không biết lệnh của cha mẹ có lý nào con cái được quyền từ chối chứ, con đã cầm trong tay bát tự của Như Ngọc muội muội rồi thì đừng hòng con trả lại ".

Lúc này Phụng Thiên Bá đang lúng túng không biết phải làm sao thì bỗng một bóng trắng vụt bay ra chiếc khăn tay bị bóng trắng đoạt mất.

Bóng trắng đó không ai khác chính là Dương Kỳ chàng hất mặt lên nói :
"Danh dự nữ tử quan trọng ngươi thật vô sỉ dám cầm vật của muội ấy đi rêu rao khắp nơi vậy mà lúc nào cũng bảo nghĩ cho muội ấy ".

Tên Lực Uy Toàn tức giận nói :
"Ngươi cái tên nghèo hèn này, chỉ là một binh lính dưới trướng của ta ,lần trước ngươi đánh ta còn không tính bây còn cướp đồ của ta, phụ thân người phải trả thù cho ta ".

Lúc này Lực Uy Hải mới từ từ đi lên để xem ngươi dám đánh nhi tử lần trước là kẻ nào, nhìn khuôn mặt bất phàm của Dương Kỳ ông ta giật mình không nhớ được khuôn mặt này ông đã nhìn thấy ở đâu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK