Nhược Khê gật đầu nói :
"Con hiểu như thế là cái tốt,tuy nhiên không phải lúc nào thật quá cũng được sẽ khiến người ta chấp nhất với con hơn, đôi khi vẫn cần đến thủ đoạn, con hiểu không ?".
Dương Kỳ lễ phép trả lời :
"Con hiểu lời người dạy rồi ạ, con sẽ ghi nhớ kĩ ".
Bà liền nhẹ nhàng nói :
"Con hiểu được là tốt, mẫu thân chỉ muốn nhắc con nên nhớ kĩ gia quy của phủ ta không nạp thê thiếp cả đời chỉ một thê tử ".
Tiễn mẫu thân về thì trong lòng Dương Kỳ đã nhẹ nhõm, chàng thầm cảm ơn mình có một phụ thân và mẫu thân tốt như vậy, còn hai ngày nữa la sẽ lên đường về kinh thành nàng thật mong chờ.
Sáng hôm sau tin tức tiểu quận vương của phủ Tuyên Vương đến cầu thân đại nữ nhi của Đại Tướng quân được lan truyền chóng mặt.
Cả Tây Thành nhỏ bé như bùng nổ, lời đồn lúc trước bị xóa sạch, ai ai cũng ngưỡng mộ Như Ngọc, chẳng mấy chốc cả Tây Thành từ già trẻ lớn bé đều biết chuyện vui này.
Đúng ngày lên đường Như Ngọc được đỡ lên kiệu để về kinh, do Nhược Khê ngại nàng xấu hổ nên đã chuẩn bị cho nàng một cái kiệu riêng khiến cho Như Ngọc vô cùng cảm kích.
Chuyện lần trước của Phụng Hiểu Lan Nhược Khê trực tiếp cho người nói lại cho đại tướng quân nghe nên lần về kinh này ba mẫu thân bọn họ phải ở lại Tây Thành.
Điều này khiến cho tỷ đệ bọn họ bất ngờ chạy lên hỏi và nói lý với phụ thân,nhưng đáp lại ông hờ hững nói :
"Các ngươi đã làm những gì thì các ngươi tự biết, ngày thành thân của đại tỷ ngươi cần nhất là người có lòng với đại tỷ ngươi chứ không phải người chuyên rắp tâm hại nó ".
Hai tỷ đệ câm nín vội vàng lùi xuống không dám nói một câu gì nữa, đúng là có tội thì giật mình mà.
Nhược Khê mỉm cười quan sát tất cả, Tuyện Triệt quay lại hỏi nàng :
"Có chuyện gì mà nàng vui vẻ thế ?".
Nàng cười trả lời :
"Việc có lợi cho nhi tử của chúng ta thôi,thiếp không muốn lúc nào cũng phải canh trừng kẻ gian thôi thì làm dứt khoát một lần cho xong, đằng nào cũng mang tiếng ác rồi ".
Đoàn người giương cờ hiệu của Tuyên Vương phủ lên rồi lập tức khởi hành, tất cả mọi người dân trong thành đều đi ra để góp vui và cung tiễn Tuyên Vương cùng đại tướng quân.
Đằng xa ánh mắt căm gét của ba mẫu thân kia nhìn tới, khi bị ánh mắt của dân chúng nhìn vào bọn họ xấu hổ đi nhanh vào phủ.
Đoàn người đi đường bình an không gặp bất trắc gì trên đường , về đến kinh thành Dương Kỳ tiễn Phụng Thiên Bá và Như Ngọc đến tận Tướng quân phủ.
Do nhận được thư nên quản gia đã săp xếp và quét Tước sạch sẽ bây giờ chỉ chờ trang trí nữa thôi là ổn.
Dương Kỳ muốn nán lại nói chuyện với Như Ngọc nhưng cha nàng không cho nói là trước khi thành thân không được gặp nhau như thế sẽ không tốt.
Vì thế Dương Kỳ phải ngậm ngùi thúc ngựa quay về phủ, lần đầu tiên đến kinh thành nên cái gì Như Ngọc cũng tò mò.
Nàng không nghĩ kinh thành Sở quốc lại to lớn và sầm uất đến thế ,phải gấp mấy chục lần Tây Thành của nàng.
Khi chưa đến đây còn đỡ khi đến đây rồi nghe ngóng tin tức lúc này Phụng Thiên Bá mới ngã ngửa ra hiền tế của ông cấp bậc trong triều đình còn cao hơn ông.
Ông bây giờ mới là quan tam phẩm còn hiền tế của ông lại là quan nhị phẩm thật là nhân sinh quan của ông quá thảm mà.
Không ngờ hiền tế của ông lại tài giỏi đến thế, tuy nhỏ tuổi nhưng trong triều đã có chỗ đứng vững chắc mà là do thực lực chứ không phải là vì quan hệ hoàng thân quốc thích đó mới là lý do ông cảm thán.
Nhược Khê khi đã định được ngày thành thân của nhi tử liền viết thư sai người đưa đến tận tay cho hai nữ nhi của mình là Giai Tuệ và Giai Kỳ.
Bà thật mong trong ngày thành thân hai nữ nhi của bà có thể về tham dự như thế gia đình mới thật là trọn vẹn.
Tin tức Tiểu quận vương sắp thành thân được lan truyền ra các quý nữ trong kinh thành khóc cạn một dòng sông ai cũng tò mò vị quận vương phi này là thần thánh phương nào.
Về kinh thành được hai ngày Phụng Thiên Bá dẫn Như Ngọc đi Văn Gia để thỉnh an Ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ.
Văn gia cũng là một thế gia của kinh thành, tuy không nơi như mấy danh gia vọng tộc khác nhưnh vẫn có một chút tiếng nói.
Vì Tây Thành ở xa nên hai người muốn gặp người cháu ngoại này cũng khó khăn.
Nhưng cái chính là tức giận Phụng Thiên Bá khi không kinh thành không ở lại tự xin điều quân đến Tây Thành xa xôi để trấn giữ khiến cho nữ nhi của họ hương tiêu ngọc vẫn sớm,khiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lại nghe nói tử tế không lâu sau thì lấy kế mẫu nên bọn họ càng bất bình hơn không thư từ thăm hỏi từ đó đến giờ.
Khi hai người nhìn thay Như Ngọc thì vội thốt lên :
" Thật giống, con bé giống hệt mẫu thân của con bé lúc trước, hài tử số khổ con phải vất vả thời gian qua rồi, con yên tâm bây giờ về đây ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sẽ chăm sóc cho con ".
.
Danh Sách Chương: