• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như là để chứng minh suy đoán của Từ quý phi, cả triều đình chợt khẩn trương lên, không chỉ vì chuyện hôm qua, mà bởi vì vào ngày hôm sau Mộ Hoàng Tịch gọi tất cả tú nữ đi quét dọn cung điện, làm những việc vốn cung nữ phải làm!

Tiếng oán than của các tú nữ nổi lên khắp nơi, mà Mộ Hoàng Tịch vẫn làm theo ý mình, có tú nữ không chịu nổi khổ như vậy, cầu xin phụ thân đón mình đi, nhưng đại thần kia còn chưa nhìn thấy tú nữ đã bị Mộ Hoàng Tịch phái người bắt, sau đó trực tiếp nhốt vào phòng giam trong cung, nghe nói quan viên kia còn bị đánh mười mấy hèo, bây giờ còn nằm!

Mộ Trình mang theo các đại thần quỳ gối trước Ngự Thư Phòng, hi vọng Quân Mặc có thể ra mặt phế vị hoàng hậu này, nhưng Quân Mặc lại luôn không thấy, đến hôm nay lâm triều cũng bị huỷ bỏ, giống như một hôn quân hắn nói là làm. 

Từ ngày bị Mộ Hoàng Tịch chọc tức đó, sau khi Trịnh Thái phi trở về cũng chưa từng ra ngoài, nhưng những đồ vật nhỏ gì đó trong cung gần như đổi mỗi ngày, có thể thấy được Trịnh Thái phi tức giận thế nào!

Ngự Long Điện

"Tiểu thư, bây giờ các đại thần còn quỳ gối ngoài Nghị Chính Điện không chịu rời đi, làm như quyết tâm muốn phế người!" Vân Nương vừa bóc cam vừa nói, chỉ là trong giọng nói kia không nghe thấy có bao nhiêu lo lắng.

Mộ Hoàng Tịch lười biếng như mèo con tựa vào trên nhuyễn tháp: "Chỉ sợ bọn họ phí công của ta!"

Trận này vì nhiều vị đại thần như vậy mới bày thịnh yến, nếu không có bọn họ, sẽ không còn thú vị.

"Nương nương...... Nương nương......" Vinh ma ma chạy vội từ bên ngoài vào, mặc dù vội nhưng không đến mức hốt hoảng, thi lễ nói: "Nương nương, quan viên kia không ăn cơm, bây giờ đã ngất đi, hơn nữa vết thương của hắn đã sưng lên rất lợi hại, có thể tìm thái y cho hắn hay không?"

"Không cần!" Mộ Hoàng Tịch không buồn nhìn: "Chờ đến khi hắn còn một hơi, ngày mai ngươi mang hắn đến cửa Nghị Chính Điện, nhất định phải làm cho những đại thần kia nhìn thấy vết thương trên người hắn!"

Vinh ma ma có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là lão nhân trong cung, gật đầu một cái lĩnh mệnh đi xuống, hiện tại thế cục này khẩn trương như thế, bà chỉ có thể làm theo phân phó của hoàng hậu.

Vinh ma ma mới vừa đi ra ngoài, Vương ma ma lại đi vào: "Nương nương, Mộ tiểu thư cầu kiến ngài!"

"Nàng ta tới làm gì?" Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, nàng cũng không muốn nhìn thấy Mộ Tương Vũ, nhưng mà nếu đã tới: "Gọi nàng ta vào đi!"

"Vâng!" Vương ma ma lui ra ngoài, rất nhanh dẫn Mộ Tương Vũ mặc cung trang đơn giản đi vào.

Có lẽ là mới vừa từ chỗ làm việc trở lại, cho nên trên người của Mộ Tương Vũ có chút bụi bẩn, không mặc mấy bộ y phục xinh đẹp, Mộ tiểu thư đứng như vậy thật ra thì nàng ta cũng không quá xuất sắc! Mộ Tương Vũ không hành lễ, ngược lại có chút kiêu căng nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Mộ Hoàng Tịch! Không phải ngươi muốn nhắm vào ta sao? Hôm nay ta đứng ở chỗ này, nhưng rất nhanh ngươi sẽ rời khỏi nơi này!"

Mộ Hoàng Tịch nghe vậy bật cười, cười đến vô cùng giễu cợt: "Nhắm vào ngươi? Ngươi đủ tư cách sao?"

"Hừ!" Mộ Tương Vũ khinh thường cười nói: "Ngươi cũng chỉ có chút năng lực ấy, hiện tại tất cả đại thần trong triều đang quỳ ở ngoài Nghị Chính Điện, ngươi cho rằng hoàng thượng còn giữ được ngươi sao?" 

"Bổn cung không muốn nghe chó sủa!" Mộ Hoàng Tịch không nhịn được cau mày.

"Mời Mộ tiểu thư ra ngoài!" Vương ma ma phất tay để hai cung nữ bên cạnh lên giữ Mộ Tương Vũ.

"Mộ Hoàng Tịch! Ngươi đừng đắc ý, nhất định phụ thân ta sẽ kéo ngươi khỏi hậu vị này!" Mộ Tương Vũ vô cùng đắc ý.

"Hả?" Mộ Hoàng Tịch đột nhiên ngước mắt, ngay sau đó không đàng hoàng cười một tiếng: "Chợt nhớ tới, phải để Thừa tướng đại nhân có lý do ra tay mới được!"

Vân Nương hiểu ý: "Mộ tiểu thư đụng phượng giá, bất kính với hoàng hậu nương nương, đánh ba mươi trượng!"

"Mộ Hoàng Tịch! Ngươi dám!" Mộ Tương Vũ không ngờ lúc này Mộ Hoàng Tịch không cầu xin nàng ta hơn nữa còn dám đánh nàng ta, lập tức có chút sợ!

"Bổn cung không dám sao?" Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nhếch môi: "Năm mươi!"

"Tuân lệnh!" Vương ma ma phất tay cho người kéo Mộ Tương Vũ ra ngoài.

"Mộ Hoàng Tịch! Ngươi dám! Nhất định phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Mộ Hoàng Tịch! Ta hận ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế...."

"Tiểu thư! Có muốn bịt miệng nàng ta hay không?" Tiếng mắng của Mộ Tương Vũ khiến Vân Nương bất mãn.

"Không cần thiết! Chỉ sợ nàng ta không mắng!" Nếu không trò đùa này diễn tiếp thế nào đây?

Mặc dù Mộ Hoàng Tịch chưa nói, nhưng Vân Nương vẫn hơi hiểu nàng muốn làm cái gì! Đột nhiên một con bồ câu đưa thư rơi vào trên cửa sổ, Vân Nương đi lên phía trước lấy thư trên đùi bồ câu xuống, liếc mắt nhìn nói: "Trong thư nói Quốc cựu Trịnh Dương mang theo điệt tử của ông ta là Tuần Nhuệ trở lại, hơn nữa dẫn theo ước chừng hai vạn binh mã, chỉ là tương đối bí ẩn, không ai phát hiện!"

"Nhanh như vậy đã tới rồi?" Ngược lại có chút không ngờ!

"Tiểu thư là đang đợi Quốc cựu?"

"Phải, cũng có thể nói không phải!" Mộ Hoàng Tịch điều chỉnh tư thế một chút để cho mình thoải mái sau đó tiếp tục nói: "Chính xác mà nói, ta đang đợi bọn họ tạo phản!"

Vân Nương bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên tiểu thư cố ý chọc giận đại thần!"

Vẻ lo lắng lướt qua đáy mắt Mộ Hoàng Tịch, lại biến mất không thấy trong nháy mắt, vốn nàng có thể giết Mộ phủ báo mối thù của mình, nhưng nói như vậy thì Mộ Trình sẽ chết vô cùng dứt khoát, mà người bên ngoài chỉ cho rằng Mộ gia trêu chọc kẻ thù, nàng cũng không thể để Mộ Trình bị chết không minh bạch như thế có phải không? Đến lúc đó trên sử sách vẫn sẽ viết là nhất đại Thừa tướng, nàng cũng không thích! Dù sao đều phải diệt trừ vây cánh Trịnh Thái phi, hiện tại nàng từ từ ép bọn họ tạo phản, sau đó một lưới bắt hết!

Giấc ngủ trưa đi qua, Mộ Hoàng Tịch thay y phục đơn giản đi Ngự Hoa Viên, không cần tận lực là có thể nhìn thấy những tiểu thư các nhà bị ‘nô dịch’, mặc dù vị trí hoàng hậu này của Mộ Hoàng Tịch tràn ngập nguy cơ, nhưng chỉ cần nàng còn là hoàng hậu, những tiểu thư này sẽ không dám phản kháng, chỉ là sợ rằng trong lòng đang cầu nguyện Mộ Hoàng Tịch sớm bị kéo xuống một chút!

"Nương nương! Nô tỳ theo như phân phó của ngài mang vị Thị lang tới ngoài Nghị Chính Điện, chỉ là đại thần chỉ tức giận, cũng không làm ra động tác quá khích, cho đến khi nô tỳ mang Mộ tiểu thư ra, nhìn dáng vẻ thảm không nỡ nhìn mới làm cho đại thần thay đổi mặt, cùng nhau khuyên Mộ Thừa tướng, Mộ Thừa tướng cũng không tỏ thái độ, chỉ là vẫn quỳ gối trước đại điện, cho đến khi cung nữ bên cạnh Trịnh Thái phi đi qua đưa một phong thư, lúc đó Mộ Thừa tướng mới rời đi, mà bây giờ Nghị Chính Điện đã không còn ai nữa rồi!"

Mộ Hoàng Tịch lẳng lặng nghe, không có chút ngoài ý muốn nào trong đáp án dự liệu, ngước mắt nhìn lại, ngược lại nhìn thấy một người không ngờ tới: hiện tại không phải hắn nên ở trong phủ cùng mưu đồ với phụ tá của mình sao?

"Tham kiến Hiên vương!"

Mọi người thỉnh an một tiếng, Quân Hạo Hiên đi tới, sau đó dừng lại ở trước mặt của Mộ Hoàng Tịch, con ngươi dịu dàng mang theo phức tạp và đau lòng: "Vì sao ngươi phải làm như vậy? Nếu ngươi thật sự yêu hoàng huynh, vì sao lại muốn phá hủy hoàng huynh?"

Lúc này Mộ Hoàng Tịch mới thật sự có chút ngoài ý muốn, trong bụng không khỏi suy đoán hắn đang thật tình hay giả dối đây? "Bổn cung cho rằng đây là cục diện ngươi muốn nhìn thấy nhất!"

Sắc mặt của Quân Hạo Hiên lập tức cứng đờ, trong nháy mắt hắn gần như cho rằng Mộ Hoàng Tịch là vì hắn mới làm như vậy, nhưng ngay sau đó lập tức cười nhạo ở trong lòng mình si tâm vọng tưởng; bị Mộ Hoàng Tịch trực tiếp chỉ ra tiếng nói từ đáy lòng như thế, Quân Hạo Hiên cũng không cảm thấy lúng túng, dựa vào sự thông minh của Mộ Hoàng Tịch, chỉ sợ đã sớm đoán được, hắn cần gì phải che giấu.

"Đắc tội đại thần không có lợi với ngươi, hoàng huynh có thể bảo vệ ngươi nhất thời không bảo vệ được một đời, ngươi...... Tự giải quyết cho tốt!" Quân Hạo Hiên nói xong liền rời đi, lưu lại Mộ Hoàng Tịch đang hoang mang không hiểu, quả thật nàng không hiểu, vì sao hắn cố tình chạy tới nói với nàng một phen như vậy. Mà ở thời điểm Mộ Hoàng Tịch chờ đợi, Trịnh Thái phi cũng như nàng mong muốn bắt đầu mưu đồ! 

Đêm! Là yên tĩnh như thế, nhưng mà ở dưới sự yên tĩnh này giấu giếm sóng to gió lớn, chỉ chờ một khi bộc phát, hủy diệt tất cả!

Mộ Hoàng Tịch đổi y phục mang theo Vân Nương xuất cung, trở lại Ám lâu câu nói đầu tiên là của Mộ Hoàng Tịch: "Gọi Hắc đến cho ta!"

Không bao lâu, Hắc xuất hiện ở trước mặt của Mộ Hoàng Tịch, thân phận của hắn bây giờ đã là một Đường chủ, mà không phải là chấp pháp!

"Bái kiến Tôn chủ!" Không do dự, không có không dám, không có oán giận, quỳ gọn gàng linh hoạt, hơn nữa vẻ mặt có vẻ lạnh nhạt mà cung kính.

"Kể từ hôm nay, ngươi trở về làm đệ nhất hộ pháp!" Mộ Hoàng Tịch không nhiều lời, trực tiếp tuyên bố quyết định của mình.

"Hiện tại thuộc hạ đang là thân mang tội, vì sao Tôn chủ......" Hiển nhiên Hắc cũng không ngờ đến Mộ Hoàng Tịch có thể nói như vậy.

"Ngươi còn nhớ rõ ngươi là thân mang tội, đã nói lên quyết định của ta không sai!" Mộ Hoàng Tịch ngồi vào vị trí đầu não: "Bây giờ ta cũng không thể ở lại Ám lâu, cho nên tất cả của Ám lâu vẫn do ngươi quản, những vấn đề khác cũng không cần hỏi nhiều!"

Mộ Hoàng Tịch đơn giản nói kế hoạch của chính mình, sau đó nói chuyện mình muốn làm, Ám lâu là thế lực duy nhất trong tay nàng, dĩ nhiên nàng sẽ không nhàn rỗi không dùng, Ám lâu cũng không có Minh Văn quy định không tham dự đấu tranh hoàng thất, cho nên không có người phản đối, hơn nữa hiện tại cũng không còn người có phản đối Mộ Hoàng Tịch.

"Tôn chủ nói tất cả thuộc hạ đều nhớ, nhưng thuộc hạ có vấn đề muốn Tôn chủ giải đáp!"

"Nói!"

"Trong mộ Đế vương, Tôn chủ mang ra ngoài đồ gì?" Hắc nhìn Mộ Hoàng Tịch, ánh mắt không có tham lam, cũng không có chất vấn, chỉ có đơn giản là hỏi mà thôi.

Mộ Hoàng Tịch nhìn hắn một lát, cuối cùng nhàn nhạt cười một tiếng: "Hạt sen của Phượng Dực Hỏa Liên! Không hơn!"

"Thuộc hạ đã vượt quá!" Hắc rũ mắt, đáp án của Mộ Hoàng Tịch hắn đã đoán được bảy phần, dù sao không thể nào trong thời gian ngắn như vậy công lực của một người gia tăng nhiều như thế, vốn đáp án nằm trong dự liệu, giờ phút này thật ra khiến hắn có chút cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng biết không thể hỏi nữa, cho nên không dám mở miệng.

Đột nhiên nhớ tới người canh giữ ở bên ngoài mấy ngày nay, Hắc ngẩng đầu lên nói: "Tôn chủ, mấy ngày nay bên ngoài vẫn có một ít người đang đi lại, có người Bắc Đường gia, mà cũng có người Khước Thị Chí Tôn lâu, vốn thuộc hạ định trừ khử bọn họ, nhưng bọn họ cũng không định tiến công, cũng không tiến vào phạm vi công kích của ám vệ, cho nên thuộc hạ có chút do dự!"

"Không cần để Bắc Đường gia, nếu phiền thì trực tiếp trói lại ném vào viện của Bắc Đường Ngọc là được! Về phần Chí Tôn lâu......" Mộ Hoàng Tịch trầm ngâm một chút: "Xem ra cần tìm người nào đó nói chuyện thật tốt rồi!" Từ thời điểm Thanh Qua, Thanh Nguyên và Chí Tôn lâu cùng xuất hiện ở nơi này Mộ Hoàng Tịch cũng có chút hoài nghi, nếu nàng đoán không lầm, thân phận của vị hoàng đế đại nhân kia của nàng cũng không tầm thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK