Cứ như vậy, nguy cơ đáng sợ được xóa bỏ, sự xuất hiện của Đế Vương thiên cổ trở thành cảnh tượng mà những người được chứng kiến vĩnh viễn cũng không thể quên, mà chuyện ngày hôm nay cũng trở thành một thần thoại về sau.
"Sao lại có thể như vậy? Vì sao lại như vậy?" Nguyệt Diệc Hàn tựa như đã mất đi hồn phách, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, miệng không ngừng nỉ non.
Đột nhiên, đôi mắt Nguyệt Diệc Hàn hiện lên màu đỏ như máu, gần như trong khoảnh khắc ấy, một cỗ oán hận tập kích trong lòng Nguyệt Diệc Hàn trong nháy mắt, hắn không hề nghĩ ngợi đã dồn sức đánh ra một chưởng; Quân Mặc phản ứng kịp thời trong phút chốc, bàn tay lớn kéo Mộ Hoàng Tịch vào trong lòng, tiếp đó đánh ra một chưởng hóa giải chiêu thức của Nguyệt Diệc Hàn, sau đó lại đánh thêm một chưởng, thân thể Nguyệt Diệc Hàn không tránh kịp, lại chịu một chưởng này, cuối cùng bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống khoảng đất phía xa như diều đứt dây.
"Tưởng sẽ thắng, nhưng lại thua không dậy nổi! Bởi vì thất bại của ngươi đã định trước rồi!" Đây là đánh giá sau cùng của Mộ Hoàng Tịch đối với Nguyệt Diệc Hàn.
"Hoàng nhi!" Quân Mặc mặc kệ Nguyệt Diệc Hàn, hắn ôm chặt lấy Mộ Hoàng Tịch, giờ phút này hắn không phải là Đế Vương cao cao tại thượng, mà là một nam nhân hết sức bình thường, một nam nhân với tình cảm vấn vương vô cùng.
Tiếng gọi này khiến trái tim Mộ Hoàng Tịch run rẩy, tình cảm nhớ nhung luôn kiềm chế cũng tức khắc được giải phóng, tình cảm bùng lên như cuồng phong, nhưng vẫn còn chút kiềm nén: "Đồ ngốc, vẫn còn đang trong trận chiến!"
"À...!" Quân Mặc ngây ngốc lên tiếng, có điều câu trả lời lại mang thâm ý khác, ngay sau đó, thân thể Mộ Hoàng Tịch được bế bổng lên, Quân Mặc ngồi trên lưng ngựa, ôm Mộ Hoàng Tịch trước ngực, Mộ Hoàng Tịch kinh ngạc, sau đó là vui mừng: "Hi nhi!"
Con ngựa toàn thân tuyết trắng Quân Mặc cưỡi, không phải là Hi nhi mà đã lâu Mộ Hoàng Tịch không thấy thì còn là ai nữa? Nghe tiếng Mộ Hoàng Tịch gọi, tinh thần Hi nhi lập tức tỉnh táo, giống như để biểu đạt cảm xúc của chính mình, lập tức tung vó chạy, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Quân Mặc nhìn Mộ Hoàng Tịch vui vẻ đơn thuần vô cùng, nhất thời cảm thấy ghen tỵ, cảm giác một người sống sờ sờ như hắn đây lại không bằng một con ngựa, có điều dù rất ghen tỵ, nhưng vẫn là vui mừng khi gặp lại, còn có tình yêu sâu đậm không tan đi nổi.
"Xuỵt!" Trở lại quân doanh, Quân Mặc liền ôm Mộ Hoàng Tịch vào quân trướng, vòng qua bình phong bằng gỗ được bố trí ở bên trong, sau đó đặt nàng trên giường lớn, tiếp theo thân thể bao phủ lên, mắt thấy sắp sát thương tẩu hỏa*, Mộ Hoàng Tịch vội vàng ngăn lại: "Đừng! Hiện giờ không được!"
(*sát thương tẩu hỏa: lau súng cướp cò, lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn)
"Vì sao?" Quân Mặc nhíu mày, trong mắt toàn là dục vọng kìm nén, cộng thêm dung mạo tuyệt mỹ của hắn, quả thực là mê hoặc người khác vô cùng.
Mộ Hoàng Tịch ho khan hai tiếng, mất tự nhiên quay đầu đi, lại phát hiện hơi thở của Quân Mặc vừa vặn phả trên cổ nàng, ngứa, càng khó chịu hơn so với vừa rồi: "Ta... Ta chưa tắm rửa, hơn nữa cả người đều là vết máu!"
Vốn tưởng rằng nói vậy Quân Mặc sẽ biết khó mà lui, ai ngờ Quân Mặc lại cười mị hoặc, ôm nàng lên, sau đó vén màn, trực tiếp tiến vào đại trướng bên cạnh, xung quanh đại trướng được bình phong bao quanh, mà ở giữa lại đặt một thùng tắm rất lớn, trong thùng tắm hơi nóng bốc lên, vừa nhìn đã biết mới được chuẩn bị không lâu, vẻ mặt Mộ Hoàng Tịch đầy hắc tuyến, một khắc trước vẫn còn đang ở bên bờ sinh tử, sao hắn lại có thể có tâm tư suy nghĩ chuẩn bị những thứ này?
Quân Mặc cũng không quan tâm Mộ Hoàng Tịch đang nghĩ gì, bàn tay lớn vung lên, y phục trên người Mộ Hoàng Tịch lập tức biến thành từng mảnh vải, ngay cả cái yếm và tiết khố cũng không cách nào may mắn thoát khỏi, vì thế, Mộ Hoàng Tịch trần truồng được Quân Mặc ôm vào trong ngực, dù Mộ Hoàng Tịch không kìm được có chút xấu hổ, hàm răng khẽ cắn môi dưới: "Lần sau không được như vậy nữa!"
"Ừm!" Quân Mặc nhìn hai má nàng đỏ ửng, nét mặt hiếm thấy còn khiến hắn rung động hơn cả thân thể trần truồng của nàng, bàn tay thử nước ấm, cảm giác được rồi mới nhẹ nhàng thả Mộ Hoàng TỊch vào trong, khải giáp trên người hắn không biết đã được cởi xuống từ lúc nào, hiện tại chỉ có y phục đơn giản, bàn tay to vung lên, động tác lặp lại tương tự, lập tức đã không còn vật che chắn, hắn cũng không cảm thấy khó xử, vào thùng tắm, ôm lấy Mộ Hoàng Tịch ở trong nước, da thịt kề sát, cảm giác tốt đẹp kia khiến hắn suýt nữa đã không kiềm chế nổi.
"Ưm!" Khẽ cắn vành tai Mộ Hoàng Tịch, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ nàng, nghênh đón sự run rẩy chân thực của nàng, hắn động tình hôn nàng: "Hoàng nhi! Nhớ nàng!"
"Đừng...!" Mộ Hoàng Tịch muốn cự tuyệt, nhưng Quân Mặc lại bá đạo không cho nàng cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng phủ kín môi nàng, ôm nàng vào lòng, bá đạo mà không mất đi dịu dàng, một hồi điên cuồng chỉ mới vừa bắt đầu!
---- Dải phân cách hài hòa-----
Có lẽ là hai tháng xa cách đã đẩy nhẫn nại của Quân Mặc đến cực hạn, cho nên hắn điên cuồng muốn Mộ Hoàng Tịch như lần đầu tiên, muốn thể hiện nỗi nhớ nhung hai tháng nay tới nàng, cũng muốn khảm nàng vào tận xương tủy, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau!
Mộ Hoàng Tịch mệt đến mức thiếp đi, đợi tới lúc nàng tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không, nàng khẽ di chuyển, mới phát hiện bản thân tựa như vừa bị tháo dỡ, cả người đều giống như không còn là của chính mình, có điều mặc cho trên người đau nhức, nhưng một chỗ kia lại cảm thấy lành lạnh, hiển nhiên hắn đã bôi thuốc cho nàng, Mộ Hoàng Tịch không nói gì, đây đều là do ai tạo nên chứ?
"Tỉnh rồi?" Quân Mặc vừa mới thu xếp vài chuyện sau cuộc chiến, tiến vào liền thấy Mộ Hoàng Tịch đang im lặng nhìn trời, xót nàng nhưng đồng thời cũng thỏa mãn vô cùng với kiệt tác của chính mình.
Mộ Hoàng Tịch tặng cho hắn một ánh mắt như dao găm: "Ngươi vô lại!"
"Ha ha ha!" Trái lại, Quân Mặc nở nụ cười, trong ngực khẽ rung động, bộ dáng tuyệt mỹ khiến người khác trống ngực dồn dập; bàn tay lớn ôm Mộ Hoàng Tịch vào lòng, hai tay bắt đầu dạo chơi trên thân thể nàng, lại xoa bóp cho nàng hết sức nhẹ nhàng, người tập võ khống chế huyệt vị tương đối chính xác, hơn nữa hắn còn cân nhắc sử dụng lực rất tốt, cho nên Mộ Hoàng Tịch tạm thời quên đi chuyện xấu hắn làm, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của hắn, có điều... Sao bàn tay kia càng ngày càng đi xuống vậy? Mộ Hoàng Tịch chụp lấy bàn tay háo sắc kia, tức giận: "Ngươi đừng quá đáng!"
Ý đồ bị phát hiện, Quân Mặc ngượng ngùng cười: "Tuân mệnh!"
Mộ Hoàng Tịch cũng không để ý tới sự đùa nghịch của Quân Mặc, tự mình điều chỉnh một vị trí thoải mái, hỏi: "Hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Quân Mặc vẫn còn đang ngắm nghía mái tóc đen nhánh của Mộ Hoàng Tịch: "Bên phía Nam Chiếu đã lui binh, cho nên binh lính đều không còn ý chí chiến đấu, có lẽ không bao lâu nữa Nam Chiếu sẽ đưa thư cầu hòa tới!"
"Vậy còn ngươi? Nhận thư cầu hòa sao?"
Quân Mặc nhếch môi: "Không phải ngày trước Hoàng Nhi đã nói sao, muốn gây dựng thiên hạ bằng chính năng lực của mình, hiện giờ chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?"
Quân Mặc muốn thiên hạ này, điều này không thể nghi ngờ, mà lúc này tứ quốc đã loạn, đúng lúc là thời cơ tốt nhất để thống nhất thiên hạ, đương nhiên hắn sẽ không uổng phí một cơ hội tốt như vậy, Mộ Hoàng Tịch hiểu rõ điều này.
Lúc đang nghỉ ngơi bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, đại quân của Quân Mặc đã bắt đầu xuất phát đến Vân Châu, nội trong ngày hôm nay chắc chắn phải đoạt được Vân Châu, mà lần này chiếm được Vân Châu là nhẹ nhàng nhất, nhờ có chuyện ngày hôm qua, binh lính ở Vân Châu gần như không hề có lòng phản kháng, quân đội của Quân Mặc vừa đến, lập tức có người mở cửa đầu hàng, cuối cùng trừ bỏ một vài tướng lĩnh còn có vẻ ngoan cố, toàn bộ đại quân Vân Châu đã bị Quân Mặc thu thập, ban đêm đại quân đóng quân ở Vân Châu, cuối cùng cũng mở ra cửa lớn đến Nam Chiếu.
Ban đêm, Quân Mặc liên tục bàn bạc việc hành quân với các tướng lĩnh, đã hạ quyết định, trước khi đội ngũ cầu hòa của Nam Chiếu đến, bọn họ nhất định phải tập trung lực lượng mạnh nhất, đánh bại tối đa các thành trì, thừa thế xông lên.
Nói liền làm liền, Quân Mặc tập hợp đầy đủ trăm vạn đại quân, ngày thứ hai liền bắt đầu xuất phát tới gần thành trì.
Thời gian hai tháng, đại quân của Quân Mặc thế như chẻ tre, chỉ trong thời gian ngắn đã chiếm lĩnh bảy tòa thành lớn, thành nhỏ và một số thôn trấn, mà kế hoạch tiến công của Quân Mặc vô cùng đặc biệt, hắn cũng không tiến quân thần tốc, đánh một mạch đến Hoàng đô của Nam chiều như những người khác, mà dùng cách vây quanh, cắt từng chút từng chút lãnh thổ của Nam Chiếu trên bản đồ thành của Tây Việt; cùng lúc đó lại thu phục rất nhiều binh sĩ của Nam Chiếu, trăm vạn đại quân ban đầu, hiện giờ đã tăng đến hơn 150 vạn, đại quân chia làm ba nhánh, hai nhánh do mười tướng lĩnh dẫn dắt tiến công trái phải, mà Quân Mặc tiếp nhận nhánh còn lại, di chuyển dần về phía Hoàng đô Nam Chiếu.
Mà hai tháng này, Mộ Hoàng Tịch cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều có vô số bồ câu đưa thư bay tới, vô cùng mệt mỏi lại bay ra ngoài, ngoài trận chiến này, vẫn còn một trận chiến khác không thấy máu tanh nhưng cũng vô cùng quyết liệt đang diễn ra.
Ngọc Phi Tình biết nàng an toàn, lập tức hợp tác với Bắc Đường Ngọc, hai người cộng thêm Tư Đồ Cảnh, bắt đầu tiến công toàn diện vào tất cả cửa hàng và thế lực của Nguyệt gia.
Những lão nhân của Nguyệt gia dù thông minh nhanh trí, nhưng vẫn kém xa Nguyệt Diệc Hàn, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, sao có thể trở thành đối thủ của bọn họ; Nguyệt Vô Song may mắn giữ được một mạng, hiện tại tạm thời thay mặt thân phận Nguyệt Diệc Hàn chủ trì đại cục, đáng tiếc dù nàng ta có tài, nhưng cũng không có tác dụng ở phương diện này, hiện giờ đã gấp đến độ sứt đầu mẻ trán rồi.
Trong thời gian ngắn, thế lực của Nguyệt gia ở Tây Việt đã không còn dư lại bao nhiêu, Mộ Hoàng Tịch theo lời hứa trước đây, khôi phục lại quyền khai thác một phần ba quặng sắt cho Tư Đồ gia, cho Tư Đồ gia vẻ vang giống như năm xưa, mà Tư Đồ Cảnh rốt cuộc cũng có thể xuất hiện đường đường chính chính trước mặt người khác, điều khiến Mộ Hoàng Tịch bất ngờ chính là, dù Tư Đồ Cảnh vui vẻ, nhưng lại không tiếp nhận, hắn nói những thứ này đều là nhờ Mộ Hoàng Tịch, hắn vĩnh viễn trung thành với Mộ Hoàng Tịch, cho nên hắn không cần những thứ này, Mộ Hoàng Tịch hiểu ý, cười, cũng không cố ép, cuối cùng dứt khoát để toàn bộ cửa hàng mang tên Tư Đồ Cảnh, trung thành là phải trải qua khảo chứng, hi vọng Tư Đồ Cảnh sẽ không khiến nàng thất vọng.
Ban đêm, Quân Mặc trở lại phòng, thần sắc có chút mệt mỏi, sau khi hỏi thăm nàng, lập tức lại quay lại xử lý chính vụ; Mộ Hoàng Tịch nhìn dáng vẻ của hắn, nhíu mày lo lắng, đi theo hắn vào thư phòng, quét mắt nhìn một chồng tấu chương trên bàn: "Mấy ngày liền bôn ba ngươi còn chưa kịp nghỉ ngơi, hôm nay đi nghỉ đã, ngày mai xử lý sau được không?"
Quân Mặc lấy ra một xấp nhỏ từ chồng tấu chương kia, cười nói: "Ta chỉ cầm xem những cái này thôi, những việc khác đều đã xử lý tốt rồi, các đại thần lo lắng, ta lấy ra xem qua mà thôi!"
Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch mở một bản tấu chương ra, mới phát hiện phía trên chính là chữ viết của Quân Hạo Hiên, lúc này mới nhớ tới tháng trước nàng thấy Quân Mặc vừa phải dẫn binh vừa phải xử lý triều chính, cho nên hắn bắt đầu dùng đến Quân Hạo Hiên, hiện giờ Quân Hạo Hiên là Nhiếp Chính vương, xử lý toàn bộ chính vụ trong triều, có điều dù sao Quân Hạo Hiên cũng từng tạo phản, vẫn có người không tin hắn, cho nên mới gửi tấu chương tới nơi này cho Quân Mặc, để hắn xem lại một lần.
Nàng đặt tấu chương ở một bên: "Tự cho là thông minh!"
Quân Mặc đặt cây bút trong tay xuống: "Những đại thần này đương nhiên không thể tin tưởng hắn giống nàng, có điều hoài nghi là hiển nhiên!"
Mộ Hoàng Tịch nhăn mặt nhăn mũi: "Sao lời này nghe như có chút chua vậy?"