• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Loveyoumore3112

Chừng một tháng, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch cũng cảm nhận sâu sắc được ý tứ ai cũng không tìm thấy được mà Nguyệt Diệc Hàn nói, nơi này tách biệt, lại ở giữa một hòn đảo nhỏ do Nguyệt gia sở hữu, đừng nói vào được, ngay cả muốn tìm đến đoán chừng cũng là một vấn đề vô cùng khó khăn, xem ra Nguyệt Diệc Hàn thực sự chuẩn bị giam cầm nàng!

Nhìn mặt biển tĩnh lặng dưới chân núi phía trước, trong lòng Mộ Hoàng Tịch dâng lên cảm giác buồn bực, đợi lâu như vậy, nàng không muốn đợi nữa, dù an nguy của chính mình không có vấn đề gì, nhưng người bên ngoài lại không nghĩ như vậy, nhất là Quân Mặc, nếu hắn biết nàng biến mất, chắc chắn sẽ nổi điên!

"Đang lo lắng bên ngoài sao?"

Giọng nói ôn hòa ở bên cạnh suy đoán, Mộ Hoàng Tịch quay đầu nhìn về phía Ngọc Phi Tình, đôi mắt thu thủy khiến người khác không đoán ra được nàng đang nghĩ gì, gật đầu: "Không biết kế hoạch đối phó với Nguyệt gia đã thực hiện được đến đâu rồi, nhưng người khiến ta lo lắng hơn chính là Quân Mặc..."

Dưới đáy lòng thở dài, Ngọc Phi Tình cũng không rõ là mất mát hay là khó chịu, có thể ở cùng một chỗ với Mộ Hoàng Tịch một tháng, kỳ thực trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, thậm chí có đôi lúc hắn còn cầu nguyện bọn họ vĩnh viễn cũng không ra được, như vậy sẽ thật tốt? Dù cho mỗi ngày chỉ nhìn người kia, tùy tiện trò chuyện đôi câu, không cần tình cảm quá xao động, cứ bình bình đạm đạm như vậy cũng không tệ, đáng tiếc với hắn, chung quy vẫn là có chút xa xỉ.

"Lo lắng hắn sẽ nổi điên vì nàng sao?"

Mộ Hoàng Tịch nhìn biển xanh thẳm không nói gì, mà Ngọc Phi Tình cũng không nói tiếp đề tài này.

Rất lâu sau, giọng Ngọc Phi Tình truyền đến, có chút không chân thực: "Ngọc bội ta đưa cho nàng lúc trước, có còn không?"

Mộ Hoàng Tịch do dự một lúc, lấy khối ngọc bội kia từ trong lòng ra, thoáng qua trước mắt hắn, sau đó thu lại vào lòng, trêu đùa nói: "Nó đã là đồ của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn thu hồi?"

Thấy vậy, trái tim giá buốt của Ngọc Phi Tình mới thoáng có chút độ ấm lại: "Huyết ngọc có lợi cho thân thể, nàng mang nó trong người là tốt nhất!"

Nghe vậy, bàn tay đang nắm ngọc bội của Mộ Hoàng Tịch khẽ nắm chặt, không nói gì.

Hai người đứng sánh vai, non nước đẹp đẽ trước mắt, cũng không ai nói tiếng nào, đột nhiên, Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy một bóng người đang bơi đến ở con sông phía xa dưới chân núi, lúc mới nhìn thấy thì sửng sốt, sau đó tập trung nhìn kỹ, trong lòng vừa mừng vừa sợ, không chờ chính nàng phản ứng kịp, thân thể đã phi xuống trước, lúc người kia còn chưa kịp phản ứng đã túm lấy hắn bay đến trên núi.

Hai người vừa mới hạ xuống đất, người nọ lập tức reo hò vui sướng: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự ở trong này!"

Mộ Hoàng Tịch nhìn Mộ Diệc Thần toàn thân ướt đẫm, trên người hắn vẫn còn vướng bèo và bùn, trông nhếch nhác vô cùng, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có đôi mắt kia của hắn sáng lên khác thường, niềm vui thật lớn khiến hắn cảm thấy không thể tin nổi.

"Sao ngươi lại tới được nơi này?"

Mộ Diệc Thần hất bèo ra khỏi người, sau đó nói: "Lúc tỷ tỷ và Nguyệt Diệc Hàn rời đi ta liền đi theo, lúc đi tới hải vực (vùng biển) của Nguyệt gia, ta cũng chờ ở bên ngoài, sau đó ta thấy từng người của Nguyệt gia ra ngoài, nhưng chỉ duy tỷ tỷ là không thấy, ta liền cảm thấy chuyện tình khác thường, cho nên người của Ám lâu ở phụ cận gấp gáp theo ta cùng bí mật lẻn vào, tiếc là Nguyệt gia ở trên biển, rất khó điều tra, hơn nữa, quân phòng vệ tư gia của Nguyệt gia cực nghiêm, cho dù là bọn ta cũng không thể không cẩn thận, cho nên việc điều tra kéo dài đến nửa tháng!"

"Bọn ta đã tìm kiếm khắp vùng hải đảo này, đều không nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ, ngay lúc ta đang chán nản thì đột nhiên phát hiện nơi này có một hòn đảo, cho nên liền đi đến, không ngờ thật sự nhìn thấy tỷ tỷ rồi!"

Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch rơi vào vùng biển phía trước: "Ngươi có thể nhớ được đường ra ngoài không?"

"Nhớ rõ, có điều hiện giờ thân thể ta không còn sức lực, muốn ra khỏi nơi này phải ngược dòng, cho nên bây giờ vẫn chưa rời đi!" Mộ Diệc Thần nói, có chút hổ thẹn.

Mộ Hoàng Tịch xoa xoa tóc hắn: "Đứa ngốc, ta cũng không trách ngươi, trước tiên đi tắm rửa thay y phục đã, sau đó lại bàn bạc chuyện khác!"

"Vâng!"

Dẫn Mộ Diệc Thần vào tẩy dục phòng (phòng tắm), Mộ Hoàng Tịch quay đầu đối diện với ánh mắt của Ngọc Phi Tình, hai ánh mắt chạm nhau, trong mắt đều đã hiện ra ý tứ giống nhau!

Sau khi Mộ Diệc Thần thay y phục xong ra ngoài báo với Mộ Hoàng Tịch một tin tức, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch vẫn không ngồi yên nổi.

Hóa ra sau khi Mộ Hoàng Tịch mất tích, Quân Mặc lập tức nhận được tin từ thuộc hạ Chí Tôn lâu, không những vậy, thậm chí còn tra được Mộ Hoàng Tịch bị Nguyệt Diệc Hàn giam giữ lại, có điều còn chưa chờ hắn nổi giận đùng đùng, Nguyệt Diệc Hàn đã khống chế được Nam Chiếu, liên kết với Lặc quốc cùng dấy binh tiến đánh Tây Việt, Tây Việt trước sau đều có địch, liên tiếp bại lui, hiện tại đã mất bốn thành, Quân Mặc không thể không buông bỏ kế hoạch đến Nguyệt gia tìm kiếm Mộ Hoàng Tịch, ngự giá thân chinh chỉ huy quân đội, vào lúc này, đoán chừng đang chiến đấu ác liệt với Nam Chiếu.

"Nguyệt Diệc Hàn lại gấp gáp muốn chiếm đoạt Tây Việt như thế, chẳng lẽ tam quốc đều đã bị khống chế rồi sao?"

Ngọc Phi Tình thoáng trầm ngâm: "Dù không phải, phòng chừng cũng không sai biệt lắm, nếu không làm sao hắn có thể huy động trăm vạn quân đội hai nước, Nam Chiếu và Lặc quốc đã tham chiến rồi, tiếp theo chỉ sợ sẽ là Đông Diệu, xem ra hắn dự định xếp lại trật tự thiên hạ này một lần nữa!"

Mộ Diệc Thần nói: "Đã mười ngày rồi ta không nhận được tin của bọn họ, nói không chừng tình huống hiện giờ càng ngày càng gay go!"

"Xem ra nhất định phải nhanh chóng ra ngoài!"

Mộ Diệc Thần lập tức nói: "Đi thôi tỷ tỷ, ta sẽ dẫn đường cho hai người!"

Mộ Hoàng Tịch đưa tay tóm Mộ Diệc Thần quay lại: "Thiên hạ cũng đã loạn, chậm thêm chút nữa cũng vậy, nhanh đi ngủ cho ta, chờ ngươi có thể lực, tự nhiên ta sẽ để ngươi dẫn chúng ta ra ngoài!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà! Đây là mệnh lệnh!"

Bị sự cường thế của Mộ Hoàng Tịch ngăn lại, Mộ Diệc Thần không thể không đi vào phòng nằm nghỉ, vốn hắn đã mệt mỏi vô cùng, bây giờ vừa mới chạm vào giường, liền ngủ đến lúc trời tối mịt.

Mộ Diệc Thần đi rồi, Mộ Hoàng Tịch mới hỏi: "Thế cuộc hiện giờ, ngươi thấy thế nào?"

Ngọc Phi Tình thờ ơ sửa vạt áo có chút nếp nhăn: "Nếu như tứ quốc yên ổn còn dễ nói, nhưng tứ quốc đều đã bị Nguyệt Diệc Hàn đảo lộn, hiện giờ lối thoát duy nhất cho thiên hạ chính là thống nhất, hoặc là lại chia cắt, tứ quốc rối loạn, vô số thế lực cũng sẽ nhân lúc cháy mà mà đi hôi của, đến lúc đó rốt cuộc ai là người đắc lợi vẫn là ẩn số!"

Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch hướng về một viện tử cách đó không xa: "Nếu cứu Nam Hoàng ra, khả năng đoạt lại được Nam Chiếu lớn chừng nào?"

Ngọc Phi Tình lắc đầu: "Việc này nàng không cần nghĩ, việc Nguyệt Diệc Hàn làm và bộ dáng của hắn hoàn toàn không giống nhau, bề ngoài hắn ôn hòa hữu lễ, thực ra lại là một kẻ tâm cơ thâm trầm thủ đoạn ngoan độc, hiện giờ hắn đã nắm Nam Chiếu trong tay, nhất định là đã hoàn toàn nắm trong tay, ngay cả Nam Hoàng trở về, chỉ sợ trên triều cũng không có người ủng hộ hắn, nàng làm vậy chẳng khác nào tìm thêm phiền toái cho chính mình!"

"Xem ra con đường này không thể thuận lợi rồi!" Mộ Hoàng Tịch thoáng chút thất vọng, xem xét toàn bộ thế cục, khả năng lớn nhất Tây Việt sẽ bị chiếm lấy, nhưng có người kia ở đó, nàng tin tưởng Tây Việt sẽ không mặc cho người ta xâu xé như vậy; kỳ thật việc quốc gia hay thiên hạ, đối với Mộ Hoàng Tịch, đều là việc không liên quan đến nàng, nếu nàng chỉ thống lĩnh Ám lâu của mình, mặc kệ thế cục rung chuyển như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nàng, nhưng lúc này nàng không thể chỉ suy xét cho mình nàng.

Đột nhiên, trong đầu Mộ Hoàng Tịch lóe sáng, nàng còn nhớ vừa nãy Mộ Diệc Thần nói rất nhiều người của Nguyệt gia đã đi ra ngoài, Nguyệt Diệc Hàn cũng đã rời đi, nói cách khác, hiện giờ thủ vệ ở trong này đã bắt đầu yếu đi, như thế...

Không đợi Mộ Hoàng Tịch nghĩ xong kế hoạch, đột nhiên một tiếng đàn vang lên, mang theo âm thanh khiến lòng người khiếp sợ, nội lực của Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình đã bị Nguyệt Diệc Hàn dùng dược vật làm mất từ lâu, không có nội lực ngăn cản, hai người đều bị tiếng đàn làm cho chấn động, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

"Tịch Nhi!" Ngọc Phi Tình muốn đỡ Mộ Hoàng Tịch, nhưng chính thân thể hắn cũng đang đau đớn, cuối cùng thiếu chút nữa ngã xuống, mà tiếng đàn vẫn đang vang lên không ngừng.

Mộ Hoàng Tịch nghiêng người, có chút gian nan giơ tay nắm lấy tay Ngọc Phi Tình, sau đó mạnh mẽ dùng lực, hai người tựa vào một chỗ, Mộ Hoàng Tịch để cơ thể mình và Ngọc Phi Tình tựa vào cùng một chỗ mặt đối mặt, tựa đầu trên vai hắn, môi khẽ mấp máy, sau cùng thân thể Ngọc Phi Tình cứng đờ, một lúc lâu sau mới gật đầu một cách khó khăn, thấy vậy, Mộ Hoàng Tịch mới buông hắn ra, cắn ngón tay mình đưa vào trong miệng Ngọc Phi Tình, Ngọc Phi Tình nhắm mắt uống xong, sau đó đứng dậy bước từng bước đi vào trong phòng, chờ cho Ngọc Phi Tình đi vào, Mộ Hoàng Tịch không chống đỡ nổi, lại phun một ngụm máu tươi ngã trên mặt đất.

"Loong coong!" Cuối cùng cũng kết thúc, tiếng đàn dừng lại, sau đó một bóng dáng màu trắng hạ xuống, tiến từng bước đến trước mặt Mộ Hoàng Tịch, từ trên cao nhìn xuống Mộ Hoàng Tịch gần như đã nằm rạp trên mặt đất, cười lạnh: "Chẳng phải ngươi là Hoàng Hậu sao? Chẳng phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ bộ dáng lại không khác gì một con chó thế này?"

Dung nhan tuyệt mỹ của Nguyệt Vô Song hiện lên vẻ hung dữ, khom lưng đưa tay nâng cằm Mộ Hoàng Tịch lên, để nàng đối diện với mặt mình, vốn muốn nói lời nhục nhã nàng, lại dừng lại trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Mộ Hoàng Tịch; vốn nàng ta tưởng rằng Mộ Hoàng Tịch sẽ lộ ra bộ dạng như chó chết chủ, vốn tưởng rằng nàng sẽ vô cùng chật vật, nếu không cũng sẽ nghiến răng hận nàng ta, nhưng không ngờ ánh mắt nàng lại thế này, bình tĩnh, nàng ta nhìn thấy chỉ có bình tĩnh, cứ nhìn nàng ta như thế, lại khiến nàng ta cảm thấy hoảng hốt.

Ra vẻ chán ghét bỏ tay ra, quay đầu che giấu sự hoảng hốt của chính mình, giọng nói cũng cao hơn một chút: "Ngày đó lúc ngươi khiến ta nhục nhã, có từng nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay?"

"Ha ha!" Mộ Hoàng Tịch không đứng dậy khỏi mặt đất, chỉ là nghiêng người dựa vào chiếc ghế đá phía sau, sau đó cúi đầu nở nụ cười.

Nguyệt Vô Song lạnh lùng trừng mắt tới: "Ngươi cười cái gì?"

Mộ Hoàng Tịch nâng mắt nhìn thẳng về phía nàng ta: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới dáng vẻ tình sâu tựa biển của ngươi đối với Hoàng Thượng ngay trước mặt ta ngày đó, về sau lại nghe nói ngươi đến Lặc quốc, không biết ngươi có nói những lời giống vậy với Hoàng Đế Lặc quốc không?"

"Là vậy thì sao? Không phải vậy thì sao? Nguyệt Vô Song ta chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ngay cả ta không thật lòng, cũng không ai có thể cự tuyệt ta, ngày đó các ngươi khiến ta nhục nhã như thế, hiện tại nước mất nhà tan chính là kết cục của các ngươi!"

"Thiên hạ vừa mới đại loạn, còn chưa biết hươu chết về tay ai, lời này của ngươi, phải chăng đã nói ra quá sớm rồi không?"

"Hừ! Nếu là trước kia có lẽ sẽ phải gắng gượng, nhưng hiện tại cũng chưa chắc!" Nói xong còn có thâm ý khác mà nhìn Mộ Hoàng Tịch.

Mộ Hoàng Tịch cũng không ngờ, nhíu mày nói: "Xem ra vốn dĩ ngươi đã định lấy ta làm con tin rồi!"

Nguyệt Vô Song hừ lạnh: "Lần trước các ngươi khanh khanh ta ta ở trước mặt ta, lần này đến lượt ta xem xem, rốt cuộc trong lòng Quân Mặc, là tình cảm của các ngươi quan trọng, hay là thiên hạ này quan trọng!"

Dứt lời cũng không nói tiếp với Mộ Hoàng Tịch, nghiêm mặt lạnh lùng vung tay lên: "Mang người đi cho ta!"

Hai hắc y nhân xuất hiện như ma quỷ, tóm lấy tay Mộ Hoàng Tịch dẫn nàng đi, Nguyệt Vô Song đi theo sau.

Bốn người họ rời đi, Ngọc Phi Tình mới buông bàn tay đang nắm cánh cửa, nhưng ngay sau đó lại càng nắm chặt, chặt đến nỗi ngón tay chảy máu, cũng không hề nhận ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK