• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Thất Tầm nhẹ ngó nàng liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi:


"Trăn Nhi, quy tắc nô tỳ điều thứ nhất của Ung Vương phủ là gì?"


Trăn Nhi ngượng ngùng dời mắt "Không được tùy ý hỏi thăm sự tình chủ tử. Thực xin lỗi tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi! Nhưng mà nô tỳ thật sự rất tò mò nha! Tứ tiểu thư không phải là nhàn rỗi không có việc gì tìm ngài nói chuyện phiếm đi?"


Phượng Thất Tầm xoay người đi trở về phòng, thanh âm cực nhẹ nói: "Đương nhiên không phải, nàng nghĩ liên hợp với ta cùng nhau diệt trừ Cửu Dạ!"


"Nga, a?!!" Trăn Nhi bước nhanh đuổi kịp Phượng Thất Tầm, vội vàng hỏi:


"Tiểu thư, ngài đáp ứng nàng ?"


"Tại sao lại không chứ?" Phượng Thất Tầm hỏi lại.


Trăn Nhi nhất thời cũng không tìm thấy lý do thích hợp, đành phải ngập ngừng nói: "Nô tỳ cảm thấy tứ tiểu thư bất an hảo tâm, rõ ràng nhìn trông nhàn nhã nhu nhược, tri thư đạt lý, nhưng lại làm người không thích nổi......"


"Phượng Di Khanh thật sự là một cái người không cam lòng . Nàng có dã tâm cũng có can đảm, càng có đầu óc thông minh, chỉ tiếc là từ trong bụng di nương bò ra , xuất thân không tốt lắm. Cho nên nàng mới muốn mượn tay của ta diệt trừ Cửu Dạ, sau đó lại diệt trừ ta. Ngươi nghĩ a, vương phủ có tổng cộng bốn tiểu thư, trưởng nữ bị đưa đi tịnh từ am, hai cái đích nữ lại trước sau chết, kia không phải chỉ còn lại có một cái Phượng Di Khanh sao? Đến lúc đó, ai còn sẽ để ý nàng có phải đích nữ hay không đâu?"


Trăn Nhi bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt biểu tình ngược lại càng thêm khó hiểu, "Tiểu thư nếu biết tâm tư tứ tiểu thư, vì sao còn phải đáp ứng nàng ?"


"Tựa như nàng nói, ta thực sự cần một người giúp đỡ. Thay vì tìm kiếm một người không có tham vọng, nhưng người cũng sẽ không tận tâm giúp ta, chi bằng tìm một cái có tham vọng, nhưng là nhất định sẽ tận tâm giúp ta . Hơn nữa, Phượng Di Khanh có thể lợi dụng ta, ta tự nhiên cũng có thể lợi dụng nàng, đến nỗi ai có thể cười đến cuối cùng, không tới cuối cùng cũng không ai biết!"


"Tiểu thư thật là anh minh a!" Trăn Nhi không khỏi tâm sinh bội phục.


Phượng Thất Tầm thong thả ung dung ngồi vào ghế trên, uống nước trà đã lạnh thấu , bình tĩnh nói: "Không liên quan đến anh minh, mỗi một bước đi của ta hiện tại, đều là đạp lên trên mũi đao , có hơi vô ý liền sẽ thua hết cả bàn cờ. Có người muốn tới giúp ta, ta liền sẽ thêm một phần bảo đảm, cũng thêm một phân phần thắng, vì cái gì không cần?"


Mục đích nàng là thắng, thắng Phượng Cửu Dạ, thắng thiên hạ Hách Liên Diễm —— quá trình này, không quan trọng, cũng không đáng để quan tâm!


Vào buổi chiều , mưa phùn còn tiếp tục rơi xuống, mưa bụi dày đặc dần dần biến thành những hạt mưa hình hạt đậu, đau đớn khi nó nện ở trên người . Khi mưa dần dần tăng lên, Phượng Thất Vân xuất hiện ở ngoài cửa Tầm Du Viên, đi theo phía sau là Thận Nhi hơi tiều tụy nhưng vẫn tươi đẹp như lúc ban đầu.
Lúc đó Phượng Thất Tầm đang đứng ở tiểu hiên bên cửa sổ xem mưa, nhìn lên thấy thân ảnh Thận Nhi , cũng không rảnh lo ngoài phòng mưa to đang rơi xuống, lập tức chạy đi ra ngoài.


"Thận Nhi ——" nàng vội gọi.


"Tiểu thư......"


Thận Nhi không hổ là cái nữ tử làm từ nước . Nhìn thấy Phượng Thất Tầm nàng chạy tới, một khắc trước còn đang tốt lập tức trên mặt nước mắt chảy dài.


"Thận Nhi, ngươi có sao không ? Có bị thương không? Có chịu khổ không? Đều là ta không tốt, là ta liên luỵ ngươi!"


Phượng Thất Tầm trên dưới xem xét Thận Nhi gầy một vòng , liên thanh dò hỏi.


Thận Nhi lắc đầu, nức nở nói: "Nô tỳ không có việc gì, nô tỳ làm tiểu thư lo lắng!"


"Nha đầu ngốc......" Phượng Thất Tầm nhìn Thận Nhi lã chã rơi lệ, bất giác đỏ hốc mắt. Nàng sụt sịt cái mũi, kéo tay Thận Nhi "Đi, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào nhà đi, đại ca cũng tiến vào!"


Phượng Thất Vân vẫn luôn đứng ở trung đình nghe vậy, cười nhạt nói :


"Ta...... Liền không đi vào, chủ tớ các ngươi không gặp nhau trong thời gian dài , yên tâm ôn chuyện đi!" Nói xong, hắn liền xoay người bước nhanh ra khỏi Lăng Tương Tiểu trúc.


Phượng Thất Tầm hơi chau mày, đem Thận Nhi đẩy cho Trăn Nhi, xoay người nhanh chóng đuổi theo hướng Phượng Thất Vân rời đi.


"Tiểu thư, ngươi dù ——" Trăn Nhi nhanh kêu, Phượng Thất Tầm đã chạy ra Lăng Tương Tiểu trúc.


"Quên đi, đại thiếu gia còn có thể làm tiểu thư ướt?" Thận Nhi tiến đến ngăn cản Trăn Nhi muốn đuổi theo, nhẹ giọng nói.


#YY


Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK