Ăn no, Mộc Hãn nằm trên đùi Tạ Khinh Dung, vừa xem phim vừa ăn nho Tạ Khinh Dung đã bóc vỏ cho nàng, Mộc Hãn nghĩ cuộc sống như thế này quả thực là hưởng thụ ngang thần tiên.
Biểu cảm hưởng thụ của Mộc Hãn làm cho Tạ Khinh Dung nghĩ đối tốt với Mộc Hãn là một chuyện rất khoái lạc, hơn nữa Mộc Hãn nằm như vậy trên đùi bản thân, tóc dài thẳng tán ra rơi xuống lộ ra cần cổ dài nhỏ trơn bóng, có loại phogn tình không thể nói rõ, Tạ Khinh Dung nghĩ sau khi bản thân thích Mộc Hãn, hình như thường xuyên nhìn Mộc Hãn mà hoa mắt si mê.
"Dung Dung, cậu không có xung động muốn hôn công chúa sao?" Mộc Hãn nhắm mắt lại, mong muốn Tạ Khinh Dung như một vương tử hôn công chúa bạch tuyết mà cho bản thân một cái hôn ngọt ngào, phụ nữ trong tình yêu cuồng nhiệt đều buồn nôn kinh dị, đặc biệt là Mộc Hãn, hoàn toàn không cảm thấy bản thân ấu trĩ và buồn nôn.
Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn nhắm mắt lại, biểu tình chờ mong bản thân ban thưởng cho nàng một cái hôn làm cho Tạ Khinh Dung hơi khẽ động tâm, nàng cúi người, hôn chuồn chuồn lướt nước một cái lên khóe môi hồng nhạt của Mộc Hãn.
Mộc Hãn rất thoả mãn vì Dung Dung chủ động hôn mình, thế nhưng quá trong sạch, làm cho nàng vẫn còn chưa đã, nàng rất chờ mong loại hôn lưỡi kiểu Pháp, nhiệt liệt mà triền miên. Đương nhiên, trông cậy vào Dung Dung đi con đường khẩu vị này thì rất khó, muốn khẩu vị nặng và vân vân nhất định phải tự lực cánh sinh.
Mộc Hãn ngồi dậy từ đùi Tạ Khinh Dung, sau đó điều chỉnh tốt tư thế, để Tạ Khinh Dung nằm trên đùi bản thân.
"Dung Dung, cậu nằm trên đùi mình, mình đút cậu ăn nho." Mộc Hãn rất chú ý có qua có lại , nàng cũng muốn Dung Dung hưởng thụ.
"Cậu nằm nghỉ đi, mình bóc cho cậu được mà." Đối với Mộc Hãn mà nói, chuyện hưởng thụ là thói quen, còn Tạ Khinh Dung từ trước đến nay đều không phải người theo chủ nghĩa hưởng thụ.
"Không cần, mình muốn cậu nằm trên đùi mình ." Mộc Hãn bá đạo nói, sau đó dưới tình trạng đùn đẩy qua lại, Tạ Khinh Dung mới nằm trên đùi Mộc Hãn.
Mộc Hãn phát hiện tư thế này, từ góc độ này, Dung Dung thoạt nhìn thật mê người, mái tóc dài mượt của Dung Dung rơi lả tả một bên, cái cổ trắng nõn mê người kia làm cho Mộc Hãn có chút tâm viên ý mãn.
Nằm trên đùi Mộc Hãn, Tạ Khinh Dung nghĩ, thảo nào vừa nãy Mộc Hãn vẻ mặt hưởng thụ như vậy, cái gối nào cũng không thể mềm mại và thoải mái bằng đùi phụ nữ được.
Mộc Hãn lột vỏ nho, không trực tiếp đút cho Tạ Khinh Dung, mà ngậm giữa môi, sau đó cúi người áp lên môi Tạ Khinh Dung.
Tạ Khinh Dung hơi đỏ mặt nhận lấy quả nho Mộc Hãn đút tới, tư vị ngọt mà hơi chua kia lan tràn trong môi, theo sau quả nho là đầu lưỡi Mộc Hãn, Tạ Khinh Dung còn không kịp cắn quả nho thì đầu lưỡi liền bị Mộc Hãn hút mất, quả nho bị đè nát, nước trái cây chua chua ngọt ngọt liền chảy vào họng Tạ Khinh Dung...
"Ngon không?" Ăn xong một quả nho, Mộc Hãn liếm khóe miệng Tạ Khinh Dung một chút, cười hỏi.
Tạ Khinh Dung đỏ mặt không trả lời, cách thức ăn nho như vậy thật sự quá tà ác.
Mộc Hãn còn muốn đút như thế, nhưng lần này Tạ Khinh Dung không chịu hé miệng.
"Dung Dung ghét bỏ nước bọt của người ta..." Mộc Hãn vẻ mặt khổ sở lên án.
"..."
"Người ta thích ăn nước bọt của Dung Dung như vậy, Dung Dung lại ghét bỏ người ta..." Mộc Hãn ôm mặt giả vờ khóc.
Tạ Khinh Dung ôm lấy cổ Mộc Hãn, hơi kéo xuống, che lại cái miệng ăn nói huỵch toẹt của Mộc Hãn.
Mộc Hãn rất nhanh đảo khách thành chủ, nhiệt liệt quấn lấy đầu lưỡi Tạ Khinh Dung, hôn nhiệt tình thẳng đến khi hai người đều có chút không hít thở được, Mộc Hãn mới không nỡ mà buông Tạ Khinh Dung ra, nàng cảm giác thân thể có cổ xung động khô nóng.
"Dung Dung, muốn mình được không?" Mộc Hãn cầm tay Tạ Khinh Dung thả lên mềm mại của bản thân, nàng khát vọng biết bao trở thành người của Dung Dung.
"Bây giờ mình còn không quá hiểu, chờ mình học xong được không?" Tạ Khinh Dung mong muốn lần đầu tiên mà mình cho Mộc Hãn cũng hoàn mỹ, đối với chuyện phương diện này, bản thân còn rất mới lạ.
"Lúc nào Dung Dung học xong đây?" Mộc Hãn bĩu môi, Dung Dung cho rằng đây là cuộc thi sao? Còn có thể loại ôn tập trước như thế?
"Học xong sẽ nói cho cậu biết." Tạ Khinh Dung là một người có tinh thần nghiêm túc nghiên cứu học vấn, nhất định sẽ học thật tỉ mỉ.
"Vậy mình dạy cho cậu đi, dạy học tại chỗ hiệu quả tương đối tốt." Mộc Hãn yêu Dung Dung như vậy, Dung Dung dù cho kỹ thuật không tốt thì thể xác và tinh thần của mình cũng sẽ không chú ý, huống chi quen tay hay việc, lên giường thêm vài lần là được, cho nên Mộc Hãn một điểm cũng không ngại Dung Dung không biết.
"Lý luận và thực tiễn cùng kết hợp sẽ tương đối tốt hơn." Tạ Khinh Dung nghĩ có chút lý thuyết chỉ đường sẽ tương đối tốt hơn.
Vừa nghĩ đến thái độ nghiêm túc đối với mọi chuyện của Dung Dung, Mộc Hãn đột nhiên có chút chờ mong biểu hiện lúc Dung Dung học thành.
"Được rồi, mình cho Dung Dung ba ngày học tập." Là học sinh tốt, vạn nhất Dung Dung có thiên phú với việc này, vậy bản thân ngày sau chẳng phải sẽ rất có phúc trong chuyện chăn gối sao, nghĩ tới đây, tâm can bé nhỏ của Mộc Hãn bắt đầu hưng phấn đến run rẩy, được rồi, nàng thừa nhận bản thân rất đói khát Dung Dung.
"Được." Ba ngày hẳn là được rồi đi, Tạ Khinh Dung không xác định nghĩ.
---------------------
"Mộng Mộng, hình như cơ thể tôi không muốn rời khỏi cô, làm sao bây giờ đây?"
Trang Ỷ Mộng không trả lời, nàng chợp mắt chốc lát, thân thể đã cực độ mệt mỏi, thế nhưng đại não lại ngày càng thanh tỉnh. Tuyến phòng bị cuối cùng mà nàng giữ vững đã bị phá, nàng để cho Kim Linh chiếm được bản thân, điều này làm cho nàng có chút sợ, sợ bản thân rơi vào tay giặc, về phương diện khác là sợ Kim Linh kia vĩnh viễn đều chỉ nhiệt tình thời gian ngắn. Theo tính cách ác liệt của Kim Linh, có được gì đó thì luôn luôn không còn trân quý, kỳ thực phương thức tốt nhất để thu hút Kim Linh chính là đừng để Kim Linh có được, không chiếm được vĩnh viễn sẽ gây rối.
Hiện tại, nàng thừa nhận, bản thân đã bị Kim Linh hấp dẫn, thế nhưng Trang Ỷ Mộng quá hiểu bản thân, nếu một ngày bản thân rơi vào tình yêu thì sẽ trở nên cực kỳ mềm yếu, mềm yếu như vậy thì làm sao có thể chơi trò tình yêu với Kim Linh đây? Trang Ỷ Mộng sợ, bởi vì sợ cho nên hối hận bản thân phóng túng, hiện tại thân thể vui sướng ngần nào, đến lúc đó tim sẽ đau đớn ngần đó, nàng có thể dự đoán được cảm giác đau lòng lần tiếp theo sau khi Kim Linh thay lòng.
Kim Linh biết Trang Ỷ Mộng không hề ngủ, chỉ là Trang Ỷ Mộng trầm mặc như vậy làm cho nàng có chút bất an.
"Đang nghĩ gì vậy?" Kim Linh nâng người dậy, nhìn Trang Ỷ Mộng nhắm mắt giả ngủ hỏi.
"Cô đã chiếm được cơ thể tôi, sau này sẽ không tiếp tục quấn quít lấy tôi. Trang Ỷ Mộng này bất quá là như vậy mà thôi." Trang Ỷ Mộng mở mắt, có chút tự giễu nói.
"Trang Ỷ Mộng, tôi không xấu xa như cô nghĩ có được không, hơn nữa tôi không đơn giản chỉ muốn thân thể cô, tôi còn muốn trái tim của cô, tôi thật sự thích cô." Kim Linh khẽ nhíu mày nói.
Một trái tim yếu đuối làm sao có thể trải qua được lần thứ ba thất tình đây? Thủy chung tới cùng, Kim Linh đều làm cho Trang Ỷ Mộng bất an, Trang Ỷ Mộng đột nhiên có chút hận Kim Linh, hận Kim Linh tới trêu chọc mình, hận Kim Linh coi tình cảm giống trò đùa, nếu không, mình có thể yên tâm đi yêu nàng thì sẽ không giống như bây giờ, sợ yêu người phụ nữ này như vậy.
"Thích, có thể bao lâu đây? Một tháng, ba tháng, hay nửa năm?" Trang Ỷ Mộng trào phúng hỏi.
"Ai có thể bảo đảm ngày mai bản thân sẽ ra sao, hiện tại chúng ta đều vui vẻ không phải là tốt sao? Tôi hiện tại là thật sự yêu cô, cô đừng tiếp tục hoài nghi có được không?" Từ điển của Kim Linh thực sự không có từ vĩnh viễn, bản thân làm cao thủ tình trường, nàng mơ hồ biết Trang Ỷ Mộng muốn nghe gì, đơn giản chỉ là thề non hẹn biển viển vông đến không thể viển vông hơn, nàng kỳ thực có thể nói đại để cho Trang Ỷ Mộng hài lòng, để cho Trang Ỷ Mộng khăng khăng một mực yêu bản thân, thế nhưng nàng không muốn nói những lời này, nàng hiện tại yêu Trang Ỷ Mộng, điểm ấy nàng không chút nghi ngờ, thế nhưng một năm, hai năm, thậm chí ba năm, Kim Linh nghĩ bản thân có thể làm được, thế nhưng mười năm thì sao? Kim Linh không xác định, cho nên nàng không muốn lừa Trang Ỷ Mộng.
Lúc Trang Ỷ Mộng nhắm hai mắt lại không hề để ý Kim Linh lần thứ hai, những tình yêu đã từng có từ trước tới giờ đều không phải là thứ Trang Ỷ Mộng muốn, muốn một người yêu bản thân đến già khó như vậy sao? Trang Ỷ Mộng rất khó chịu trong lòng, tình cảm mà Kim Linh có thể cho bản thân có thể sẽ tươi đẹp hơn cả hoa quỳnh, thế nhưng hoa quỳnh chóng tàn, Trang Ỷ Mộng có dự cảm nếu như bản thân yêu Kim Linh, đại khái sẽ là đòn trí mạng hơn cả so với yêu Mộc Hãn, điều này làm cho Trang Ỷ Mộng cảm thấy hình như ngay từ đầu đã đưa bản thân vào đường cùng, hóa ra cảm giác muốn yêu mà không thể yêu là thống khổ như vậy.
"Ỷ Mộng, tôi thực sự yêu cô." Kim Linh nói lần thứ hai, cô biết Trang Ỷ Mộng không hề thờ ơ với bản thân, Trang Ỷ Mộng là một người giữ mình trong sạch, nếu như không có hảo cảm thì sẽ không lên giường, cô mong muốn thổ lộ của bản thân có thể đả động Trang Ỷ Mộng, thế nhưng Trang Ỷ Mộng vẫn không để ý cô, điều này làm cho Kim Linh vừa rất ủy khuất cũng rất khó chịu trong lòng.
Hết chương 76
Danh Sách Chương: