• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Tạ Khinh Dung phủ lên bờ ngực mềm mại của Mộc Hãn, nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa hồng nhạt, nghe thấy tiếng Mộc Hãn hít ngược một hơi.
"Sao vậy?" Tạ Khinh Dung dừng động tác trong tay, chỉ sợ đã làm sai, bất quá nàng cảm giác đậu đỏ trong lòng bàn tay se lại dựng thẳng, tựa như nụ hồng tươi đẹp.
"Dung Dung, đừng dừng lại, tiếp tục..." Mộc Hãn nghĩ không thể nói với Dung Dung rằng bản thân là vì quá thư thái nên mới hít sâu, chỉ là loại cảm giác này thật sự quá mỹ diệu, không uổng phí bản thân mong đợi lâu như vậy.
Tạ Khinh Dung thấy biểu tình của Mộc Hãn, thoạt nhìn không giống bản thân đã làm sai, ngược lại Mộc Hãn thoạt nhìn tựa hồ còn rất hưởng thụ, hẳn là vừa nãy làm đúng mới phải, bất quá Tạ Khinh Dung nghĩ sự thoải mái hiện tại đều chỉ là tức thời, đều là để chuẩn bị cho sự đau nhức sau đó, chí ít thì lúc đó bản thân thật sự rất đau, chỉ hy vọng Mộc Hãn đừng đau như vậy mới tốt. Tạ Khinh Dung nghĩ bản thân có nghĩa vụ làm Mộc Hãn thoải mái thêm, vì vậy môi của nàng bao ở mềm mại bị vắng vẻ bên cạnh, nhẹ nhàng cắn đùa, làm giống như lần trước Mộc Hãn làm với bản thân, cũng là những gì trang web đã dạy, đương nhiên nàng rất sợ cắn đau Mộc Hãn, cho nên động tác đặc biệt ôn nhu.
Quả nhiên cảm giác cả hai bên đều được lâm hạnh so với cảm giác một bên được lâm hạnh cường liệt hơn rất nhiều, Mộc Hãn thấy thân thể tựa như rất thoải mái, Mộc Hãn nghĩ thân thể của mình thực sự hòa nhập với tình trạng quá nhanh, không biết có phải chứng tỏ rằng bản thân kỳ thực là một thụ tốt hay không đây?
Tạ Khinh Dung dừng hồi lâu trên mềm mại, theo kiến thức lý luận mà nàng đã học cho thấy, trước màn cho ăn no cần làm Mộc Hãn thật thoải mái đồng thời còn rất ham muốn, lúc tình dục bừng bừng sẽ chảy ra rất nhiều nước, có ướt át đầy đủ mới tương đối bớt đau một ít, cho nên Tạ Khinh Dung muốn làm cho Mộc Hãn vui vẻ nhiều hơn.
Bàn tay còn lại của Tạ Khinh Dung hướng về phía giữa hai chân Mộc Hãn, cảm giác nơi đó nước đã thập phần đầy, rất nhanh đã làm ướt ngón tay bản thân. Tạ Khinh Dung môi dù không muốn dời hạt đậu đỏ nhưng vẫn chậm rãi dời xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa vị trí cơ thể mẫn cảm nhất giữa hai chân Mộc Hãn,
"Có phải ở chỗ này không?" Tạ Khinh Dung nhờ vào học tập, đồng thời chiếu theo kinh nghiệm thụ trước đây của bản thân, ở đây hẳn là vị trí mẫn cảm nhất của phụ nữ.
"Ừm, chính là ở đó..." Mộc Hãn thấy nơi đó được Dung Dung vuốt, vui sướng càng cường liệt.
Tạ Khinh Dung cảm giác cuống hoa đã nhanh chóng dựng thẳng dưới ngón giữa và ngón trỏ đang xoa của bản thân, kiều diễm cực kỳ.
Mộc Hãn bởi thân thể quá mức thoải mái mà phát ra tiếng "ưm a" rất nhỏ, hô hấp chậm rãi trở nên gấp gáp.
"Dung Dung... nhanh một chút..." Tuy rằng đều là xử nữ, thế nhưng Mộc Hãn không phải người hoàn toàn không biết gì cả đối với thân thể bản thân như Tạ Khinh Dung, cô biết bản thân muốn gì, cô muốn Dung Dung tăng tốc độ, bởi vì thân thể của cô thực sự muốn được Dung Dung trìu mến.
Tạ Khinh Dung nghe được Mộc Hãn giục, tăng tốc độ ngón tay ma sát vào cuống hoa, khoái cảm đầy trời do ngón tay ma sát hầu như muốn dìm chết Mộc Hãn, Mộc Hãn chăm chăm nắm lấy tấm chăn đơn dưới thân, hô hấp trở nên gấp thêm, tiếng rên rỉ lại càng không thể khắc chế được.
Tạ Khinh Dung nghe hô hấp của Mộc Hãn càng ngày càng gấp, cũng mơ hồ cảm giác được thân thể Mộc Hãn hẳn là sắp tới rồi, nàng càng gia tăng tốc độ.
Vui sướng cường liệt rốt cuộc đạt đến giới hạn, làm cho thân thể Mộc Hãn trở nên run rẩy, Mộc Hãn cảm giác bản thân không cách nào nhận thêm vui sướng...
Tạ Khinh Dung cảm giác thân thể Mộc Hãn đang hơi run, đồng thời tuôn ra ngày càng nhiều nước đầm ướt trơn trong suốt, nàng nghi ngờ Mộc Hãn hẳn đã tới, liền bắt đầu chậm rãi ngừng động tác.
"Tới rồi sao?" Tạ Khinh Dung hiếu kỳ kết quả phục vụ của bản thân.
"Ừ, Dung Dung khiến mình thật thoải mái..." Mộc Hãn hoàn toàn khẳng định, vui vẻ so với bất cứ lúc nào khác đều cường liệt hơn rất nhiều, cường liệt đến làm cho thân thể có cảm giác hoa mắt.
Có thể là vì đang nhập vai cho nên Tạ Khinh Dung thấy Mộc Hãn ngôn từ hào phóng như vậy cư nhiên làm cho bản thân có chút hưng phấn, nàng trượt xuống mông Mộc Hãn, chen một gối đầu vào, sau đó mở thật to đùi Mộc Hãn, làm cho vườn hoa bí mật của Mộc Hãn hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt bản thân, nàng đột nhiên rất muốn nhìn thật rõ chỗ tư mật nhất của Mộc Hãn, cánh hoa ướt sũng kia và cả tâm hoa, đóa hoa như vừa nở rộ sau cơn mưa, còn mang giọt sương trong suốt.
Mộc Hãn thấy Dung Dung đang nhìn chằm chằm chỗ tư mật nhất của bản thân, bị nhìn đến chăm chú đầy đủ như vậy thì lại thấy thân thể bản thân trở nên xao động không yên, hình như khi ở quanh Dung Dung thân thể cô luôn cuồn cuộn dục vọng không ngừng.
"Thật ướt..." Tạ Khinh Dung không khỏi cảm thán, bởi vì nàng nhìn thấy Mộc Hãn vì bản thân nhìn kỹ mà chảy ra nhiều nước hơn rất rõ ràng, rất rõ ràng đây là dấu hiệu lúc động tình của Mộc Hãn.
Mộc Hãn có chút ngượng ngùng muốn khép đùi lại, thế nhưng Tạ Khinh Dung luyến tiếc cảnh đẹp, nàng không chỉ không cho Mộc Hãn khép chân lại, mà còn muốn nếm thử một chút, tâm vừa động liền lập tức hành động, Tạ Khinh Dung cúi người, áp môi lên cánh hoa mềm mại ướt át giữa hai chân Mộc Hãn.
Thân thể Mộc Hãn giật giật một chút, đối với cô mà nói, đây là chuyện mang tính kích thích mười phần, cô cảm giác tê dại khắp người, đặc biệt Dung Dung cư nhiên bao bọc cánh hoa, nhẹ nhàng cắn mút, cảm giác hơi đau làm cho Mộc Hãn khẽ kêu lên, nhưng càng kích thích đến ham muốn của Mộc Hãn.
Tạ Khinh Dung nghe được tiếng kêu của Mộc Hãn thì nhanh chóng nhả cánh hoa ra, ngậm vị trí cơ thể mẫn cảm khác, Mộc Hãn chịu kích thích muốn kẹp đùi, nhưng lại sợ kẹp phải đầu Dung Dung, cho nên cô chỉ có thể mở rộng chân, mặc cho đầu lưỡi Dung Dung muốn làm gì thì làm chỗ mẫn cảm của bản thân, nước chảy như suối nhỏ róc rách trong suốt, cỏ dại lan tràn cũng đã ướt át hết.
"Mộc Hãn, hiện tại mình có thể đi vào chưa?" Tạ Khinh Dung ôn nhu hỏi.
"Được rồi, Dung Dung vào đi." Rốt cục chờ đến giờ phút này, tim Mộc Hãn có chút run rẩy, rốt cục bản thân đã có thể thuộc về Dung Dung.
"Có thể sẽ rất đau!" Tạ Khinh Dung khẽ hôn một cái lên đuôi lông mày của Mộc Hãn, đau đớn như xé rách này bản thân đã tự mình nếm trải, cho nên Tạ Khinh Dung xót thương Mộc Hãn, sợ Mộc Hãn cũng sẽ đau như thế.
"Mình không sợ, Dung Dung vào đi!" Mộc Hãn rất kiên định nói, làm người phụ nữ của Dung Dung, sợ gì đau một chút.
Tạ Khinh Dung thử vào cửa miệng cái động chặt chẽ kia, cho vào một ngón tay, thịt mềm bên trong khăng khít khiến ngón tay Tạ Khinh Dung gian nan tiến vào.
Mộc Hãn cảm giác dị vật xâm nhập trong cơ thể, có chút khó chịu, cũng có chút đau, nhưng thật không đau như trong tưởng tượng.
"Đau không?" Tạ Khinh Dung săn sóc hỏi, ngừng động tác trên ngón tay, mong muốn Mộc Hãn có thể thích ứng với ngón tay bản thân.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung cẩn thận tỉ mỉ như vậy thì trong lòng rất cảm động, kỳ thực thực sự không quá khó chịu, Dung Dung không cần cẩn thận như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK