Edit:An Minh Tuệ.
______________________
Thời điểm Giang Niệm thi cuối kỳ kết thúc trở lại thành phố B, đối mặt không chỉ có khuôn mặt khóc tang của Giang Tiểu Bảo, còn có ba cái mặt khác ỉu xìu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất là thống khổ, còn ngay tại trong viện nhà cô, thưa thớt hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tưới lấy hoa hoặc đang gặm cỏ đó.
Bốn năm qua đi, bọn cậu đã không còn là bộ dáng của mấy đứa trẻ mấy năm trước, thanh niên mười tám tuổi, vóc dáng cao lớn không ít, ngũ quan đã từng non nớt cũng thay đổi, bây giờ đều là thiếu niên đẹp trai, thanh xuân dào dạt, tràn đầy sức sống, nghe nói còn có mấy cô bé đuổi theo tỏ tình.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue
Sau khi thi đại học kết thúc, ba năm gông xiềng được tháo bỏ, vậy hẳn là biến thành một con khỉ chạy loạn vui đến không biết mình họ gì tên gì nha, kể cả nhảy lên đầu lật ngói cũng là việc nhỏ, làm sao mấy cái này đều ở trong sân nhà cô một bộ thê thê thảm thảm ưu tư tràn ngập bộ dáng đáng thương chứ?
Chẳng lẽ là quá lâu không gặp nên nhớ cô rồi?
Giang Niệm rất cảm động, từ túi xách móc ra mấy đồng tiền màu xanh ném tới, coi như là biểu dương.
Hoắc Bình đen mặt, cậu nhặt lên liền nhét trong túi: “Lúc này chỉ cho mấy đồng tiền, chị đuổi ăn mày sao?”
Giang Niệm lắc đầu, chân thành nói: “Dĩ nhiên không phải, đây đã là nhân từ lớn nhất của chị, cái này đã đầy đủ nói rõ là chị đến cỡ nào cỡ nào quan tâm các em!”
“......???”
Mặt Hoắc Bình càng đen hơn, cái đồ ma bệnh này cũng là nhân tài, cậu còn là lần đầu tiên gặp được người đem keo kiệt mà lại nói đến tươi mát thoát tục như thế, không thể trông mặt mà phán đoán được.
Trần Nghĩa phốc cười nhẹ một tiếng, Từ Lập Hải vỗ vỗ bả vai Hoắc Bình nói: “Thỏa mãn đi!”
Trần Nghĩa nói: “Đúng nha, cậu mà ghét bỏ liền cho tớ, tớ không chê.”
Hoắc Bình tung cậu ra, cậu có thể cút sang một bên, thịt muỗi cũng là thịt nha.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue
Bên kia cha Giang mẹ Giang cùn trợ lý còn đang gỡ hành lý, Giang Niệm mang về phần lớn là tiểu thuyết mà cô viết cùng sổ sách tư liệu muốn dùng đến, sau đó chính là lễ vật mà Trương nữ sĩ đặc biệt mua để cho cô mang về nhà, trước khi đi cô có đi Hoắc gia ăn bữa cơm, Trương nữ sĩ liền lấy lễ vật sớm đã chuẩn bị xong đưa cho Giang Niệm lấp đầy một cái rương, nói nói là cho ba mẹ cô và ông nội bà nội, bảo cô tuyệt đối đừng từ chối.
Hai nhà bọn họ mặc dù còn không có chính thức gặp mặt, lễ vật này thật đúng là đã đưa không ít, mắt thấy quan hệ lẫn nhau càng ngày càng tốt, vui vẻ hòa thuận giống như người một nhà... Giang Niệm cũng không thể trách lập trường của Trương nữ sĩ không đủ kiên định, sai chỉ ở cô, sai ở cô quá ưu tú quá làm cho người khác thích. = =
ông ở nhà một mình cũng cô đơn nha, người nhà bọn họ đồ ăn cũng đã làm nhiều, mọi người cùng nhau quây quần lại cho náo nhiệt một chút không phải rất tốt sao? Muốn nói thật thì, ông Hoắc vẫn là đại ân nhân để cho Giang Niệm cùng Hoắc Lăng có thể an an ổn ổn đi tới ngày hôm nay, nếu như không có ông ở nơi đó nói tốt, không chừng sẽ còn trải qua nhiều ít ngăn trở nữa.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue
Ông Hoắc vừa đến, Giang gia càng náo nhiệt, chính là mấy cái Giang Tiểu Bảo cùng Hoắc Bình nhìn có chút không hợp nhau.
Mấy cái này còn liền thích ngồi xổm ở trong viện, ngửa mặt bốn mươi lăm độ u buồn nhìn lên bầu trời, một đoàn áp suất thấp, không biết xem ra còn cho là bọn cậu bị đả kích cái gì đó trọng đại.
Đây là thế nào, thời kỳ mãn kinh đến sớm?
Ông Hoắc nói: “Bọn nó còn không có nói với cháu sao?”
“Không có nha, nói cái gì ạ?”
Ông Hoắc cười lắc đầu: “Cháu đi hỏi bọn nó đi.”
Nói thật ra, từ khi thành tích thi tốt nghiệp trung học được đưa ra, mấy cậu vẫn là cái trạng thái này, rõ ràng thành tích thi vẫn được, không vui mừng hớn hở, ngược lại muốn chết muốn sống, giống như thi quá tốt đều thành áp lực.
Đây thật là kỳ quái.
Liền bộ dạng như vậy, hàng xóm đều bị làm cho tức giận đến không được, đây coi là cái gì chứ? Đây là thân ở trong phúc mà không biết phúc! Bọn họ muốn con cái nhà mình thi tốt như vậy vẫn không được đâu, mấy đứa nhóc này thi tốt ngược lại không vui vẻ? Đây không phải là muốn ăn đòn à!
Giang Tiểu Bảo cùng Hoắc Bình, Trần Nghĩa, Từ Lập Hải thành tích thi tốt nghiệp trung học không sai biệt nhiều, Hoắc Bình là người thi tốt nhất ở trong mấy người bọn cậu, tổng điểm là 750 cậu thi được 710 điểm, mặc dù Giang Tiểu Bảo so với cậu thiếu đi gần bốn mươi điểm, đi đến thủ đô lớn cũng là không có vấn đề, chớ nói chi là Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cũng thi được sáu trăm chín mươi mấy điểm.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue
Liền thành tích này, mặc dù cùng Giang Niệm so ra là kém không chỉ một chút nửa chút, nhưng cũng coi như không tệ, mấy người bọn cậu đi ra ngoài, chỉ cần đứng ở chỗ ấy cho người ta khen là được rồi.
Nhưng bọn cậu hết lần này tới lần khác không vui vẻ!
Cũng bởi vì cái này, người muốn chúc mừng một chút cũng không biết có nên nói chúc mừng hay không! Trong lòng cũng là rất là tức, liền thành tích này còn không vủi vẻ, mấy đứa nhóc này giả bộ cũng là đủ sâu nha, đều có thể cùng một nhà ma quỷ trong truyền thuyết ở bốn năm trước vai sóng vai!
Giang Niệm đến hỏi qua mới biết được, bọn cậu vì cái gì u buồn như vậy? Vì cái gì không vui như thế? Còn không phải cũng là bởi vì thi quá được rồi sao!
Trần Nghĩa tủi thân nói: “Kỳ thật em vẫn nghĩ ra nước ngoài học, đi đất nước A, nhưng thành tích trước đó của em rất bình thường, nguyên bản cũng không có ôm cái hi vọng gì, nào biết được...”
Còn có Từ Lập Hải, cậu muốn đi thành phố C học ** học viện, giấc mộng của cậu chính là làm một luật sư có tiếng.
Về phần Hoắc Bình, cậu si mê toán học, ngành toán học của Hoa Đại được xếp thứ nhất trong nước, toàn cầu đều nghe tiếng, kia chính là nơi trong giấc mộng của cậu.
Giang Niệm bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng là rõ ràng: “Có phải là không nghĩ tới vì trải qua chỉ điểm của thiên tài như chị, lại tắm rửa quang huy thiên tài của chị, các em mới lấy được thành tích khá như vậy, khiến cho giấc mộng rốt cục có cơ hội biến thành sự thật, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận, cho nên nghĩ là mình đang nằm mơ sao?”
... Mặc dù rất muốn phủ nhận, nhưng lời này thật đúng là không có nói sai, bọn cậu là thật không nghĩ tới Giang Niệm không chỉ có áp đề áp đến chuẩn, còn đặc biệt sẽ khích lệ người, tới gần mấy ngày thi đại học kia bọn cậu cơ hồ đem tất cả thời gian đều dùng đến học tập, có đôi khi mệt mỏi hỏng mất, liền sẽ suy nghĩ Giang Niệm một chút, người ta là một ma bệnh đều có thể là người nổi bật thân tàn chí kiên, vậy bọn cậu cũng không thể làm người nổi bật ở thân kiên trí tàn chứ?
Như thế một phen khổ cực tiếp tục đọc, thật đúng là thi ra cái thành tích tốt, giấc mộng liền biến thành sự thật!
Về phần Giang Tiểu Bảo vì cái gì thảm hề hề? Bởi vì giấc mộng của cậu là làm một bác sĩ, cho nên cậu muốn đi đến học y ở thủ đô lớn, trở thành đàn em của Tiểu Đồng cùng bàn.
Từ nay về sau, cậu liền muốn một người ôm đồm vị trí của tứ đại hộ pháp, bạn nói xem cậu có thảm hay không? Bạn nói cậu có đáng thương hay không đáng thương? Cậu có thể không khóc sao!
Giang Niệm lại không rõ: “Cái này không phải đều là chuyện tốt sao, làm sao còn không vui nha? A, chị đã biết, các em có phải hay không nghĩ đến không thể ở cùng với chị cho nên rất khổ sở đúng không? Cái này lại không có gì, yên tâm, coi như không thể nhìn thấy chị, các em cũng sẽ nghe được thanh danh thiên tài của chị mà!”
Khụ khụ!
Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cùng nhau yên lặng một phút đồng hồ, Hoắc Bình nhịn không được lật ra trợn trắng mắt: “... Chị đối với mình không khỏi cũng quá tự tin, thoát khỏi chị em còn vui vẻ không kịp đâu, làm sao lại khổ sở?!”
“Tốt tốt, đừng giả bộ, chị đều hiểu.”
“......”
Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải ngược lại là thật sự rất khó khăn để vượt qua, dù sao bọn cậu một người là xuất ngoại, một cái đi thành phố C, mặc dù Hoắc Bình không ở gần đấy, nhưng tốt xấu cũng cùng ở tại Đế Đô, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue chuyện như thế xảy ra, chung quanh tứ đại hộ pháp cũng không biết lúc nào mới có thể một lần nữa tập hợp lại một chỗ.
Nhưng mà đây đại khái chính là cuộc sống, mỗi người đều có giấc mộng của mình cùng mục tiêu, bây giờ phải xa nhau, nhưng trong tương lai sẽ gặp lại nhau.
...
Giang Tiểu Bảo thi được thành tích tốt, mặc dù không có tốt như Giang Niệm, nhưng tốt xấu cũng vào được trường ở thủ đô, làm phụ huynh cũng không thể bên này nặng bên kia nhẹ được, tự nhiên muốn cho cậu xử lý cái tiệc thi đậu, láng giềng bạn bè đều mời đến, thân thích cũng một một người không quên thông báo, ngay tại quán rượu sang trọng nhất ở thành phố B mở tiệc, khung cảnh kia đúng là trọn vẹn.
Hai năm nay Giang gia cũng là rất có danh tiếng, trước có một Giang Niệm lấy thân phận thi được Trạng Nguyên tiến vào trường thủ đô, sau lại có một Giang Tiểu Bảo, mặc dù không phải Trạng Nguyên, nhưng mà cũng là vào trường học ở thủ đô lớn nha!
Người Giang gia là đi đường mang gió, mang theo Đại Hoàng Kim cười đến gặp răng không gặp mắt, từng cái ngẩng đầu ưỡn ngực, còn kém cầm lỗ mũi nhìn người.
Giang Lai Xuân liền rất tức giận, lấy một người Giang Niệm liền đủ kỳ tích, không nghĩ tới Giang Tiểu Bảo thế mà cũng lợi hại như vậy, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue nhìn nhìn lại con gái của mình đang học trường sư phạm bình thường kia, trong lòng là đặc biệt có cảm giác khó chịu, bắt lấy con gái liền nhắc tới hai câu: “Lúc trước bảo con cẩn thận đọc sách con không học, nhìn xem hiện tại, Giang Tiểu Bảo đều thi đậu trường tốt! Con còn học lại một năm, hẳn là có kinh nghiệm hơn mới đúng, làm sao còn không có thi tốt bằng đồ đần Giang Tiểu Bảo kia?”
“Mẹ, Giang Tiểu Bảo thi tốt mẹ có chắc là nó không có gian lận sao? Lại nói bác gái lại còn thuê giáo viên về dạy thêm cho Giang Tiểu Bảo, cái này xài hết bao nhiêu tiền chứ, thành tích kia đều là dùng tiền tích tụ ra, lại nói nó còn có Giang Niệm là chị, khẳng định là Giang Niệm cho nó đi cái cửa sau gì rồi. Con cùng bọn nó không giống, con là dựa vào tự mình một người cố gắng đi đến bây giờ, con cùng bọn nó có thể so sánh sao?”
Giang Lai Xuân nói: “Mẹ cũng cho con báo trường luyện thi, con đã quên?”
Lưu Oánh Oánh nói: “Trường luyện thi một đối hai mười có thể cùng với một đối một so sánh sao?”
“... Dù sao nói thế nào đều là con có lý, bây giờ con là trách mẹ không cho con mời người đến dạy học bổ túc sao?”
“Không có, con không có trách mẹ, ai bảo trong nhà Giang Niệm có tiền!”
Lời nói này ra làm cho sắc mặt của Giang Lai Xuân liền thay, đúng vậy, nhà cô ta nghèo, không so được với nhà anh trai giàu có, liền ngay cả cha mẹ cũng đối với cô ta đều không có tốt bằng anh trai! Chớ nói chi là cha mẹ đối với Giang Niệm Giang Tiểu Bảo tốt bao nhiêu chứ, có giống như quan tâm Oánh Oánh nhà cô ta sao? Quả nhiên là con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue
Nghĩ như vậy, cô ta không khỏi cũng là một bụng oán khí không chỗ phát tiết, kìm nén đến tim đều đau.
chính là nghe mẹ của cô ta nói không ít, tỷ như nói tình cảm của Giang Niệm cùng Hoắc Lăng ổn định, Giang Niệm đã đi qua Hoắc gia, nhìn tình huống cũng không tệ lắm, không chừng sau khi tốt nghiệp đại học liền muốn kết hôn...
Lưu Oánh Oánh không cam tâm, muốn để Giang Niệm nếm chút khổ sở, hết lần này tới lần khác có nhiều kế hoạch lại không làm được, giống như một quyền đánh vào trên bông, cảm giác làm cho cô ta tức giận vạn phần.
Lần này đi dự tiệc thi đậu của Giang Tiểu Bảo, tự nhiên cô ta muốn đi nhìn một chút, vì có thể nổi bật ở trước mặt Giang Niệm, cô ta còn đặc biệt mà đem chiếc váy mà cô ta không nỡ mặc mang ra, trang điểm phun nước hoa, trên lưng còn có túi hàng hiệu, còn đặc biệt đi sát vách làm cái đầu, đem mình ăn mặc chói lóa mắt, lúc này mới đi theo ba mẹ cô ta đi đến thành phố B.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue
Dáng dấp của Lưu Oánh Oánh từ nhỏ liền thật đẹp, mỗi lần cô ta cùng Giang Niệm đi ra ngoài, người ngoài đều chỉ nói cô ta xinh đẹp mà nhìn không thấy Giang Niệm gầy gầy nho nhỏ, chỉ là mấy năm gần đây thành tích học tập của Giang Niệm càng ngày càng tốt, đến mức danh tiếng của cô ta đều bị đoạt đi, lần này, nói cái gì cô ta cũng không thể bị Giang Niệm hạ thấp xuống.
Nhưng mà cô ta tỉ mỉ cách ăn mặc một phen, gần như đem tất cả đồ tốt đều lấy ra, nhưng lúc ở trong sảnh khách sạn trông thấy Giang Niệm, trong nội tâm cô ta lập tức liền không thoải mái —— Trên tay Giang Niệm là đồng hồ Patek Philippe, so với cả người cô ta đều đáng tiền hơn!
Huống chi cô ta coi là sẽ nhìn thấy Giang Niệm mặt không có chút máu, tái nhợt suy yếu, nhưng mà ngày hôm nay khí sắc của cô thế mà lạ thường rất tốt, mặc dù coi như yếu đuối, nhưng bộ dáng xuất chúng, thần thái trong mắt sinh động, cả người đều tươi mát như sen trắng, một chiếc váy sa dài làm cho tư thái của cô càng thêm xinh xắn mềm mại, trong lúc nhất thời lại nổi bật toàn trường!
Mà bên cạnh người cô lại còn đứng thêm mấy người Hoắc Bình, Giang Tiểu Bảo, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải, bọn cậu bảo vệ cô ở giữa, thái độ rất quen thuộc lại ôn nhu.
Lưu Oánh Oánh không nghĩ tới, lúc này mới bao lâu, mấy người Hoắc Bình đã trưởng thành dạng thiếu niên xuất sắc như này, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, mà bọn cậu còn có gia thế cường đại, tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng bọn cậu cùng Giang Niệm lại có quan hệ tốt như vậy...
Giang Niệm gần như là mắt trần có thể thấy trông thấy mặt của Lưu Oánh Oánh chuyển thành màu gan heo, sau khi Lưu Oánh Oánh nhìn thấy trước ngực cô cùng trên cổ tay là Đại Hoàng Kim, sắc mặt kia quả nhiên càng khó coi hơn.
Lưu Oánh Oánh thu hồi bất mãn trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Em họ, thân thể em kém như vậy vẫn là nên đi nghỉ ngơi, bằng không thì trúng gió bệnh sẽ không tốt.”
Giang Niệm cười nói: “Không được, Tiểu Bảo thi tốt như vậy, hôm nay em rất vui vẻ, lại nói vẫn ngồi như vậy đối với thân thể không có chỗ tốt, đi một chút đứng đứng mới tốt.”
Lưu Oánh Oánh lại cảm thấy không vui vẻ, Giang Niệm đây là ý gì? Khoe khoang Giang Tiểu Bảo so với cô ta thi tốt hơn? Nhưng mà cô ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là cười cười, còn đứng ở bên người Giang Niệm: “Vậy chị họ ở chỗ này cùng em.” Lại hỏi mấy người Hoắc Bình thi thế nào: “Thư thông báo trúng tuyển các em nhận được chưa? Cũng là giống như Tiểu Bảo đi thủ đô sao?”
Mấy người Hoắc Bình cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra cái chị họ này có tâm tư rất hư, lại thêm bọn cậu vốn là rất ngạo mạn, người bình thường thật đúng là không vào được mắt các cậu, tự nhiên Lưu Oánh Oánh càng làm chướng mắt, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không có người cùng Lưu Oánh Oánh đáp lời, tự nhiên Giang Niệm cũng không có nhiều lòng tốt đi giải vây cho cô ta.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue
Lưu Oánh Oánh đứng tại chỗ xấu hổ thêm vài phút đồng hồ, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó có thể ở lại, cuối cùng tìm cái cớ đi ra chỗ khác. Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, lúc quay đầu trông thấy nụ cười đắc ý của Giang Niệm càng cảm thấy thầm hận không thôi, đột nhiên, trong lòng của cô ta sinh ra một kế. Lần này, cô ta nhất định phải cho Giang Niệm thật đẹp.
Cô ta cái gì cũng không làm, đi trước tìm bác gái lấy thẻ phòng, bởi vì là tiệc rượu, không thiếu được sẽ có người uống say, cho nên mẹ Giang đã sớm thuê mấy gian phòng cung cấp cho khách nghỉ ngơi, huống chi một chút thân thích cũng là từ quê quán đến, giữa trưa ăn ban đêm còn phải ăn, đến lúc đó thời gian đã trễ rồi thì ở lại luôn.
“Đêm qua cháu mở cửa sổ đi ngủ, bị gió thổi vào có chút không thoải mái, đợi lát nữa cháu muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhưng hắn ta lại không có cơ hội tiếp cận Giang Niệm, chỉ có thể đem bất mãn ép ở trong lòng, nói: “Giang Niệm lại không thích tôi, tôi gặp có làm được cái gì?”
Lưu Oánh Oánh nói: “Chỉ cần cậu thích nó liền tốt, thời gian lâu ngày nhất định nó sẽ thích cậu, lại nói, chả lẽ cậu không nghĩ được biện pháp đem nó lưu tại bên cạnh người sao? Tớ sẽ cho cậu chế tạo cơ hội, cậu có tới hay không?”
Bị Bân trong lòng hơi nhúc nhích, hiện tại hắn ta cũng quên không được Giang Niệm cao cao tại thượng nhìn xuống hắn ta lúc đó, huống chi dáng dấp của Giang Niệm vốn là rất đẹp, lại tăng thêm bộ dáng yếu đuối mảnh mai của cô, ngược lại lại càng dễ gây nên sự thương tiếc của đàn ông.
“Cậu đem địa chỉ phát cho tôi.”
Trong lòng Lưu Oánh Oánh vui mừng, nói: “Khi nào cậu đến thì gọi điện thoại cho tớ, tớ đem thẻ phòng đưa cho cậu, sau khi tới đi đến phòng chờ lấy là được rồi. Nếu cảm thấy sợ, liền uống hai chai bia để thêm một chút can đảm!”
Bị Bân híp mắt, đại khái hiểu ý tứ của Lưu Oánh Oánh.
Lưu Oánh Oánh này thật đúng là xấu triệt để, ngay cả em họ mình đều tính toán, nhưng mà đều đưa đến trước mặt hắn ta, hắn ta sao có thể thả? Hắn ta liền để người đàn ông kia nhìn xem, Giang Niệm đến cùng có phải là người mà hắn ta có thể đụng vào hay không!
...
Tiệc rượu lúc bắt đầu, Lưu Oánh Oánh hoàn toàn không có tâm tư nghe bác trai cùng Giang Tiểu Bảo trên đài nói chút gì, càng không tâm tư ăn cái gì, cô ta nhận được điện thoại sau đó đứng dậy rời đi một lần, trong lúc đó còn uống ba ly rượu đỏ, thẳng đến lúc cô ta cảm giác có chút hôn mê, lại nhìn bác trai bác gái còn mang theo Giang Tiểu Bảo đi các bàn mời rượu, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue ông ngoại bà ngoại cũng cùng bạn bè nói chuyện phiếm, trò chuyện đến vui vẻ, căn bản không ai chú ý tới Giang Niệm.
Cô ta đứng người lên, bởi vì không có chút say còn lảo đảo một chút, Giang Lai Xuân đỡ cô ta nói: “Oánh Oánh, có phải con uống say rồi phải không? Con uống ít một chút, uống nhiều rượu không tốt.”
Lưu Oánh Oánh cười nói: “Mẹ, mẹ ăn cơm đi, con không có say, chỉ là có chút choáng, để em họ đưa con lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
Giang Lai Xuân nhân tiện nói: “Cũng được, vậy các con đi.” Dù sao nơi này ầm ĩ cực kì, mùi rượu thuốc lá vừa nặng, Giang Niệm sẽ không thích đợi ở chỗ này, đưa Oánh Oánh lên lầu nghỉ ngơi càng tốt hơn.
Lưu Oánh Oánh vâng một tiếng, đi đến bàn bên cạnh của Giang Niệm, cô giống như đang cùng Hoắc Bình nói gì đó, mấy người vừa nói vừa cười, nhìn thật đúng là để cho người ta chướng mắt, mà trước mặt trên bàn ăn của Giang Niệm đều bày biện đồ ăn đơn giản cùng canh đều là chuẩn bị riêng, dạng ưu đãi này đều sẽ không để cho người ta thấy thích.
Hoắc Bình chỉ có thể ngồi xuống, không biết vì cái gì, ngược lại cậu càng không yên lòng.
Lưu Oánh Oánh mừng thầm trong lòng, Giang Niệm vừa đứng người lên cô ta liền không kịp chờ đợi kéo lại tay của cô lôi kéo cô đi xa.
Lúc này Bị Bân cũng đã ở trong phòng.
Giang Niệm vịn Lưu Oánh Oánh lên lầu, cô ta vừa vặn ở phòng 1818, lại ở vị trí gần góc tường, bởi vì chính là thời gian cơm trưa, giờ phút này trong hành lang không có một ai, thời điểm sắp đến cửa phòng, Lưu Oánh Oánh đột nhiên nói: “Em họ, chị có thể mượn điện thoại di động của em dùng một chút được không, điện thoại di động của chị không có điện, chị muốn gọi cho mẹ chị.”
Giang Niệm cười một tiếng: “Chị gấp cái gì chứ, lập tức liền vào phòng rồi, chị sạc điện xong gọi không được sao? Cũng liền vài phút mà thôi.”
“......” Lưu Oánh Oánh ha ha cười: “Cũng được.”
Cô ta lấy ra thẻ phòng, quét cửa, Giang Niệm đứng không nhúc nhích, Lưu Oánh Oánh suy yếu dựa vào ở cửa ra vào: “Em họ em mở cửa ra được không, chị không còn sức.”
Giang Niệm nhìn Lưu Oánh Oánh ở một bên gương mặt đỏ bừng, một bộ dáng không uống được rượu mà chóng mặt, hóa ra một người ghen ghét có thể đáng sợ như vậy.
Lưu Oánh Oánh có chút chột dạ, thúc giục nói: “Em họ, chị muốn nôn...”
Giang Niệm đẩy cửa vào phòng trước, nhìn lại nhìn Lưu Oánh Oánh đứng ở bên ngoài nói: “Chị họ, mau vào đi.”
Đã thấy Lưu Oánh Oánh đột nhiên che ngực tựa hồ là muốn nôn, cô ta mãnh liệt xoay người đưa lưng về phía cô nôn khan vài tiếng, Giang Niệm lại nói: “Chị họ, chị muốn nhổ thì vào nhà vệ sinh nôn, bằng không thì sẽ không dễ nhìn.”
Cô vừa mới dứt lời, đột nhiên có một cái tay bắt lấy cổ tay của cô, cửa phòng nặng nề oanh một tiếng đóng lại.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít, ngủ ngon nha..