• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: An Minh Tuệ.

________________________

Căn bản là Diêu Tiểu Duyệt sẽ không nghĩ tới sau việc kia mà Giang Niệm còn có thể sống sót!

Bởi vì Giang Niệm vốn là một cô công chúa nhỏ nũng nịu lại được che chở mà lớn lên, cũng chưa ăn qua khổ gì, hay nhận qua tội gì, cô chính là một đóa hoa đẹp đẽ bị nuôi dưỡng ở bên trong nhà kính, một chút gió táp mưa sa cũng có thể làm cho cô lay động rung chuyển, sau khi virus bộc phát cô ta đã thấy cô khóc rất nhiều lần, huống hồ bây giờ ngay cả năng lực tự vệ cô đều không có, thì sao lại có thể ở trong loại tình huống như ngày hôm qua mà có thể sống được cơ chứ?

Lúc ấy cô ta vội vã đi nhỏ máu nhận chủ, cũng không đành lòng ở lại nhìn xem Giang Niệm đã chết hay chưa, cho nên liền không hề lưu lại xác nhận về sau Giang Niệm sẽ bị thế nào, đến mức bây giờ cô ta bị đánh cho trở tay không kịp, nhất là ở trong ánh mắt hoài nghi của mọi người nhìn cô ta, làm cho cô ta không tránh khỏi có chút bối rối.

Bây giờ tận thế mới chỉ bắt đầu bộc phát, trật tự hỗn loạn, con người cũng không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, hiện tại cô ta cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, ở trên đường đi biết bao nhiêu nguy hiểm, coi như cô ta biết chút công phu quyền cước, trên tay cũng đã từng dính máu tươi, nhưng mà dị năng của cô ta đến bây giờ còn chưa bị kích phát, muốn an toàn thì chỉ có thể ở tạm cùng với mấy người bạn học này, lại mượn nhờ lực lượng của bọn họ bảo đảm an toàn cho chính mình mới là lựa chọn tốt nhất.

Bây giờ Giang Niệm không chỉ có không chết, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, còn chủ động tìm tới đây, dăm ba câu đã gây bất lợi cho cô ta!

Cô ta trông thấy các bạn học ở một bên ở khe khẽ bàn luận, cũng đối với cô ta chỉ trỏ, hiển nhiên là đã đem những lời nói của Giang Niệm tin toàn bộ, bắt đầu hoài nghi lên đầu cô ta.

Không được, không thể để mọi chuyện xảy ra như vậy.

Diêu Tiểu Duyệt ra vẻ trấn định giải thích nói: “Giang Niệm, cậu hiểu lầm rồi, lúc ấy tớ là bị dọa đến phát sợ, mà khi đó tình huống cũng nguy cấp tớ cũng không kịp nghĩ nhiều, tớ cũng không phải là muốn từ bỏ cậu! Chúng ta quen biết lâu như vậy chẳng lẽ cậu còn không hiểu rõ tớ là người ra sao sao? Bây giờ thấy cậu an toàn như vậy, tớ cũng liền an tâm rồi.”

Giang Niệm ý vị sâu xa cười một tiếng.

Giong nói thanh thúy của Thẩm Nhiên lại vang lên: “Em là tận mắt nhìn thấy, chị ta giẫm lên bả vai của chị Giang bò lên trên trần của xe van, thời điểm chị Giang bảo chị ta kéo chị ấy lên, thì chị ta không chỉ không có kéo lên, mà ngược lại tự mình leo tường chạy mất! Thời gian lúc đó rõ ràng là đủ, là chính cái chị Diêu Tiểu Duyệt này không muốn kéo chị Giang đi lên.”

Diêu Tiểu Duyệt âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Nhiên một chút, nói: “Chuyện của chị cùng Giang Niệm không cần đến em xen vào, huống chi lúc ấy chỉ có hai người là chị cùng Giang Niệm, có chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có chị cùng cô ấy biết, Giang Niệm hiểu lầm chị từ bỏ cô ấy thì chị cũng không còn lời nào để nói, chị chỉ biết bản thân mình không thẹn với lương tâm! Em chỉ là một thằng nhóc cái gì cũng đều không hiểu thì không nên nói lung tung!”

Thẩm Nhiên bĩu môi: “Lúc ấy em liền trốn ở trong xe tải, em tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, như thế nào là nói lung tung?”

Diêu Tiểu Duyệt kinh ngạc giật mình, Thẩm Nhiên ở trong xe tải?

Giang Niệm vỗ vỗ đầu Thẩm Nhiên: “Tiểu Nhiên em phải hiểu cho người ta, thời khắc nguy cấp vì bảo vệ an toàn của chính mình mà từ bỏ một hai người bạn bè thì cũng là điều hiển nhiên, không phải sao? Cái này gọi cái gì? Cái này gọi là bất đắc dĩ! Chị hiểu, chị đều có thể hiểu được.”

Thẩm Nhiên cái hiểu cái không gật gật đầu: “Ồ! Nhưng mà lúc đó cũng không phải là thời khắc đặc biệt nguy cấp nhưng chị ta còn muốn từ bỏ bạn bè, cái này không phải gọi là bất đắc dĩ, cái này gọi là tâm địa ác độc, lòng lang dạ sói đúng không ạ? Chị Giang, em không thích bạn bè như vậy, về sau em muốn cách xa chị ta ra một chút. Nhưng mà em thích chị Giang, hôm qua là chị Giang đem em đưa lên bên trên xe, còn mang theo em leo tường chạy trốn, sau đó còn tìm cơm ăn cho em, chị Giang là người tốt!”

Trên mặt Diêu Tiểu Duyệt lại biến thành cứng đờ, những người đang đứng bên cạnh cô ta lập tức lại lui lại mấy bước.

“Không phải chứ, thời điểm Diêu Tiểu Duyệt trở về còn nói là Giang Niệm vì cứu cô ta mà chết, muốn vì Giang Niệm sống thật tốt đây này!”

“Đúng vậy, không nghĩ tới cô ta nhìn nhu nhu nhược nhược, hóa ra bên trong lại đáng sợ như vậy.”

“Diêu Tiểu Duyệt cùng Giang Niệm chơi rất thân, bởi vì là ở chung một phòng ngủ lại cùng lớp, bình thường tớ thường xuyên nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau, không nghĩ tới sẽ làm ra loại chuyện này, tớ nghĩ chúng ta vẫn là cách xa cô ta một chút đi.”

“Cái này cũng thật sự đáng sợ quá, không chừng lúc nào đó cô ta liền đâm một dao sau lưng người khác cũng nên!”

“Nhưng mà Giang Niệm làm người cũng không tệ nha, bị dãm hại đến như vậy mà cũng không quên cứu đứa bé kia, cũng là không dễ dàng...”

“...”

Giang Niệm đều phải bội phục cậu nhóc này thông minh lại nhanh trí vô cùng, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, cái cách nói chuyện nghệ thuật này là hoàn toàn truyền thừa từ cô đi, đáng giá khen ngợi, đáng giá cổ vũ!

Thẩm Nhiên yên tĩnh đơn thuần nhìn Giang Niệm ngây thơ cười, một chút cũng không có nhìn đến sắc mặt âm trầm của Diêu Tiểu Duyệt.

Lớp trưởng nhìn thấy tình huống không đúng, liền chạy đến xem, đối với việc Giang Niệm xuất hiện là vui vẻ lại ngoài ý muốn, nhớ lời Diêu Tiểu Duyệt nói lúc trước, anh kích động tiến lên hai bước, nói: “Giang Niệm, hóa ra cậu không chết, thật sự là quá tốt rồi!”

Giang Niệm mắt nhìn Diêu Tiểu Duyệt, nói: “Đúng vậy, tớ còn sống, vì giúp Tiểu Duyệt nhặt lại lương tâm, sao tớ có thể chết được?”

Nắm đấm của Diêu Tiểu Duyệt đều siết chặt, bây giờ cô ta là hết đường chối cãi!

Giang Niệm lại nói: “Mà có khả năng Tiểu Duyệt đối với tớ có cái gì hiểu lầm, con người của tớ mặc dù thật vĩ đại, rất hiền lành, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Tiểu Duyệt mà từ bỏ cơ hội sống sót của bản thân, dù sao Tiểu Duyệt cũng chỉ có như thế, không đáng.”

Lớp trưởng sững sờ: “...???”

Diêu Tiểu Duyệt: “...!!!”

Lớp trưởng quay đầu nhìn Diêu Tiểu Duyệt một chút, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, hiển nhiên trước đó Diêu Tiểu Duyệt đã nói cái gì đó. Cô ta nói Giang Niệm vì cứu cô ta mà chết, nhưng mà Giang Niệm lại nói là Diêu Tiểu Duyệt cố ý vứt bỏ một mình cô ở đấy để chịu chết, Giang Niệm đều quỳ xuống để làm bàn đạp cho cô ta bò lên trên xe để thoát thân, thế mà cô ta không chỉ có không cảm kích, ngay cả kéo một cái cũng không muốn, quay người một mình liền chạy, chuyện này nói còn nghe được sao? Là chuyện mà con người có thể làm sao?

Bây giờ mới chỉ là trận virus bộc phát đầu tiên của tận thế, cách làm người cùng đạo đức vẫn y nguyên chiếm cứ một vị trí quan trọng, cách làm này của Diêu Tiểu Duyệt đã khiến cho người ta cảm thấy không đúng, mà lại còn làm cho người khác cảm giác đáng sợ, bạn thân như vậy nói ném liền ném, vậy nếu vứt bỏ người khác không phải càng là dễ như trở bàn tay sao.

Trong lòng Diêu Tiểu Duyệt lộp bộp một tiếng, cô ta biết, cô ta nghĩ phương pháp mà nhờ lực lượng của lớp trưởng cùng bạn học để bảo đảm an toàn của chính mình đã không thể thực hiện được.

Loại tình huống như này, bây giờ mà muốn ở lại, còn không bằng cô ta đi tìm con đường khác. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Cô ta có năng lực, hiện tại còn có không gian của ngọc bội, cũng biết sự phát triển cùng hướng đi trong tương lai của tận thế, không cần dựa vào bọn họ cô ta cũng có thể sống sót.

Cô ta giương cái cằm lên: “Tôi biết, hiện tại tôi có nói cái gì đi nữa thì mấy ngươi cũng không muốn tin, đã như vậy, vậy tôi đi là được chứ gì.”

Cô ta quay người muốn đi gấp, Giang Niệm lập tức nói: “Chờ một chút.”

Diêu Tiểu Duyệt quay đầu liếc nhìn cô một cái, Giang Niệm đi lên trước, từ trong túi áo lấy ra vòng tay bằng ngọc, nói: “Tiểu Duyệt, cô nói đây là quà mà mẹ cô tặng cô vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô lấy nó cùng đồ mà bà nội của tôi để lại cho tôi làm tín vật trao đổi, là để chứng minh tình cảm chân thành tha thiết của cô với tôi. Hiện tại cô cũng giẫm lên tôi để chọn con đường khác, tôi nghĩ chúng ta liền không cần thiết vật trao đổi để chứng minh tình cảm của cô và tôi, đúng không?”

Diêu Tiểu Duyệt giống như là lập tức lui ra phía sau mấy bước, đề phòng nói: “Cô có ý tứ gì?”

Giang Niệm không hiểu: “Tôi có ý tứ gì? Tiểu Duyệt, cô làm người không thể không tử tế nha, cô xem một chút, tôi không chỉ có giúp cô tìm về lương tâm mà cô đã vứt đi, tôi còn có thể hiểu được lí do cô ở trong lúc nguy cấp mà từ bỏ tôi để sông sót, người giống như tôi hiểu rõ đại nghĩa thật sự không nhiều lắm đâu, chẳng lẽ cô liền không thể lý giải về tình yêu của tôi đối với bà nội của tôi dù chỉ là một chút sao? Huống chi bây giờ cô với tôi mà nói thì cùng phân chó ở ven đường cũng không khác nhau là mấy, cái vòng tay này của cô đối với tôi mà nói chẳng là cái thá gì, khẳng định không quan trọng bằng ngọc bội của bà nội tôi để lại, tôi không trao đổi nữa, tôi muốn cầm về đồ vật của mình.”

Diêu Tiểu Duyệt làm sao lại có thể đồng ý chứ? Ngọc bội kia ở trong tay cô ta thì đó chính là của cô ta, cô ta đã nhỏ máu nhận chủ, làm sao có thể đưa cho Giang Niệm?

“Ngọc bội của cô ngày hôm qua tôi không cẩn thận làm mất rồi, tôi có thể đền bù cho cô, chờ tôi tìm được ngọc bội khác phù hợp hơn liền trả lại cho cô. Nếu như cô không tín nhiệm tôi, có thể đem vòng tay của tôi để ở chỗ của cô làm tin, đến lúc đó tôi cầm ngọc bội đến chuộc.”

Theo lời cô ta vừa dứt, bỗng nhiên chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, đau đến mức toàn bộ thân thể của cô ta đều mềm xuống dưới, lập tức nửa quỳ trên mặt đất! —— lại là Giang Niệm, Giang Niệm đang bắt lấy cổ tay của cô ta!

Diêu Tiểu Duyệt ngửa đầu, nhìn Giang Niệm cả kinh nói: “Giang Niệm cô đang làm cái gì?!”

Giang Niệm nhìn cô ta, con mắt nhìn lướt qua cổ cô ta, Diêu Tiểu Duyệt trong lòng hoảng hốt, liền muốn che lại ngọc bội ở trước ngực, Giang Niệm lại nhanh hơn cô ta, ngón tay liền giữ chặt dây đỏ giấu ở dưới cổ áo, trùng điệp kéo một phát, âm thanh dây thừng đứt vang lên!

Diêu Tiểu Duyệt cảm giác cổ đều bị dây thừng ma sát siết qua, khẳng định là đã chảy máu, trong lúc cô ta thất thần, ngọc bội đã ở trong tay Giang Niệm, cô ta đưa tay muốn giật lại, nghĩ muốn cướp lại ngọc bội, Giang Niệm lại ném tay của cô ta ra, khiến cô ta trùng điệp ngã trên mặt đất, Giang Niệm lui ra phía sau một bước, vòng tay bằng ngọc ném tới trên người Diêu Tiểu Duyệt.

Giang Niệm nhìn cô ta một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “Của tôi chính là của tôi, ai cũng đừng nghĩ động chạm hay làm bẩn, mà đồ vật của cô tôi cũng không hiếm lạ.”



tôi! Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”

Giang Niệm nói: “Cái này còn không phải là bởi vì cô sao, cảm ơn cô để cho tôi biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác! Cám ơn cô đã sáng tạo ra tôi có một ý chí sắt đá như ngày hôm nay, sự vĩ đại của tôi trong tương lai đều có một phần công lao của cô, yên tâm, tôi sẽ không quên cô, dù sao cô cũng là một người đã dạy cho tôi một bài học đắt giá trong cuộc sống này. Lại nói, đây là ngọc bội của tôi, không phải là của cô.”

“...!!”

Diêu Tiểu Duyệt nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau từ dưới đất bò dậy, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, trong nội tâm cô ta ảo não vạn phần, lại hơi cảm thấy mất mặt, không chỉ có là bởi vì Giang Niệm quá mức, cũng bởi vì cảm giác bị người khác vây xem làm cho cô ta khó xử cực kỳ, sớm biết như thế, hôm qua cô ta không nên rời đi quá sớm, hẳn là phải xác nhận xem Giang Niệm đã chết hay chưa, bây giờ ngọc bội bị đoạt đi, cô ta cần nghĩ biện pháp đem ngọc bội cầm về?

Đúng, ngọc bội đã bị cô ta nhỏ máu nhân chủ, coi như Giang Niệm cầm trở về hẳn là cũng sẽ không phát hiện ra bí mật của ngọc bội đi?

Lớp trưởng nhìn Diêu Tiểu Duyệt một chút, nói: “Ngọc bội vốn chính là của Giang Niệm, cũng là do cô có lỗi với cô ấy trước đây, cô đừng có vô lý gây rối.”

Diêu Tiểu Duyệt trừng lớp trưởng một chút, cười một tiếng, dị năng hệ chữa trị mặc dù rất đặc thù, nhưng bởi vì không có năng lực chiến đấu mà một mực ở vị trí hậu cần, đợi cô ta kích phát ra dị năng hệ thủy, cũng không tin không đoạt lại được ngọc bội về!

Giang Niệm nhìn bộ dáng của Diêu Tiểu Duyệt liền biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, cô cười nói: “Đúng, còn có một chuyện muốn cảm ơn Tiểu Duyệt.”

Trong lúc nhất thời, những ánh mắt rơi trên người của Diêu Tiểu Duyệt cũng đều tụ lại ở trên người Giang Niệm.

Giang Niệm nói: “Các cậu đều không tò mò vì sao hôm qua chúng tớ chạy thoát được sao?”

“... Đúng nha, làm sao cậu lại chạy thoát được vậy?”

“Thật sự là may mắn mà có Tiểu Duyệt nha, bởi vì cô ta quá nặng, thời điểm tớ chống đỡ để đẩy cô ta lên trần xe đã nghĩ nếu như khí lực của tớ lớn chút liền tốt rồi, khí lực lớn chút liền tốt, sau đó tớ liền có thể dễ dàng đem Tiểu Duyệt đưa lên trần xe, nào biết được cứ như vậy trùng hợp, thế mà tớ đã kích phát được dị năng hệ lực lượng!”

Diêu Tiểu Duyệt quá sợ hãi: “...??!”

Liền ngay cả bạn học ở chung quanh cũng đều kinh ngạc: “...!!!”

... Cứ như vậy liền kích phát dị năng?! Đây cũng quá tùy tiện đi!

Diêu Tiểu Duyệt tức giận đến miệng đều lệch đi!

...

Tình huống hiện tại, Diêu Tiểu Duyệt là không thể nào mà lại tiếp tục ở lại nữa, những bạn học kia cũng không có khả năng lại tín nhiệm cô ta, tiếp nhận cô ta, ai sẽ nguyện ý tín nhiệm một cái người bán đứng bạn bè chứ?

Diêu Tiểu Duyệt không có cách, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Thẩm Nhiên lạnh lùng nhìn Diêu Tiểu Duyệt đi xa, có chút không cam lòng, người này cũng quá xấu, tệ hơn chính là cô ta kém chút nữa đã hại chết người khác sau đó lại không có chút hối hận nào, thậm chí không cảm thấy áy náy, ngược lại là có một bộ dạng không thể bình thường hơn, chỉ với phần tâm tính ngoan độc này, chỉ sợ hậu hoạn vô tận, vậy thì nhất định phải trừ đi cái hậu hoạn này vĩnh viễn...

Giang Niệm vỗ vỗ đầu Thẩm Nhiên, Thẩm Nhiên lập tức quay lại cười cười nhìn cô.

Diêu Tiểu Duyệt cũng không có đi xa, nhất định cô ta sẽ phải đi tìm một đội ngũ phù hợp khác để đi cùng đến thủ đô, nếu chỉ dựa vào một mình cô ta khẳng định là không được, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, huống chi bây giờ ngay cả ngọc bội cô ta cũng không có, cũng không có cách nào mà có thể ngụy trang thành dị năng giả hệ không gian nữa, càng quan trọng hơn là ba lô của cô ta đeo chỉ là cố ý làm màu mà thôi, trong đó cũng chỉ có chút đồ ăn để che giấu tai mắt người khác, những đồ tốt thật sự đều bị cô ta đặt ở trong không gian của ngọc bội, bây giờ lại bị Giang Niệm cướp đi!

Cô ta càng nghĩ càng không cam tâm, lại âm thầm tức giận rõ ràng ở đời trước Giang Niệm chỉ có dị năng hệ chữa trị, đời này cũng chỉ có một chút biến cố vậy mà tại sao lại đột nhiên kích phát dị năng hệ lực lượng cơ chứ? Nhưng nếu so sánh ra thì dị năng hệ lực lượng khá phổ biến, không đặc biệt bằng dị năng hệ chữa trị, hi vọng đời này của Giang Niệm sẽ chỉ có một cái dị năng lực lượng, như vậy ngày hôm nay cô ta phải chịu tội như này cũng không có uổng phí.

Ở cửa xa lộ chắn không ít người cùng xe, liền ngay cả ven đường cũng đều là người, những người này mang theo người nhà của mình kết bạn với nhau đi thành đoàn, đeo túi đeo bao đều chủ yếu là mang theo đồ ăn, mặt mũi tràn đầy bối rối cùng lo lắng, Diêu Tiểu Duyệt thu nhỏ cảm giác về sự tồn tại của chính mình, ở trong đám người tìm kiếm đồng bạn thích hợp để hợp tác.

Cô ta đi ra thật xa, đột nhiên ở một chỗ ven đường trông thấy một người đàn ông, một chân của hắn đạp ở trên tảng đá, áo đen tóc ngắn, cánh tay chống đỡ đằng sau, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn cà lơ phất phơ, dù có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào để cho người ta coi nhẹ gương mặt đẹp trai kia của hắn.

“Anh Việt, phía trước bị chặn rất nghiêm trọng, chúng ta đi như thế nào bây giờ?”

Tần Việt.

Là một trong số ít dị năng giả có song hệ dị năng thời tận thế, chính là một trong số những người mạnh nhất ở trong tương lai.

Cô ta đã từng may mắn gặp qua hắn mấy lần, không chỉ vì là hắn quá tài giỏi, cũng là bởi vì trong một lần hắn vì đồng đội mà đi tìm Giang Niệm, lúc ấy cô ta cũng đang ở cùng với Giang Niệm, một người đàn ông vĩ đại như vậy đối với người nào đều chẳng thèm ngó tới, ấy vậy mà khi ở trước Giang Niệm lại vẻ mặt ôn hoà, chỉ vì muốn mời Giang Niệm đi cứu đồng đội của hắn.

Mà đội ngũ của hắn càng làm cho người ta không thể khinh thường, khi đó liền ngay cả một nhân vật đàn em bình thường của hắn cũng đều có thể sống đến vui vẻ sung sướng.

Nếu như lúc này cô ta có thể cùng hắn có quan hệ, cùng hắn cùng nhau trở thành cường giả thời tận thế thì...

Trong lúc bàn tính ở trong lòng Diêu Tiểu Duyệt tạch tạch vang lên, thì cô ta cũng đã đi tới đó.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: Ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít, ngủ ngon nha.

Đề cử cơ hữu sách mới « ta thành nhà giàu nhất tổ nãi nãi », thích tiểu tiên nữ nhóm có thể đi xem một cái, ủng hộ một đợt.

Văn án:

Ngốc nữ Khương Nghiên bị vu hãm vượt quá giới hạn, Tiểu Tam đưa nàng ném tới trên núi uy chó hoang, vị hôn phu cũng không để ý không hỏi.

Nàng không chết thành, sau khi tỉnh lại, có dân quốc nữ kiêu hùng Đỗ Duyệt ký ức, không chỉ có biến thông minh, còn có thể một quyền bạo đầu chó.

# ngốc nữ vượt quá giới hạn bị vứt bỏ, vui Benz khánh #

Bạn trên mạng a: “Vân vân... Nghe nói ngốc nữ chỉnh dung, còn leo lên dân quốc nữ kiêu hùng Đỗ Duyệt hậu nhân Đỗ Nam!! Nhà giàu nhất Đỗ Nam thế mà trước mặt mọi người gọi nàng... Nãi nãi!!”

Nhà giàu nhất chi tử Đỗ Sanh nghe nói Khương Nghiên mất tích, đem A Thị lật cả đáy lên trời.

Gặp lại Khương Nghiên, cha hắn lại buộc hắn gọi Khương Nghiên... Tổ nãi nãi?

Đỗ Sanh: “???”

Đi ngươi tổ nãi nãi, vợ ta cảm ơn!

Đã từng vứt bỏ vị hôn phu của nàng hướng nàng tỏ tình, biểu thị cả đời chỉ thích nàng một cái lúc.

Nàng nghĩ, không bằng đánh trước bạo hắn đầu chó thử một chút?

App trực tiếp lục soát « ta thành nhà giàu nhất tổ nãi nãi » liền có thể.

____________

Lúc đầu tiên mình đọc để edit chương này cứ có cảm giác sai sai.

Giống như là thiếu mất 1 đoạn vậy. Nên mình đã đi tìm xem ở những trang khác.

Nhưng kết quả vẫn như nhau. Nên có thể không phải là do lỗi. Mà là tác giả đã viết là như vậy đi. =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK