• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:An Minh Tuệ.

________________________

Giang Niệm lấy thành tích tốt nhất mà thuận lợi cầm được giấy chứng nhận tốt nghiệp của trường đại học, sau khi kết quả thành tích được công bố ra, không khỏi làm cho nhiều người khiếp sợ đến mức cằm rơi đầy đất, dồn dập cảm khái quả nhiên Giang Niệm không phải là người, không khỏi lại có chút đồng tình với cô, nguyên nhân cũng là bởi vì thân thể không tốt mà khiến cho cô phải ẩn tàng đi tài hoa của bản thân, chỉ có thể thi thoảng ngẫu nhiên làm một cái thiên tài.

Đợi đến lúc buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, bốn năm giảng viên hướng dẫn của bọn họ mang bọn họ đi ăn bữa cơm chia tay, sau khi một bữa cơm này ăn xong, bọn họ vốn nhờ ngôi trường này mà từ trời nam đất bắc gặp được nhau, từ nay cũng phải chia tay mỗi người mộ ngả, nếu về sau muốn tụ họp một chút cũng là khó khăn, có lẽ thời gian có thể gặp lại nhau cũng rất xa đi.

Trần Thần cùng Tưởng Vân đều không phải người ở địa phương này, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue sau khi tốt nghiệp xong cũng không có lựa chọn tiếp tục học lên, mà đều lựa chọn trở lại thành phố của riêng mình để phát triển.

Nghĩ đến liền sắp phải chia tay, sự vui sướng sau khi tốt nghiệp xong cũng không khỏi có chút phai nhạt đi mấy phần, uống vài chén rượu, hát mấy bài hát, nhẫn nhịn cảm xúc cả một đêm, thời điểm khi ở cửa của tiệm lẩu phất tay tạm biệt nhau, tất cả mọi người đều không thể kìm được mà đỏ cả vành mắt.

Trần Thần cùng Tưởng Vân uống không ít, ôm Giang Niệm khóc đến nửa đêm, trò chuyện về đủ thứ trên đời, nói chuyện trước kia, nói chuyện về tương lai, thẳng đến lúc trời sắp sáng mới mơ màng thiếp đi.

Buổi chiều ngày kế tiếp, Giang Niệm đưa các cô ấy đi ra sân bay.

Trước khi đi Trần Thần lại đỏ cả vành mắt: “Về sau chúng ta muốn gặp mặt khẳng định rất khó khăn, tớ không muốn cùng các cậu tách ra, còn có còn có, lúc tớ muốn ăn lẩu ba người thì phải làm sao bây giờ??”

Giang Niệm vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói: “Không sao, cậu muốn ăn lẩu thịt tớ có thể đi đến chỗ đó sau đó chụp lại ảnh gửi cho cậu, nếu như không phải là tớ không thể ăn bằng không thì tớ cũng liền ăn giúp cậu rồi.”

“......?!” Trần Thần oa một tiếng, lần này là thật sự khóc.

Giang Niệm tranh thủ thời gian dụ dỗ nói: “Lại nói khả năng tớ cũng sắp được kết hôn rồi, đến lúc đó các cậu còn phải tới làm phù dâu của tớ nữa chứ, chúng ta chẳng phải lại có thể gặp mặt sao?”

Tưởng Vân vỗ vỗ Trần Thần đang chôn đầu ở bả vai cô, nói: “Thời gian hôn lễ đã xác định rồi sao?”

Giang Niệm lắc đầu: “Còn chưa có đâu, nhưng mà hai nhà đang xem thời gian, sau khi xác định xong hết mọi thứ thì sẽ nói với các cậu.”

Tưởng Vân gật gật đầu, hỏi: “Vị kia của nhà cậu còn chưa có trở lại sao?”

Giang Niệm cũng đang lo lắng đó, mặc dù Hoắc Lăng thường xuyên biến mất, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue mà một lần biến mất cũng khá lâu, nhưng mà chỉ có lần này, lại làm cho cô phá lệ lo lắng. Mặc dù hào quang nữ chính của cô vẫn bị kẹt lại ở sáu mươi điểm không có chút nhúc nhích, nhưng mà cô thật sự không nóng nảy, bởi vì khẳng định là cô sẽ chết sớm hơn so với Hoắc Lăng, trước khi chết cô sẽ tuyệt luyến(?) một chút, như thế há không phải là vừa vặn tốt sao?

Nhưng mà cô cũng biết vận mệnh rất thích trêu cợt đủ loại hình với cô, nếu như trong lúc này phát sinh cái gì ngoài ý muốn...

Không nghĩ tới dự cảm của Giang Niệm rất nhanh liền trở thành sự thật, sau khi Giang Niệm đưa tiễn Trần Thần cùng Tưởng Vân xong, vốn là dự định về nhà viết tiếp Chương 01: « Học thần xông về trước », phản hồi một chút cho những giáo đồ của cô, dù sao bây giờ trang chủ của « Học thần xông về trước » đã trở thành thánh địa cho các học sinh đến cúng bái, vừa gặp bài kiểm tra liền muốn đến đây để cúng bái, cúi đầu cầu mong học Thần phù hộ.

Nhưng trong lòng cô lại khẽ động, đột nhiên để trợ lý sinh hoạt là Trương Yến đưa cô đến Hoắc gia.

Cũng bởi vì cô là đột nhiên đến, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue vừa tới Hoắc gia, đã nhìn thấy Trương nữ sĩ đang lau nước mắt, ánh mắt lại cũng bởi vì vừa khóc xong mà sưng đỏ.

Trong lòng Giang Niệm lộp bộp một cái, cảm thấy không ổn, đúng là vận mệnh luôn thời thời khắc khắc không ngừng giày vò cô, bây giờ lại còn tổn thương chú Hoắc của cô nữa!

“Dì à, anh Hoắc Lăng đã trở về rồi sao?”

“... Không có.” Trương nữ sĩ dụi dụi con mắt, miễn cười lớn nói, “ Là do dì xem tivi đau lòng quá cho nên mới khóc, Hoắc Lăng còn chưa có trở về, cháu đừng có đoán mò. Ngày hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh đến đây chơi vậy? Cháu đã tiễn bạn học của mình đi rồi sao?”

Giang Niệm dừng một chút, bộ dáng nghiêm túc lại thêm nghiêm túc: “Dì à, cháu thông minh như vậy dì đừng gạt cháu. Bất luận Hoắc Lăng có xảy ra chuyện gì, cháu cũng nghĩ anh ấy đều rất cần cháu làm bạn bên cạnh, mà cháu cũng muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Trương nữ sĩ bình tĩnh nhìn Giang Niệm một hồi, ngồi xuống một bên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Dì và mẹ cháu đã thương lượng qua, chuyện này không nói cho cháu biết, cũng là sợ cháu thương tâm quá độ mà đả thương thân thể, không phải là cố ý giấu cháu, chỉ là muốn chờ thêm chút thời gian sẽ nói cho cháu biết mà thôi.”

Giang Niệm ngồi vào bên người của Trương nữ sĩ, cầm tay của bà nói: “Dì, cháu không có yếu ớt như vậy, dì yên tâm đi.”

Giang Niệm thế mới biết, kỳ thật Hoắc Lăng đã trở về được năm ngày, hắn là được bệnh viện chuyển về, còn về năm ngày qua, tình huống của hắn rất không ổn định, nghe nói là do lúc bảo vệ một vị lãnh đạo nào đó mà ngoài ý muốn bị mai phục, bả vai hắn cùng đùi đều trúng một đao, mặc dù kịp thời cứu chữa được, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà dẫn đến đại não thiếu dưỡng khí, đến nay còn chưa tỉnh lại.

Thời điểm mà Giang Niệm thấy được chú Hoắc nhà cô, người đàn ông kia đang nằm ở trên giường bệnh, mang theo bình ô xy, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch.

Người đàn ông từng cao lớn vĩ đại, sống lưng thẳng tắp như tùng bách, giờ phút này lại không có chút sức sống nào mà nằm ở trên giường bệnh, cả người đều gầy gò đi mấy phần.

Hoắc Anh ở một bên chăm sóc, con mắt đã đỏ bừng, nhìn thấy Giang Niệm tới ngoài ý muốn nhìn mẹ của mình một chút, Trương nữ sĩ bất đắc dĩ hướng cô ấy gật gật đầu, Hoắc Anh đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Giang Niệm, nhỏ giọng nói: “Em đã đến rồi, em ở cùng với Tiểu Lăng đi.”

Giang Niệm yên tĩnh gật đầu, vâng một tiếng.

Hoắc Anh cùng Trương nữ sĩ rời khỏi phòng bệnh, hai người ở ngoài cửa ngồi một hồi, Trương nữ sĩ gọi điện thoại cho mẹ của Giang Niệm, đem mọi việc nói cho bà, mẹ Giang Niệm đã tới Đế Đô mấy ngày, vốn là vì thương lượng hôn sự của Giang Niệm cùng Hoắc Lăng, lại không nghĩ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.

...

Giang Niệm ngồi ở bên giường, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue cô sờ lên cái cằm đã có râu của người đàn ông này, trước kia mỗi lần tỉnh lại, hắn sẽ cố ý dùng râu ở trên cằm đến đâm vào mặt cô, một người trầm ổn ít khi biểu hiện cảm xúc như thế, chỉ có ở thời điểm này mới có thể hiện ra một chút tính tình của trẻ con.

Cô còn nói hắn ngây thơ ngốc hết chỗ chê, về sau cô cũng sẽ chỉ nói hắn ngây thơ ngốc hết chỗ chê.

Mắt cô đỏ hồng, ôm tay Hoắc Lăng nói: “Bảo bối, anh nhanh tỉnh lại đi, về sau em đều sẽ đối tốt với anh.”

“......”

Hoắc Lăng đương nhiên không bởi vì Giang Niệm nói một câu này mà tỉnh lại, sau đó, hắn lại ngủ vài ngày.

Giang Niệm mỗi ngày đều sẽ tới, có lúc cũng sẽ gặp phải người lớn trong nhà của Hoắc Lăng hoặc là các anh chị em của hắn, bọn họ chỉ an tĩnh đến xem, lại an tĩnh rời đi, trong mắt tất cả đều là tiếc hận.

Thời điểm Hoắc Bình đến còn một người tránh đi nhà vệ sinh khóc mấy lần, Giang Tiểu Bảo nói cậu ấy bởi vì quá khó chịu mà đã từng uống say, nhưng mà loại tâm tình này cũng chỉ có thể là ở trong lòng âm thầm phát tiết, Hoắc gia tất cả đều đang ráng chống đỡ, khóc cũng đều vụng trộm trốn đi khóc.

Giang Niệm cũng rất khó chịu, nghĩ đến bảo bối của cô ở đây chịu tội liền đau lòng đến không được, nhưng mà cô không muốn khóc, bởi vì cô sẽ không cúi đầu trước vận mệnh.

Khẳng định Hoắc Lăng cũng không nỡ vứt bỏ cô, cô một mực tin tưởng điểm này.

Mẹ Giang vì thế mà lo lắng, bây giờ tình trạng của Hoắc Lăng như vậy, chỉ sợ hôn lẽ này cũng phải kéo dài thời hạn tổ chức.

Giang Niệm ngẩn người, nói: “Hôn lễ liền định ở ngày mười bảy tháng tám đi, ngày đó là đêm thất tịch, Hoắc Lăng chắc chắn sẽ không bỏ được, anh ấy sẽ không bỏ nỡ hôn lễ của chúng con.”

Con mắt của mẹ Giang liền đỏ lên, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue ôm Giang Niệm vụng trộm lau nước mắt, con gái bà từ lúc sinh ra tới giờ liền chịu khổ chịu tội, đã trải qua không ít thời gian khổ cực, mấy năm này vất vả thật nhiều, mắt thấy là sắp kết hôn, hết lần này tới lần khác lại gặp được chuyện này, con gái của bà đúng là số khổ mà!

“Niệm Niệm, con nghĩ thông suốt sao, con thật sự quyết định như vậy?” mẹ Giang nói, “Mẹ biết con thích Tiểu Hoắc, Tiểu Hoắc là một đứa trẻ tốt, việc con đã quyết định mẹ sẽ không ngăn cản, nhưng mà con phải suy nghĩ thật kỹ, bác sĩ nói khả năng Tiểu Hoắc tỉnh lại sẽ rất ít, nếu như... Mẹ cũng không muốn nhìn thấy con chịu khổ!”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, lúc trước Hoắc Lăng quyết định ở cùng với con, khẳng định anh ấy cũng biết anh ấy sẽ ăn rất nhiều khổ, dù sao con phiền toái như vậy lại nhiều chuyện như thế, nhưng anh ấy đều đồng ý, bây giờ anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi, con chỉ cần ở bên cạnh đợi anh ấy tỉnh lại là tốt rồi, nói như vậy vẫn là anh ấy ăn thiệt thòi. Mà con tin tưởng Hoắc Lăng nhất định sẽ tỉnh lại!”

Mẹ Giang khổ sở cực kỳ, nghẹn ngào nửa ngày cuối cùng là gật đầu: “Đúng, Tiểu Hoắc nhất định sẽ tỉnh lại.”

Cha Giang cũng là nóng lòng đến ăn không ngon, thời điểm vừa biết Hoắc Lăng xảy ra chuyện ông cũng vụng trộm đến Đế Đô nhìn qua, sợ Giang Niệm suy nghĩ nhiều mới giấu diếm không nói, rõ ràng con gái của ông cùng Hoắc Lăng đều là người tốt như vậy, hết lần này tới lần khác lại gặp nhiều khó khăn trắc trở như vậy, là ông trời không có mở mắt. Ông nội Giang cùng bà nội Giang thắp hương bái Phật cũng không ít, nơi nào có thiên tai hay nơi nào thiếu thốn bọn họ cũng quyên không ít tiền cùng chút sức mọn, chính là muốn lưu lại cho con cháu một chút điều lành, làm sao biết sẽ còn... Ai...

Bây giờ không chỉ có là Hoắc gia tình cảnh bi thảm, Giang gia cũng giống vậy, ai cũng hi vọng thời gian tiếp theo sẽ có nhiều chuyện vui, nào biết được sẽ xảy ra chuyện này?

Nhất là lúc nghe Giang Niệm quyết định chọn ngày mười bảy tháng tám để tổ chức đám cưới, trong lòng mọi người càng cảm giác khó chịu, ngẫm lại liền đau lòng lại đau lòng, cơm đều không ăn được, cha Giang vốn là mập mạp, còn nghĩ sẽ tìm các biện pháp rèn luyện giảm béo, cái này ngược lại biến thành trong cái rủi lại có cái may, gầy đi mấy cân.

Chớ nói chi là Trương nữ sĩ cùng cha Hoắc nghe xong chuyện này cũng là không nói gì, Trương nữ sĩ còn nghĩ cùng Giang Niệm nói một chút, xảy ra chuyện như vậy ai cũng không muốn, nhưng bọn họ cũng không muốn tại thời điểm này để cho Giang Niệm bởi vì cảm tính mà làm ra quyết định liên quan đến cả đời cô như thế...

Ngược lại Giang Niệm là rõ ràng Trương nữ sĩ lo lắng điều gì,Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue, tất cả những web khác đều là ăn cắp, nhưng cô là nhất định phải kết hôn, bảo bối nhà cô tốt như vậy căn bản cô không bỏ được cũng không nỡ từ bỏ hắn.

Cho nên thái độ của cô rất là kiên định, ngược lại Trương nữ sĩ lại khóc một trận, càng thêm tán đồng Giang Niệm là một cô gái kiên cường lại dũng cảm.

Kỳ thật tất cả mọi thứ trong hôn lễ đã chuẩn bị cũng sắp xong hết, bây giờ chỉ cần viết thiệp mời, thông báo khách khứa đến tham gia hôn lễ nữa là xong.

Thiệp mời là cha của Hoắc Lăng cùng ông Hoắc tự mình viết, hai người cầm bút lông, mỗi chữ mỗi câu viết thật cẩn thận.

Liền ngay cả mấy người Hoắc Khải cùng Hoắc Anh cũng đều đang bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ, còn phải cho bố trí phòng cưới, so sánh ra, Giang Niệm liền thành cái người rảnh rỗi nhất, cô dứt khoát đem tất cả sách mang đến bệnh viện, cũng không có việc gì thì ngồi viết; có đôi khi cô cũng sẽ đột ngột hô to một tiếng “Bảo bối!” Hoặc là “Chú Hoắc!”, lại có lúc chính là “Hoắc Lăng!”, nhưng từ lúc đấy đến giờ hắn đều không có trả lời; có đôi khi cô cũng sẽ cố ý không đến, cô cảm thấy nếu như cô không tới nhìn Hoắc Lăng, nhất định hắn sẽ nhớ đến cô, nghĩ đến cô mà từ trên giường nhảy dựng lên!

Cô cũng là cùng Hoắc Lăng đấu trí đấu dũng rất lâu, nhưng đáng tiếc đối phương lập trường kiên định, chính là không nhận thua.

Giang Niệm đem mọi tội ác của Hoắc Lăng đều ghi vào một quyển vở nhỏ, liền đợi đến lúc hắn tỉnh lại, thì sẽ tính sổ sách từng cái với hắn, không tính toán rõ ràng cô sẽ không lại gọi hắn là bảo bối nữa, muốn cho hắn thật đẹp mặt! Dám đối xử với đại thiên tài nhà hắn như thế thật sự rất để cho người ta thương tâm.

Mặc dù hắn một mực nằm như thế, làm cho cô rất là hoảng hốt.

Sự tình của Hoắc Lăng tự nhiên cũng không dối gạt được, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue người bên ngoài không thể thiếu lại đi đồn đoán, có người đứng ở ngoài quan sát xem cái náo nhiệt, tự nhiên cũng có người bùi ngùi tiếc hận lắc đầu không thôi, có nói Hoắc Lăng đáng thương, cũng có nói Giang Niệm đáng thương, bây giờ hai cái người đáng thương góp cùng một chỗ, không khỏi liền để người gặp thương tâm người nghe rơi lệ.

Thẳng đến hôm đó, Giang Niệm cùng Hoắc Lăng kết hôn, bạn bè thân thiết cùng người thân đều toàn bộ có mặt để tham dự.

Giang Niệm đem bản thân ăn mặc hết sức xinh đẹp, cả người đều kim quang chói sáng chói lóa đôi mắt, chính là chỉ có Hoắc Lăng đáng thương không thể nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, chờ sau này nói đến, nhìn xem hắn sẽ hối hận đến mức khóc chết hay không. Cô lại khác biệt, ngày hôm nay Hoắc Lăng đặc biệt đẹp trai, cô phải nhìn thật nhiều!

Thời khắc xuất hiện trước mặt mọi người kia, cô nhìn thấy cha mẹ ông nội bà nội cùng với em trai thân thiết của mình, còn có Tiểu Đồng ngồi cùng bàn còn có Trần Thần, Tưởng Vân, Trương Hưng, thậm chí ngay cả tứ đại hộ pháp chung quang của cô, có ông Hoắc Trương nữ sĩ cùng cha Hoắc... Cô vẫn còn có chút khẩn trương, dù sao từ nay về sau cái thanh danh thiên tài kia của cô, sẽ có thêm một cái mác gắn vào đó chính là phụ nữ đã có chồng!

Giang Niệm hít vào một hơi, đẩy Hoắc Lăng đi lên phía trước, cô chậm rãi nhẹ nhàng mà đi, đột nhiên, cô cảm giác có một bàn tay nắm thật chặt lấy tay của cô —— cô ngốc trong chốc lát, trông thấy Trương nữ sĩ đang ngồi ở phía trên che miệng đứng người lên, cha Hoắc cũng thất thố đến hai mắt trợn tròn!

Tiếng kinh hô chung quanh nổi lên bốn phía, trong đó có cả tiếng cười vui mừng còn có âm thanh khóc nức nở, tất cả mọi người đều xúm lại đây.

Giang Niệm đột nhiên cúi đầu thật mạnh, trông thấy người đàn ông kia càng dùng sức đem tay của cô nắm thật chặt.

Giang Niệm đắc ý, xem đi, cô liền biết đại bảo bối nhà cô khẳng định không thể nào bỏ nỡ được ngày xinh đẹp nhất của cô mà.

Khả năng cô đã bỏ qua một lần duy nhất có thể để cho Hoắc Lăng khóc lớn rồi.

“Bà xã.”

“Ừm ừm, ông xã, ông xã bảo bối!”

“......”

Giang Niệm nhẹ nhàng lung lay tay của cô đang cùng Hoắc Lăng nắm chặt với nhau, có chút vui vẻ nghĩ vận mệnh khẳng định lại đang len lén thút thít.

Hào quang nữ chính của cô ở thời điểm Hoắc Lăng tỉnh lại kia, chỉ trong một cái chớp mắt rốt cục đột phá sáu mươi điểm.

Bảo bối của cô vì cô mà phải chịu thật nhiều tội, về sau cô nhất định sẽ đối xử thương yêu hắn thật tốt.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi. A a kít ~

Ngày hôm nay sọ não đau nhức, từng trận, khó chịu, đổi mới thiếu một chút, tiến cử lên ta mặt khác một bản « xuyên nhanh mỹ nhân có độc » đi, bên kia kết thúc, a a kít ~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK