Phía dưới ánh mắt đám người ngây ngổng toàn bộ. Vừa rồi công kích thử hỏi mấy ai có thể chịu đựng được, không đủ mạnh mẻ liền bị lưỡi đao bổ làm đôi thân thể. Từng ánh mắt ẩn chứa một chút cảm giác sợ hải dâng lên tới đại nảo. Chắc chắn hắn vẫn chưa phải thực lực mạnh mẻ nhất trong đám người, hắn cũng chỉ vừa mới đạt tới Đấu Sư cảnh mà thôi, mấy cái kia lão nhân cùng những vị trung niên nhân tu luyện lâu năm thực lực đâu chỉ có như vậy, chỉ sợ phải mạnh mẻ gấp nhiều lần.
Chăm chú nhất cũng chỉ có Mạc Bính Thiên, ánh mắt hắn dán chặt lên thân thể từng chuyển động. Có thể chắc chắn, vừa rồi công kích không có tầm thường như vậy. Chỉ sợ ngay cả bản thân hắn chịu lấy toàn bộ công kích chít ít khiến hắn chịu một thương tổn cùng hao phí một lượng lớn Hồn Lực bảo vệ lấy thân thể. Nhưng chưa hết, phân tích vừa rồi hắn có thể chắc chắn Doãn Lý Huỳnh Hồn Lực có chút dao động bạo loạn như không thể điều khiển hoàn chỉnh. Trái lại người kia điều khiển đạt tới một trình độ hoàn toàn khác, dường như hắn đẩy Hồn Lực tiến vào lưỡi đao mà thôi, chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ để khiến đối phương hao tổn một cái lớn. Cuối cùng quan trọng hơn, việc thua kém tiểu cảnh giới như không còn lấy mà trái lại còn chênh lệch.
“Thật kinh khủng”.
Bản thân hắn không biết từ lúc nào mà phát ra lời nói công nhận. Đến lúc này bản thân hắn chưa thể điều khiển Hồn Lực nhuần nhuyển như vậy, phải tu luyện như thế nào mới có thể nhuần nhuyển tới vậy. Sắc mặt hắn liên tiếp qua từng cái cung bậc. Từ kinh ngạc, hiếu kỳ, lo lắng dần hiện rõ.
Đến lúc này hắn như hoàn toàn mở mang kiến thức. Không phải cứ cảnh giới càng cao thì càng mạnh mẻ mà có rất nhiều thứ khác quyết định. Điển hình nhất là hai người giao đấu phía trên.
Vượt cấp mà chiến!.
Trong đầu hắn nhận định như vậy. Tuy chỉ cảnh giới nhỏ, nhưng tu luyện tới đỉnh điểm liền có thể đối đấu trực tiếp với địch nhân hơn hẳn một đại cảnh giới. Việc này hắn đã chứng kiến qua nhiều lần nhưng chưa có một lần nào áp đảo tới vậy, thời gian ngắn liền nhận biết thắng thua một cách rõ ràng.
“Ha ha ha. Chỉ một cái tiểu kỷ mà thôi, không phải vì hắn bỏ lở một thời gian dài tu luyện thì thực lực đây chỉ mới đạt tới chừng đó. Tu luyện đầy đủ chỉ sợ lúc này rất có thể hắn đã có thể đột phá Đấu Vương cảnh”.
Bên cạnh hắn lão nhân Thuấn Phong lời nó như muốn cạy khóe. Thanh âm tựa như có chút châm chọc. Không phải vì khinh thường thực lực đám người mà là thực tế nó như vậy. Yếu kém vẫn cứ mải là yếu kém, không một lời nào có thể biện hộ.
Sắc mặt lão vui vẻ tới cực điểm, ngay từ lúc bắt đầu trận chiến liền suy đoán được kết quả. Có ai một cái Đấu Vỏ cảnh đệ bát trọng có thể ngang nhiên đánh chính diện cùng một đầu Vương cấp Hung Thú mà không hề có chút thua thế, trái lại còn có thể mang lại cho chúng từng vết thương lớn. Đó là việc mà chỉ có Đấu Sư cảnh mới có thể làm tới.
Mạc Bính Thiên nghe thấy cũng có chút giật mình nhưng nhanh chóng gạt bỏ lấy. Ý lời nói hắn đã hiểu, nhưng hiện tại quan tâm nhất vẫn là trận chiến trên kia. Chỉ là giao lưu thực lực nên việc thắng thua không quá quan trọng nhưng trong thâm tâm ai lại có thể cam chịu thất bại.
Doãn Lý Huỳnh nhảy lùi ra sau mấy m mới dừng lại, lần này khác trước, không nhận thấy được Thuấn Thiếu Thiên công kích tới. Đợi ổn định một lúc, hắn liến quay qua hướng đại đao ra phía trước. Không còn cam chịu lấy phòng ngự, lúc này chỉ có tấn công mới có thể giúp hắn tìm ra một con đường khác có thể thắng.
Loạn Thể Pháp Đao!
Thi triển một cái mạnh mẻ vỏ kỷ công kích. Bước chân tiến lên một bước dồn toàn bộ cự lực tập trung phía dưới lòng bàn chân. Vận lực đẩy mạnh thân thể lao tới. Khoảng cách gần tới, hai tay hắn đưa ra hai bên liên tục vung mạnh đại đao thành từng đường công kích khác biệt. Hai tay nhay nhạy liên tục hướng đại đao di chuyển qua từng vị trí. Lưỡi đao sắc bén để lại trong không khí từng vệt sáng chói tàn ảnh cùng tốc độ thi triển nhanh nhạy, cảm giác như ngay lập tức hắn có thể tấn công tại hai vị trí hoàn toàn khác biệt cùng một điểm uy lực.
Thuấn Thiếu Thiên nhận thấy khác biệt công kích liền nhảy lùi ra sau tránh né, không thể chủ quan như vậy tiếp nhận. Nhận thấy công kích liền bị gián đoạn là thời điểm hắn tiến tới. Vẫn như củ vỏ kỷ thi triển. Chưa cảm thấy thua thiệt nên vẫn có thể dùng, đợi tới lúc yếu kém hơn liền thay đổi vỏ kỷ khác mạnh mẻ hơn. Hắn suy nghĩ trong đầu không muốn dùng tới từng cái vỏ kỷ khác, thực lực hắn vẫn đang giấu diếm không muốn bộc phát ra mà thôi.
Bành bành!
Thanh âm va chạm vang lên cùng từng điểm gợn sóng xung kích tản mát ra xung quanh sắc bén. Không khí tại điểm đó gần như nặng nề hẳn lên, cảm nhận hô hấp có chút khó khăn. Cự lực mảnh mẻ va chạm đẩy mạnh cả hai lùi ra sau gần mười bước chân mới có thể dừng lại. Trên nền đất tạo thành hai đường rảnh sâu trải dài. Ngay tại thời điểm dừng cả hai liền chay chóng bước chân phát ra cự lực nhanh chóng tiếp cận, liên tiếp thi triển từng công kích va chạm vào nhau.
Doãn Lý Huỳnh như dần quen với chuyển động, từng cái phán đoán hắn như dần chuẩn xác hơn nhiều. Ngay vừa phát lực liền có thể tìm được phương thức hóa giải lấy. Chưa bao giờ hắn cảm nhận thấy rõ ràng như vậy, nhận biết được hắn chân chính yếu điểm.
Thuấn Thiếu Thiên tựa như cũng có như vậy nhận biết, công kích hắn dường như không còn có sức uy hiếp như trước, đa số đều bị tránh né cùng bị đánh chặn. Thực lực cả hai lúc này như được cân bằng hoàn toàn. Không một ai nhận thấy có chút thua kém.
Phía bên dưới ánh mắt lúc này quan sát chăm chú tới cực điểm không hề để ý tới xung quanh, một trận chiến thật đặc sắc.
Hoạn Đao!
Thuấn Thiếu Thiên thi triển một cái khác vỏ kỷ đánh tới. Công kích lúc này gần như hoàn toán khác trước, mạnh mẻ cùng tốc độ không quá nhanh nhưng mỗi lần ngăn chặn liền cảm nhận thấy từng điểm phòng thủ liền bị dế dàng đánh xuyên qua. Vung mạnh đại đao bổ mạnh từ phía trên cao xuống tới, thanh âm không khí như bị nó cắt đứt toàn bộ, thanh âm gió vút qua nghe rõ sợ, cảm giác thân thể run run hiện rõ.
Doãn Lý Huỳnh nhận thấy khác biệt liền nhanh chóng hướng lưỡi đao như muốn chặn lại, toàn thân cự lực đẩy cao tới cực điểm đón nhận. Hai cái cự lực mạnh mẻ gần như tương đồng không có thua kém. Nhưng đâu có dễ dàng ngăn chặn như vậy.
Ngay trên lớp áo giáp hắn hiển hiện từng đường dài vết cắt sắc bén. May mắn cho hắn là Thuấn Thiếu Thiên cái này vỏ kỷ vận dụng quá mức thuần thục nên rất dễ dàng điều khiển. Từng vết cắt khí đao liền xợt qua làn da hắn rất nhẹ nhàng không tạo lấy một điểm vết thương.
Sắc mặt dần đột biết, cảm giác lạnh lẻo như vút qua da bỏ qua toàn bộ lớp giáp bên ngoài. Hai tay giữ lấy thân đao đở lấy công kích nhưng cảm giác không thể. Hướng đầu nhìn xuống, trước mắt, lớp giáp ngực như một tờ giấy mỏng, dễ dàng bị cắt một đường dài. Hai con ngươi co rút. Vừa rồi không phải hắn vừa chặn đứng công kích hay sao.
Quá mức áp đảo!
Hai tay hắn phát lực liền đẩy thân thể lùi ra sau, thu lấy Võ Hồn. Chưa tới 20 chiêu liền bại, cho dù thực lực có hơn bao nhiêu giai nhưng độ nồng đậm Hồn Lực cùng vỏ kỷ chênh lệch nhiều lắm. Đâu thể làm gì hơn, lúc này hắn hoàn toàn thất bại. Toàn bộ tự tin liền bị đánh nát, lúc này cảm nhận như trước đây hắn quá chú trọng vào gia tăng cảnh giới một cách nhanh chóng mà bỏ qua những cái cốt yếu trong tu luyện. Thua nhưng hắn biết được một bài học cực kỳ đắt giá.
Không chờ đợi thêm nữa, Doãn Lý Huỳnh lời nói phát ra thừa nhận.
“Ta chịu thua”.
Gật đầu!
Đứng tại một hồi lâu mới quay người rời đi tới. Không khác gì nhau là bao, cả hai đều bị hao tổn một lượng lớn Hồn Lực, mặc dù còn chưa tung ra toàn bộ thực lực nhưng chừng đó đả đủ để phân định thắng thua. Phải công nhận một điều Thuấn Thiếu Thiên thực lực cực kỳ mạnh mẻ. So với đồng giai chắc chắn thắng qua hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Mạc Bính Thiên lúc này giường như kinh ngạc tới cực điểm. Vừa rồi công kích quả thật khác biệt, nhiều năm chinh chiến như hắn nhưng chưa một lần gặp phải võ kỷ qủy dị như vậy. Rõ ràng đã ngăn chặn được lưỡi đao dừng lại nhưng tựa như có thứ gì đó khác đi xuyên qua Võ Hồn Doãn Lý Huỳnh để lại trên áo giáp một đường sắc bén dài vết cắt.