“Ngươi cũng chỉ có vậy?”.
Phong Thần lúc này dường như mất hết toàn bộ hứng thú với hắn. Như muốn nhanh chóng gạt bot hắn qua một bên rồi tiến vào bên trong kia đại thụ.
“Đại ca. Ngươi suy nghĩ lại đi. Ta hiện tại không có thứ gì có quá nhiều giá trị nhưng ta chắc chắn một điều. Giúp ta thắng lợi thì nhận được những thứ khác rất đang mong đợi”.
Hắn suy nghĩ một lúc mới dám nói tiếp.
“Hô. Ngươi nói xem. Ta mà không nhận được kết quá như mong đợi thì ta nghĩ hai viên bi nên để lại”.
Thấy vậy. Phong Thần liền có chút hớn hở hẳn lên. Cuối cùng cũng có được kết quả đáng mong đợi. Chưa kể, để chắc chắn hơn thì việc đe dọa một chút cũng rất đáng.
Nhẩn Thục Viêm nghe thấy liền cảm nhận được một luồng điện xoẹt qua xuyên suốt cơ thể cùng phía dưới bộ hạ cảm giác được một phen đau nhói. Súng mà mất đi hai viên đạn thì làm sao có thể lên ngòi được đây.
Cuộc đời anh dũng của ta chuẩn bị chấm dứt?!
Trong đầu hắn lóe lên một cái suy nghĩ cùng hai tay nhanh chóng đưa xuống che lấy.
“Đại ca ca. Ngươi tính làm thật sao?”.
Hắn đáp lời một cách rất nhẹ nhàng cùng giọng điệu sợ sệt. Gương mặt hắn tái xanh hết toàn bộ.
“Ngươi nghĩ ta đùa”.
“Không dám, không dám”.
Hắn nuốt xuống một ngụm nước lớn.
“Thế nào, còn đang suy nghĩ hay không có thật”.
“Ta nói”.
“10 ngày sau, tông môn ta tổ chức một đại tranh đấu. Phần thưởng cũng vì thế mà tăng theo”.
“Tranh đấu có hai phần chính. Đó là đệ tử chi chiến cùng Hồn Thú chi chiến”.
“Ta chỉ là nội môn đệ tử nhưng thực lực không quá nổi trội, chỉ sợ khó mà vượt qua vị trí thứ 100”.
“Còn Hồn Thú chi chiến. Là mỗi đệ tử tìm hay câu thông một Hồn Thú hỗ trợ tranh đấu, không giới hạn thực lực. Luận quy định các trưởng lảo không được nhũng tay vào nên ta đến giờ vẫn không tìm được…”.
“Ngươi quá dài dòng, ta chỉ quan tâm phần thưởng cuối cùng mà thôi”.
“Lọt vào top 10 người mạnh nhất trong chúng đệ tử chi chiến cao nhất là nhận được một loại đan dược giúp gia tăng khả năng tu luyện lên gấp 5 lần cùng một bộ võ kỷ, công pháp tùy chọn không giới hạn đẳng cấp”.
“Top 10 thì nhận được một bộ võ kỷ trung phẩm mà thôi, còn lại toàn bộ những người tham gia chỉ có thể nhận được một cái lệnh bài với 100 điểm cống hiến”.
“Tiếp theo”.
“Hồn Thú chi chiến. Phần thưởng cũng không thua kém, người cao nhất được quyền chọn một cái Hồn Tinh yêu cầu, một cái võ kỷ hoặc công pháp, quan trọng nhất là một cái Diệp Tinh Thảo có công dụng giúp gia tăng cấp độ”.
“Hết rồi sao?”.
Phong Thần có chút trái với mong đợi, những cái phần quà này chẳng có gì quá hữu ích đối với hắn.
“Đại ca, như vậy còn chưa đủ…”.
Thấy Phong Thần hỏi như vậy khiến hắn như bị hụt xuống. Trên gương mặt từng hạt mồ hôi lấm tấm chảy ra.
“Đáng tiếc, không có thứ gì ta mong muốn”.
“Đại thần của ta, ngươi muốn thứ gì?”.
“Chưa nghĩ ra”.
“Hả???”.
“Đáng tiếc, thời gian ngươi kéo quá dài cùng không có thứ gì khiến ta ưng ý. Thôi thì lấy tạm hai viên bi của ngươi trước vậy?”.
Phong Thần sắc mặt dần dần gay gắt hẳn lên, ánh mắt tiết ra một phần sát khí ra xung quanh. Không khí tại đây như bị bóp méo, chỉ việc hít thở cũng rất khó khăn.
Nhẩn Thục Viêm đúng ở cự ly gần nên chịu ảnh hưởng rất lớn, lông tơ hắn dựng đứng hẳn lên như muốn chạy ra khỏi cơ thể hắn. Hô hấp nhanh chóng bị ngắt quảng cùng thân thể ngả ra sau ngồi xổm trên nền đất. Chưa hết, hắn còn run lên liên hồi. Sắc mặt tái xanh tới cực điểm.
Vừa rồi giống như hắn đang tiến vào quỷ môn quan một cách nhanh chóng.
Đại não hắn hoàn toàn trống rổng, không còn suy nghĩ được việc gì. Tay chân chạm đất như bị điện giật từng hồi co quắp. Khóe miệng sủi lên từng tràng bọt mép, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm về người thanh niên nhân kia.
Từ trong kho đồ lấy ra một con dao ngắn với lưỡi dao sắc bén tới lạ thường, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ liền bị cắt đứt.
Phong Thần xuất ra một ít hồn lực điều khiển nó bay lơ lửng trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể phi tới.
Nhẩn Thục Viêm như gặp quỷ, thân thể run lên ngày càng mạnh, thương sinh từ nhỏ tới giờ chắc có lẽ là lần khiến hắn sợ hãi nhất. Hai hàng răng như cái máy liên tiếp va chạm.
Bên trong cây đại thụ!
“Ngoài kia co chuyện gì vậy?”.
Cái này một vị lão nhân hai mắt đang nhắm chặt liền cảm nhận được thứ gì nguy hiểm liền thức tỉnh.
Thanh âm lão ta trầm ấm ẩn chứa một lượng lớn áp lực đèn nén vang vọng bao quát xung quanh.
Ở bên ngoài căn phòng một tiểu hài đồng đang đứng tại nhanh chóng bị dọa cho giật mình.
“Vâng. Để con đi xem”.
Bước chân chạy ra rất nhanh nhạy. Khoảng cách biệt viện cùng bên ngoài không xa nên chỉ cần chưa tới 2 phút là có thể chạy tới.
Bước chân đi qua một hàng rào xây lên cao khoảng chừng 5m cùng chiều dài xa không thấy điểm cuối, bên trên từng hàng ngói đỏ xếp chồng lên nhau rất đều đặn. Cứ khoảng 20m là có một ô tròn cửa sổ nhỏ xếp một cách đều đặn. Chính giữa lối đi ra một vòm cửa cao hơn 4m cùng rộng gần 7m với từng viên gạch xếp xen kẻ trên nền đất tạo thành một con đường đủ rộng.
“Ngoài kia rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Rung động quá lớn, nhanh chóng điều tra”.
Thanh âm mặc dù có chút hơi trẻ con nhưng ẩn ẩn bên trong có thể cảm nhận được một phần thực lực cùng điệu bộ không cùng độ tuổi.
“Vâng”.
Ngay sau khi thanh âm vang lên thì đứng phía trước gần 20 người đồng thanh trả lời rất dứt khoát cùng tốc dộ di chuyển nhanh nhạy, ngay lấp tức chia ra hai hướng tiến ra bên ngoài.
Diện tích bên trong rất rộng lớn cùng từng bãi tập đứng phủ kín rất nhiều chúng đệ tử đang luyện võ. Để đi qua đó bắt buộc phải đi qua đường vòng, vì thế thời gian để đi ra bên ngoài sẽ tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Cũng không phải vì một nơi phát động điều tra. Bên kia bao quát có những nhóm người khác đều đang dốc lực chạy đi ra bên ngoài.