Thôi chết. Quá tay!
Khóe miệng hắn vểnh lên rồi co giật mấy cái, sắc mặt lúc vui, buồn, kinh ngạc, lo sợ rất lẩn lộn. Hồn Hải hắn lúc này gần như bị đánh gảy, một khi chuyện đó thành hiện thực thì hắn chẳng phải trở thành một tên phế nhân sao?
Phía trên cao ba cái Hồn Hoàn liên tục thôi động đổ dồn vò phía trong hố lỏm rộng lớn kia liền nhanh chóng quay tròn xung quanh tạo thành ba vòng xoáy nhỏ liên tục câu kéo Hồn Lực đổ dồn vào đó. May mắn cho hắn là Hồn Hoàn có một cơ chế hết sức đặc biệt, nhận thấy Hồn Hải bị tổn thương nghiêm trọng, nó liền bay tới như muốn trợ giúp khôi phục, Hồn Hoàn ẩn chứa một phần lớn Hồn Lực, là nơi trực tiếp phát ra năng lượng cho cơ thể, là cái để Hồn Hải phát huy thực lực.
Phía bên ngoài cũng vì thế mà có dị động lớn, lúc này xuất hiện không phải một cái xoáy lốc mà là bốn cái, một cái to lớn nằm chính giữa cùng ba cái khác nhỏ hơn bao quát ở xung quanh liên tục câu kéo linh khí. Phải nói lúc này linh khí bị hắn hút nhanh tới cực điểm, 10 dặm (1 dặm = 1.6 km) linh khí hay 20 dặm đều bị hắn hút hết toàn bộ trong một thời gian ngắn.
Bốn đầu sợi chỉ Hồn Lực luyện hóa tạo thành trực tiếp đổ dồn vào trong cơ thể hắn thông qua hai lòng bàn tay, cùng hai cái Võ Hồn của hắn hiện ra (1 cái Võ Hồn chính và một cái Vũ Khí chuyển giao). Từng tiếng thanh âm “Tê minh” Võ Hồn phát ra một cách vui sướng. Chắc chắn nó sẽ hút lấy một phần Hồn Lực để nuôi dưởng chính nó, còn lại một phần được chuyển vào trong Hồn Hải thêu dệt lại.
Tiến vào bên trong, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, trước mắt hắn nhìn thấy rất rõ ràng, một cảnh tượng khó mà quên được, bốn sợi chỉ dài không thấy điểm kết như đang được một nghệ nhân thêu dệt, liên tiếp bay nhảy rồi đâm xuyên qua may lại một cách nhanh chóng, Hồn Hải mặc dù rộng lớn không thấy được quá nhiều khác biệt nhưng cũng được xem là khiến hắn nhận thức được việc tu luyện khó khăn tới mức nào. Rõ ràng trước đây hắn chưa một lần tự cho thân thể được thoải mái quá lâu. Mỗi lần tu luyện là hắn đều rất chú tâm, cũng vì thế mà Hồn Lực hắn cô đọng được rất nồng đậm, cũng vì thế mà thực lực hắn mới có thể mạnh mẻ như vậy.
Điểm đến của sợi chỉ kia là nơi mà hắn tạo ra vết lỏm phía dưới chân, nó quá mức rộng lớn nên đợi để may lại toàn bộ chắc chắn phải rất tốn thời gian, thực lực của hắn sẽ vẩn y nguyên không một điểm giảm sút nhưng Hồn Hải không hoàn toàn ổn định lại thì việc điều khiển Hồn Lực sẽ gặp một chút khó khăn, không được nhuần nhuyển như trước.
Cứ tiến độ như vậy thì để hoàn toàn trở lại như lúc ban đầu chí ít cũng phải tốn thời gian khoảng chừng một tháng là dài nhất, nếu cứ duy trì tiến độ như vậy thì chắc chắn chưa tới mười ngày là có thể. Cũng là chừng đó thời gian thì nơi này hắc linh khí đều bị hắn hút hết là chắc chắn. Đúng hơn là hắn không gặp điểm thua thiệt.
Thân thể hắn bên ngoài được bao bọc bởi một tiểu tinh cầu bao bọc lấy toàn thân một khoảng rộng gần 5m cùng bốn điểm cuối của xoáy lốc liên tiếp đổi hướng nằm phía bên trên quả cầu với nhiều phương hướng khác nhau, khí lực của hắn ngày một tăng mạnh, mặc dù chưa đột phá nhưng cũng có thể gia tăng được một chút, khả năng cao lúc hắn độn phá chí ít Hồn Hải phải tăng được thêm vài trượng (1 trượng = 3.3 m) nữa mới có thể. Đúng ra thì lúc này hắn gặp phải địch nhân Đấu Vương cảnh hay Thánh cấp Hung Thú thì cũng không có thua thiệt bao nhiêu.
Phạm vi vùng đất tối này khoảng chừng gần 20 dặm nhưng hiện tại sợm muộn rồi sẽ bị hắn hút hết mà thôi. Điều khiến hăn suy nghĩ là xung quanh nơi này đều được ánh sáng chiếu rọi xuống nhưng nơi này lại hoàn toàn khác biệt, sao một vùng đất lại có thể ẩn chưa được thuộc tính, làm sao có thể che chắn được ánh sáng. Cũng chỉ có một cách để lý giải, đó là nơi này tồn tại một vật gì đó mạnh mẻ ẩn chứa một lượng lớn Hắc ám thuộc tính mảnh mẻ hơn nên có thể ngăn không cho ánh sáng chiếu xuống.
Suy nghĩ đó khiến hắn ngày một hiếu kỳ hơn, muốn đẩy mạnh hấp thu toàn bộ nơi này rồi tìm ra chân tướng thứ mà đang bao trùm nơi này, nếu may mắn có thể nhận được một thứ gì đó tốt thì chắc chắn người có lợi sẽ là hắn. May mắn thay hắn là người đầu tiên đi tới nơi này, cũng may mắn khi lúc trước đã cứu giúp tiểu Hồn Thú kia.
Khóe miệng hắn không ngừng cười được, một nụ cười ẩn ý.
Kìm nén lại toàn bộ, tiếp tục đẩy mạnh thu hút toàn bộ nơi này. Từng làn gió xiết lúc này ngày càng mạnh, giống như hắn là trung tâm mắt bão, còn xung quanh đề là gió mà hắn tạo ra. Từng làn gió lớn len lỏi qua từng khóm cây to lớn, một cách dễ dàng, có thứ ngăn cản nó liền không ngại ngùng mà đánh đổ toàn bộ. Ẩn chứa bên trong là từng đầu hắc linh khí liên tục bị cuốn đi.
Công pháp hắn thi triển lúc này dường như lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần. Mặc dù không thể so sánh cùng hơn 400 đầu thi thể Cự Lang Vương nhưng lại cung cấp cho hắn một lượng lớn thuộc tính giúp giảm thiểu được kha khác thời gian. Phạm vi bán kính nó bao trùm xung quanh cơ thể hắn lúc này đã là gần 10m cùng phạm vi nó ảnh hưởng đã là gần 1 dặm xa. Cứ mỗi một lần nó gia tăng phạm vi thì khả năng thu hút cùng luyện hóa lại thêm một lần nữa tăng mạnh, không giống như luyện hóa huyết dịch Hung Thú, công pháp lúc này luyện hóa theo cách trái ngược hoàn toàn, linh khí tiến vào bên trong liền bị vô vàn cái cối xay nghiền nát thành từng mảnh vụn, rồi bị từng đợt quét qua loại bỏ những thứ dư thừa cùng tạp chất, chỉ giữ lại những thứ tinh túy nhấn. Việc này lại càng hao phí hơn hết, nhưng cũng vì thế mà nó mang lại một cảm giác sức mạnh hoàn toàn khác biệt mà trước đây hắn dùng tới. Vừa tinh thuần, vừa nồng đậm, vừa mạnh mẻ đó là những yếu tố hắn cần để hấp thụ.
Người ngoài nhận biết hắn làm như vậy chắc chắn sẽ nói hắn là tên điên, quá lảng phí linh khí. Hồn lực chứa đựng một phần tạp chất cùng không tinh thuần nồng đậm liền bị hắn đánh nát không thương tiếc. Đúng ra khả năng hắn tinh luyện lúc này khoảng chừng 100 dặm (160 km) linh khí bao trùm chỉ có thể ngưng tụ lại cho hắn chưa được 1 trượng (3.3 m) Hồn Lực, tỷ lệ này quá mức thấp.
Nơi này mà để cho một tên cùng thuộc tính đi vào tu luyện thì có thể chắc chắn một điều, tốn thời gian tại đây một năm là cũng đủ để hắn đột phá từ Đấu Vỏ cảnh lên Đấu Vương cảnh cách nhau hai cái đại cảnh giới lớn, phải biết mỗi một cảnh giới nhỏ đã mang lại cách biệt quá mức rõ ràng. Cùng một điểm nồng đậm Hồn Lực nhưng thua kém nhau một tiểu cảnh giới là cũng đủ để phân định thắng thua ngay từ lúc ban đầu. Chưa kể mỗi một lần đột phá cảnh giới lớn thì Hồn Lực lại một lần thuế biến, vừa khó luyện hóa hơn, vừa nồng đậm hớn, vừa yêu cầu Hồn Hải phải to lớn hơn nhiều.
Đúng như vậy, chắc chắn một điều là năm người Đấu Sư đệ cửu trọng không thể nào thắng được một người Đấu Vương cảnh đệ nhất trọng. Cái này cảnh giới nhỏ cuối cùng quyết định hết toàn bộ thực lực cảnh giới đó. Đấu Vương cảnh đệ nhất trọng đã là lần thứ tư thuế biến Hồn Lực, nó được tiến hóa lên một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt đâu thể đem ra so sánh.
Trường hợp Phong Thần thì hoàn toàn khác biệt, hắn mặc dù mới chỉ là Đấu Sư cấp đệ cửu trọng nhưng hắn đã thuế biến Hồn Lực lần này đã là lần thứ tư. Đó là điều mà hắn không hay biết.
Hiện tại hắn ngưng tụ được hơn 40 trượng (Hơn 132 m) Hồn Hải và cứ tiếp tục ngưng tụ thêm tới khi hắn chạm tới giới hạn vách ngăn liền đột phá. Thì khi hắn đột phá sẽ không còn thuế biến cùng lượng Hồn Lực hắn sẽ được đưa trở về 40 trượng, còn lại số lượng sẽ được ngưng tụ trở lại tăng thêm nồng độ Hồn Lực. Như thế thực lực hắn tại Đấu Vương cảnh đệ nhất trọng có thể xem là thuộc một trong những người đứng đầu.