Thiên giai đấu kỹ có rất nhiều loại, Mộc Khuynh Cuồng cũng không hiểu đấu kỹ của Mộc Thanh Lam, nàng chỉ cảm thấy đấu kỹ kia quỷ mị hư vô hướng nàng bay tới, nàng cũng không ghen tị, đồng dạng xuất ra một thiên giai đấu kỹ.
Ầm ầm một tiếng, hai đấu kỹ ở giữa không trung chạm vào nhau, sau khi sương mù tản đi, chỉ thấy hai đạo bóng dáng một tử một lam cùng chuyển động lại phía đối phương, hai người bắt đầu công kích đối phương ở cự li gần.
Mọi người chỉ cảm thấy trên lôi đài hai đạo bóng dáng chuyển động nhanh đến mức như đang bay, đồng thời một luồng sóng sát khí hướng về bốn phía lan tràn, đấu khí màu tím từ giữa lôi đài không ngừng tản ra.
Người vây xem không dám thở mạnh một tiếng, cứ như vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm hai Đấu Tông đọ sức.
Mộc Khuynh Cuồng cũng hạ ngoan tâm, hoặc là bị người đánh ngã, hoặc là hung hăng đánh ngã đối phương, nhưng nàng hiện tại chỉ có một lựa chọn, vì cha mẹ, vì mình, nàng nhất định phải thắng!
Mang theo tín niệm như vậy, nàng ra tay nặng hơn, từng chiêu ép sát Mộc Thanh Lam, nhưng Mộc Thanh Lam cũng không phải người thường, mặc dù nàng lui, nhưng lực công kích đấu khí của nàng càng ngày càng mạnh.
Dần dần, đấu khí của nàng đã bao trùm đấu khí của Mộc Khuynh Cuồng, đồng tử Mộc Khuynh Cuồng co rụt lại, trong lòng rõ ràng, Mộc Thanh Lam không phải chỉ là ngũ tinh Đấu Tông.
Trong mắt Mộc Thanh Lam hàn quang chớp động, đột nhiên thân hình di động, một giây sau, một cỗ đấu khí mạnh mẽ hướng về bốn phía tản ra đem Mộc Khuynh Cuồng vây lại, đấu khí của nàng ta rất nồng đậm, tựa như một tầng kết giới.
Mộc Khuynh Cuồng hừ nhẹ một tiếng, xuất ra thiên giai đấu kỹ, hai quả đấm mang theo trầm trọng đấu khí màu tím nặng nề đập phá đi lên, phịch một tiếng, kết giới của đấu khí Mộc Thanh Lam bị vỡ nát.
Mộc Thanh Lam tức giận mím môi, nha đầu chết tiệt này thật sự không thể khinh thường, lại đem thiên giai đấu hóa thành kết giới của nàng kích phá, nàng dùng là đấu kỹ thiên giai a.
Bốn năm này, nàng đến cùng gặp được cao nhân nào, thế nhưng từ phế vật trở nên mạnh như vậy.
Hai người chỉ đứng một lúc, lại lao vào nhau, từ đầu lôi đài này đánh tới đầu kia, lại từ đầu kia đánh tới đầu này, hai cỗ đấu khí mạnh mẽ làm cho tất cả mọi người thấy một hồi tim gan run sợ.
Mộc Vinh Đức tuyệt không bình tĩnh, nhìn thực lực Mộc Khuynh Cuồng, trong lòng hắn lo lắng, chỉ hy vọng Mộc Thanh Lam nhất định phải thắng, nhất định phải đánh bại nha đầu xấu xí kia.
"A..." Đột nhiên thân thể Mộc Thanh Lam hướng về bên lôi đài bay đi, chỉ thấy ống tay áo của nàng bị xé rách, vải vụn màu lam bay xuống lôi đài.
Sửu Sửu thân hình khổng lồ đứng bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng, Sửu Sửu nhe răng, hung hãn mà vô tình trừng mắt Lôi Lạc Đế quốc đệ nhất đại mỹ nhân.
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi dối trá!" Mộc Thanh Lam ổn định thân thể cắn răng nghiến lợi trừng mắt một người một thú cách đó không xa, ma thú chết tiệt, cũng dám cắn nát y phục của nàng.
"Nó là ma sủng khế ước của ta, nó đương nhiên có thể đi ra ứng chiến." Mộc Khuynh Cuồng không chút nào ngượng ngùng nói.
Mọi người thấy Sửu Sửu trên đài hai tròng mắt trừng lớn như chuông đồng, ma thú hung hãn như vậy, hơn nữa còn là thánh thú.
Mộc Khuynh Cuồng đến cùng dẫm phải vận cứt chó gì, vài người tức giận muốn hộc máu.
Mộc Thanh Lam nổi cáu, sau đó niệm động chú ngữ, đột nhiên bên người nàng xuất hiện một con Liệt Hỏa Sư thân hình cao lớn lại uy mãnh, bộ lông trên người sư tử một mảnh đỏ bừng, giống như ngọn lửa thiêu đốt, lúc nó nhìn đến Sửu Sửu, liền há mồm gào khóc thành tiếng, tựa như khiển trách Sửu Sửu làm thương tổn chủ nhân của nó.