"Ngươi đứa nhỏ này nói cái gì vậy, Thanh Lam tương lai là thái tử phi, tự nhiên sẽ không ở tại hoàng cung, cô cô hôm nay gọi ngươi tới là có một chuyện tốt muốn nói cho ngươi." Mộc Thải Thanh nhẹ giọng khiển trách, rồi lôi kéo Mộc Khuynh Cuồng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đầy vui vẻ.
Mộc Khuynh Cuồng không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Thải Thanh, nàng ta định đem nàng gả cho vị hoàng tử kia?
"Ta nghĩ cho ngươi vào cung làm phi tử hoàng thượng, trong nội cung gần đây yêu cầu một nhóm phi tử, ngươi còn trẻ như vậy, mặc dù trên mặt có một khối bớt nhỏ, nhưng ta tin tưởng ngươi vẫn có thể khiến lòng người rung động, Hoàng thượng sẽ càng thương tiếc ngươi." Mộc Thải Thanh ngoéo môi một cái nói suy nghĩ của nàng, hai mắt mong đợi nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng nghe xong mặt không đổi sắc, trong lòng lại đem Mộc Thải Thanh mắng đến loạn thất bát tao.
Dựa vào, thế nhưng muốn nàng lấy đương kim Hoàng thượng, cái lão nam nhân kia, con mẹ nó, Mộc Khuynh Cuồng thật muốn bùng nổ nói tục, chỉ vào Mộc Thải Thanh chửi mắng một trận.
Nhưng nơi này không phải là hiện đại, nếu là hiện đại, nàng đã sớm làm cho Mộc Thải Thanh chết đi sống lại.
Hiện tại nàng, mỗi một bước đều phải vô cùng cẩn thẩn, suy xét kĩ lưỡng, nàng nhất định phải lấy đại cục làm trọng, nàng Mộc Khuynh Cuồng cũng không phải dễ dàng khi dễ.
"Cô cô, ngươi quá coi trọng ta, nữ tử xinh đẹp ở dòng chính Mộc gia không ít, như vậy mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt hoàng thượng." Mộc Khuynh Cuồng bình tĩnh thong dong cười nói, nàng biết rõ Mộc Thải Thanh lấy chuyện này đối với nàng ra oai phủ đầu, đang ép nàng rời khỏi Mộc gia.
Mộc Thải Thanh thở dài một hơi, một bộ vì Mộc Khuynh Cuồng suy nghĩ, "Khuynh Cuồng, cô cô cũng là vì ngươi suy nghĩ, ngươi cái dạng này rất khó tìm người trong sạch, ta đã cùng Hoàng thượng nói qua, hắn nói nguyện ý tiếp nhận ngươi, đi vào hoàng cung, từ nay về sau ngươi có thể có cuộc sống ăn sung mặc sướng, chẳng lẽ không được sao?"
Ăn sung mặc sướng, phi, ngươi cút đi!
Mộc Khuynh Cuồng ở trong lòng mắng to một trận, trên mặt lại khách sáo tươi cười, "Cô cô quan tâm, Khuynh Cuồng nghĩ, nếu đời này không có người nguyện ý cưới ta, ta sẽ không lấy chồng."
Trong lòng nàng cười lạnh, gả cho cái lão nam nhân kia, nàng còn không bằng không lấy chồng, huống chi, Mộc Khuynh Cuồng nàng bây giờ căn bản không muốn lập gia đình.
"Khuynh Cuồng, điều này sao có thể, một nữ nhân cần tìm một người đẻ dựa vào." Mộc Thải Thanh cố làm ra vẻ mặt kinh ngạc lo lắng nói, tạo một hình tượng cô cô tốt.
Mộc Khuynh Cuồng khẽ cười, nếu như thực vì nàng lo lắng, cũng sẽ không đẩy nàng cho lão nam nhân kia.
Nói đi nói lại, chính vì làm cho nàng buông tha vị trí gia chủ Mộc gia.
"Cô cô, ngươi không biết, kỳ thật ta sống không được bao lâu nữa, ta không muốn liên lụy người khác." Mộc Khuynh Cuồng yếu ớt nói, đưa tay lau khóe mắt.
Trong mắt Mộc Thải Thanh cùng Mộc Thanh Lam đồng thời thoáng hiện quang mang khác thường.
"Các ngươi xem." Mộc Khuynh Cuồng đột nhiên cắt ngón tay của mình, lập tức, một giọt máu đen từ trong ngón tay nàng chảy ra, "Kỳ thật ta trúng kịch độc, máu của ta đều biến thành màu đen, đây là siêu cấp kịch độc, bất luận kẻ nào đụng tới máu này sẽ lây bệnh."
Mộc Thải Thanh nhìn máu đen kia, sắc mặt quả nhiên thay đổi, kinh hãi nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, tựa hồ xem xét lời của nàng là thật hay giả.
"Cô cô..." Mộc Khuynh Cuồng nói liền đưa tay phía Mộc Thải Thanh.
Mộc Thải Thanh nhìn tay nàng chảy máu, thân thể hướng về phía sau thối lui, đột nhiên cái ghế dưới người nàng ta giật giật, nàng ta mất thăng bằng liền ngã trên mặt đất.
"Cô cô, ngươi làm sao vậy, ngươi không sao chứ!" Mộc Khuynh Cuồng tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm Mộc Thải Thanh, đưa tay kéo nàng ta, trong lòng thì lại muốn cười đến quên trời đất, vừa mới nàng dùng một chút lực lượng trên chân ghế, nàng ta mới có thể ngã khó coi thế này.