Thẩm Thiển Mạch liếc mắt nhìn Ngôn Tu Linh, thuận theo tình cảnh hiện giờ của nàng, Thiểm Mạch nâng lên ý cười vui vẻ, lạnh nhạt nói, “Quen thuộc?! Nạp Lan Dung sẽ phải trả giá rất lớn cho ngày hôm nay!”
Con ngươi nhợt nhạt của Ngôn Tu Linh híp lại, mang theo chút quan sát, khóe miệng vui vẻ không thay đổi, ánh mắt chuyển động một chút, cười nói: “Không nghĩ tới Thiển Mạch tỷ tỷ lại nói tới Nạp Lan Dung.”
“Hừ! Nạp Lan Dung là tự sinh tự diệt.” Trên mặt Thẩm Thiển Mạch lạnh như băng, ánh mắt cho thấy lúc này nàng vô cùng tức giận.
Ngôn Tu Linh nhìn Thẩm Thiển Mạch, chân mày nhíu lại, nhìn dáng vẻ hôm nay của Thẩm Thiển Mạch, tựa hồ thật sự có sơ sót, vì Nạp Lan Dung nói lý?!
Nhưng chắc là không phải. Nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự tới Lê quốc, dựa vào tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn với Thẩm Thiển Mạch, tất nhiên sẽ cứu Thẩm Thiển Mạch trước, làm sao có thể để Thẩm Thiển Mạch ở lại Hoàng cung Lê quốc, đưa nàng vào trong cảnh nguy hiểm chứ?!
Bản đồ bố trí quân sự này không phải hắn cầm, như vậy tất nhiên là Tư Đồ Cảnh Diễn lấy đi. Như vậy có thể thấy, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định đã vào Hoàng cung Lê quốc, nhưng hắn không đưa Thẩm Thiển Mạch đi, dựa vào tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn với Thẩm Thiển Mạch thì rất không hợp lý. Trừ phi, Tư Đồ Cảnh Diễn đã ở trong Hoàng cung, đang ở xung quanh Thẩm Thiển Mạch.
Phát hiện ra điểm này, Ngôn Tu Linh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn qua Mạc Nhất đứng ở cửa. Vừa rồi lúc đi qua thị vệ này đã cảm thấy hắn cất giấu một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Cất giấu tâm tư, Ngôn Tu Linh nâng lên nụ cười đùa giỡn: “Nạp Lan Dung không làm khó Thiển Mạch tỷ tỷ chứ? Bây giờ Cảnh Diễn còn đang ở Hoàng cung Thiên Mạc, thật là làm người ta đau lòng. Nếu không Thiển Mạch tỷ tỷ cùng ta trở về làm Hoàng hậu nhé?”
Ngôn Tu Linh mạnh miệng nói xong, cũng cảm thấy sau lưng có ánh mắt lạnh lùng lóe lên, khóe miệng không khỏi cười lên.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt bình thản, khóe miệng còn mang theo nụ cười như có như không, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Ngôn Tu Linh, giống như có thể nhíu thấu tâm tư của hắn, “Nếu Tu Linh đã sớm đoán ra, cần gì phải ở đây nói mấy thứ đùa giỡn này.”
“Kế sách này của Cảnh Diễn, đúng là làm hại ta.” Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Thẩm Thiển Mạch nói, khóe miệng cười lên, ngoái lại nhìn Mạc Nhất đang đứng trước cửa, vẻ mặt oán trách.
Mạc Nhất vẫn một thân khí chất băng lãnh như cũ, chẳng qua là cặp mắt đen như mực nhìn qua Ngôn Tu Linh, giống như nói với Tu Linh, cho đáng đời ngươi.
Ngôn Tu Linh liếc người nào đó, tức giận trợn trắng mắt. Cái tên Tư Đồ Cảnh Diễn này, giành trước bản đồ bố trí quân sự lấy đi không nói, lại còn giá họa lên đầu của hắn, lại còn muốn trừng hắn! Thật tức chết hắn! Nếu không phải vì đối phương là Tư Đồ Cảnh Diễn thì Ngôn Tu Linh đã sớm xuất ra 18 loại thủ đoạn, cắt đối phương thành tám khúc, mới hả mối hận trong lòng hắn.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Ngôn Tu Linh cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi nở nụ cười. Vừa rồi Ngôn Tu Linh nói câu kia, nàng lập tức đoán được Ngôn Tu Linh đã biết người ở gần đó…Là Tư Đồ Cảnh Diễn, cho nên mới cố ý dùng lời nói kích thích. Ngôn Tu Linh này đúng là có ánh mắt rất tốt.
Chỉ mới nói mấy câu, vừa thoáng nhìn qua đã đoán được thân phận của Tư Đồ Cảnh Diễn. Điểm này, nàng cũng cảm thấy tự ti. Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn coi Ngôn Tu Linh là tri kỷ duy nhất, mà Ngôn Tu Linh đối với Tư Đồ Cảnh Diễn cũng vô cùng quý trọng.
Người thông tuệ vô song như vậy, phải đứng nơi cao, khó tránh khỏi cô độc, nếu mất đi đối thủ như vậy thì tranh giành thiên hạ còn có ý nghĩa gì nữa.
“Ngôn Tu Linh, ngươi tới Hoàng cung Lê quốc không đơn giản chỉ để tính sổ với Cảnh Diễn phải không?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn qua Ngôn Tu Linh. Nàng đương nhiên biết với bản lĩnh của Ngôn Tu Linh sẽ chạy ra được, nhất định là hắn tự nguyện vào Hoàng cung Lê Quốc.
“Ta đúng là vì lý do nhàm chán đó.” Ngôn Tu Linh bĩu môi, vẻ mắt bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch và kẻ nào đó, vừa tiếp tục nói, “Bản đồ bố trí quân sự cũng rơi vào trong tay các ngươi rồi. Ta ở lại Lê quốc còn có thể mò được cái gì?”
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn nhau cười một tiếng. Đúng như vậy. Bản đồ bố trí quân sự đã rơi vào trong tay bọn họ, Ngôn Tu Linh muốn làm gì cũng muộn rồi. Lê quốc sớm muộn sẽ trở thành Thiên Mạc.
“Như vậy, ngươi thua rồi.” Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch lên nụ cười ngang ngược vốn có, mặc dù bị đen một bên mặt, nhưng không ảnh hưởng tới khí phách và ngạo khí của hắn.
Ngôn Tu Linh nhíu mày, con ngươi nhàn nhạt im lặng nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của Cảnh Diễn. Con ngươi không đồng dạng, nhưng lại khí phách giống nhau, hai đôi mắt lẳng lặng nhìn nhau, dường như có tia lửa bùng ra.
Sau một hồi nhìn nhau, Ngôn Tu Linh chậm rãi nâng lên nụ cười: “Ai chết dưới tay ai, còn chưa thể biết được.”
Không tệ. Hiện tại, Tư Đồ Cảnh Diễn lấy được bản đồ bố trí quân sự, việc đánh chiếm Lê quốc đúng là lấy được tiên cơ. Nhưng ngoài Lê quốc, còn có rất nhiều nước nhỏ khác, trước khi có thể nhanh chóng đánh chiếm các nước biên thùy nhỏ, thì thực lực với Thiên Mạc cũng không chênh lệch quá nhiều.
Mặc dù Lê quốc tương đối giàu có và đông đúc, nhưng đánh chiếm một quốc gia đông đúc và giàu có như vậy cũng không hề dễ dàng. Huống chi, Nạp Lan Dung cũng không phải người đơn giản.
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Ngôn Tu Linh. Hắn đương nhiên hiểu ý định của Ngôn Tu Linh. Vốn là muốn đánh chiếm Lê quốc cũng cần rất nhiều sức lực, nhưng bây giờ hắn đã có lá bài chủ chốt trong tay, muốn chiếm được Lê quốc cũng không cần tốn nhiều sức nữa.
Hắn đã đưa bản đồ bố trí quân sự cho Sênh Ca và Vận Hân. Sênh Ca và Vận Hân sẽ nhanh chóng thần không biết quỷ không hay tấn công. Binh lực Lê quốc tương đối kém, khá dễ dàng đánh chiếm, đến lúc đó hắn sẽ động tay
động chân một chút ở Hoàng cung Lê quốc, không tin không thu phục được Lê quốc.
Ngôn Tu Linh thấy ánh mắt nhất định chiếm được của Tư Đồ Cảnh Diễn, khẽ cau mày lại. Hắn hiểu rất rõ Tư Đồ Cảnh Diễn, với ánh mắt này, nhất định phải được, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định còn cất giấu lá bài chủ chốt mà hắn không biết.
“Xem ra, hình như Cảnh Diễn rất tự tin nhỉ?” Ngôn Tu Linh nhíu mày, nhếch miệng thản nhiên cười, nói, “Nếu bây giờ ta đi nói cho Nạp Lan Dung biết, thị vệ bên người hắn chính là Hoàng đế Thiên Mạc Tư Đồ Cảnh Diễn cải trang thì sao đây?”
Lời nói vô cùng khiêu khích. Thật ra thì Ngôn Tu Linh hoàn toàn có thể làm như vậy, hơn nữa có thể thần không biết quỷ không hay nói cho Nạp Lan Dung. Nói như vậy, kế hoạch của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch chỉ sợ sẽ bị đổ vỡ, nói không chừng sẽ biến thành bộ dạng trốn chạy thê thảm.
Chỉ có điều Ngôn Tu Linh không làm như vậy, mà là nói thẳng ra, hắn cũng không muốn diễn âm mưu quỷ kế gì với Tư Đồ Cảnh Diễn, cho nên hắn trực tiếp khiêu khích nói ra.
“Hừ! Bây giờ, tất cả đều muộn rồi. Nạp Lan Dung còn có thể lật được lòng bàn tay của ta sao?” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo khí phách và tự tin, nhếch miệng hiện lên nụ cười tà mị cuồng ngạo.
Hắn đã sớm bố trí ổn thỏa ở Hoàng cung Lê quốc, chỉ còn chờ Sênh Ca và Vận Hân tấn công xong những thành trì kia của Lê quốc rồi đưa tin bồ câu cho hắn. Nếu lúc này Ngôn Tu Linh nhất định gây phiền phức cho hắn, hắn cũng sẽ không thay đổi kế hoạch. Mặc dù hiệu quả có thể không tốt như dự định, nhưng cũng sẽ không khác biệt lắm.
Tóm lại, Lê quốc chắc chắn là của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn rồi! Ai cũng không nên có ý đồ với nó.
“Động tác rất nhanh.” Ngôn Tu Linh nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, lập tức hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn đã an bày thỏa đáng, coi như hiện tại hắn có làm gì, cũng không thể thay đổi được gì.
Nói như vậy, hắn chậm một bước so với Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn vừa nhận được tin Thẩm Thiển Mạch bị Nạp Lan Dung nhốt lại, đã ngày đêm không ngủ chạy tới, nhưng vẫn quá chậm so với Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy. Xem ra Tư Đồ Cảnh Diễn thực tế là che chở Thẩm Thiển Mạch đi tới Lê quốc.
Hắn vẫn cho là đoạn tình yêu này sẽ trở thành gánh nặng của Tư Đồ Cảnh Diễn. Hôm nay xem ra, hình như không phải như vậy. Kình thành của Kỳ Nguyệt dưới sự lãnh đạo của Thẩm Thiển Mạch càng thêm giàu có và đông đúc, mà Lê quốc, sợ rằng cũng phải trở thành vật trong túi Thiên Mạc.
“Là ngươi quá chậm.” Tư Đồ Cảnh Diễn hài hước nhìn Ngôn Tu Linh, không chút lưu tình nói.
Ngôn Tu Linh nghe hắn nói, cũng không tức giận, khóe miệng nâng lên nụ cười như có như không, thản nhiên nói, “Vậy ta cũng muốn cảm ơn Nạp Lan Dung đã mời ta vào cung xem vở kịch hay này.”
Thẩm Thiển Mạch nghe hắn nói vậy, khẽ lắc đầu, bộ dáng đáng tiếc, nói, “Vốn định xem ngươi và Nạp Lan Dung đánh nhau một chút, đáng tiếc, lại bị cái người này sớm phát hiện ra, ngược lại tiện nghi cho ngươi được xem kịch hay.”
Ngôn Tu Linh nghe Thẩm Thiển Mạch nói, đúng là vừa buồn cười vừa tức giận. Hắn vô duyên vô cớ bị mất đi khối thịt béo Lê quốc, hôm nay lại trở thành hắn được tiện nghi xem kịch hay?
Phải biết rằng Lê quốc là thứ mà Lâm Vị luôn muốn có. Hôm nay trơ mắt nhìn đồ mình muốn ăn rơi vào bụng người khác, lại còn muốn hắn cảm kích người đó đã cho hắn xem, làm sao nuốt trôi đây?
“Ha ha, Mạch nhi, nàng thật là.” Tư Đồ Cảnh Diễn thấy sắc mặt Ngôn Tu Linh lúc trắng lúc xanh, không khỏi bật cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Mạch nhi của hắn chính là nhỏ mọn như vậy, khi nói chuyện thì ngay cả hắn cũng không chiếm được ưu thế. Thật là, vô cùng hợp ý hắn rồi!
“Ta nói không đúng sao?” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ giảo hoạt, cố làm bộ vô tội nhìn Ngôn Tu Linh.
“Thiển Mạch tỷ tỷ nói rất đúng. Như vậy ta sẽ ngồi xem các ngươi thu phục Lê quốc như thế nào.” Ngôn Tu Linh kiềm chế tùy tiện nói một chút, lập tức khóe miệng lại cười lên, đôi mắt trong suốt không mang theo chút tạp chất nào.
Thẩm Thiển Mạch thấy thái độ của Ngôn Tu Linh biến hóa nhanh như vậy, cũng thu lại nụ cười, Ngôn Tu Linh đúng là không hề đơn giản. Mất khối thịt béo lớn như Lê quốc mà cũng không thấy hắn luống cuống chút nào.
Giống như không có gì có thể dao động nội tâm của hắn, không có gì có thể làm cho hắn mắc lỗi. Nhìn qua có vẻ là một khuôn mặt trẻ con tràn đầy thơ ngây, thật ra thì hắn che giấu tâm tư so với ai cũng sâu hơn.
Vào buổi tối mấy ngày sau, Nạp Lan Dung mở tiệc mừng hai vị khách quý của Lê quốc, Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị. Nạp Lan Dung ngồi ở ghế trên, Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh ngồi hai bên của Nạp Lan Dung.
Bên dưới là Diêu Viễn Sam đứng đầu nhóm đại thần quan trọng.
“Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị có thể tới Hoàng cung Lê quốc ta làm khách, thật đúng là vinh hạnh của Lê quốc ta.” Nạp Lan Dung nở nụ cười tà khí trước sau như một, đôi mắt hoa đào hẹp dài mang theo vài phần tính toán và hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh.
Hừ! Cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh có lợi hại hơn nữa không phải vẫn bị hắn áp chế hay sao.
“Nào có, nào có. Lê Vương bệ hạ thịnh tình như vậy, trẫm đương nhiên không thể khước từ.” Ngôn Tu Linh thoáng nở nụ cười, đôi mắt bình thản nhìn Nạp Lan Dung, cố ý nhấn mạnh hai chữ thịnh tình, muốn châm chọc Nạp Lan Dung chỉ cần dùng dùng biện pháp như này là được rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe Ngôn Tu Linh nói vậy, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, cũng khẽ nở nụ cười, nói tiếp: “Đúng là như vậy. Lê Vương bệ hạ thịnh tình như thế, giữ Bổn cung ở lại mấy ngày, ngược lại thật là làm cho Bổn cung thụ sủng nhược kinh*.” (Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ)
Đôi mắt Nạp Lan Dung khẽ nheo lại, rõ ràng hai người kia đang một xướng một hoạ nói thủ đoạn của hắn hèn hạ, hắn thấy rõ ràng sự châm chọc và giễu cợt không chút che giấu trong mắt Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh.
Đáng chết! Hiện tại đã trở thành tù nhân mà vẫn dám lớn lối với hắn như vậy?! Thủ đoạn của hắn hèn hạ thì như thế nào?! Nếu không phải hiện tại thực lực của Lê quốc không thể chống đỡ được Thiên Mạc và Lâm Vị, hắn phải dùng chút thủ đoạn này sao?!
Cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, Nạp Lan Dung nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài nhiễm vài phần tàn nhẫn mang theo một cỗ âm trầm, thích thú cười nói: “Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị đường sá xa xôi đến, đương nhiên Lê quốc phải cố gắng hết sức.”
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch khẽ cong, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt. Nạp Lan Dung đang uy hiếp bọn họ, nói cho bọn họ biết, bây giờ bọn họ đang ở lãnh thổ Lê quốc, dưới sự khống chế của Nạp Lan Dung hắn.
“Lê vương bệ hạ khách khí rồi. Chỉ là Lâm Vị quốc sự bận rộn, ta e rằng không thể nán lại lần nữa.” Ngôn Tu Linh điềm tĩnh nở nụ cười.
Thoạt nhìn chỉ là lời nói khách sáo nhưng lại ngầm dùng thế lực Lâm Vị uy hiếp Nạp Lan Dung. ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ Nếu Nạp Lan Dung dám có động tĩnh gì với hắn, chắc chắn Lâm Vị sẽ trực tiếp chỉ huy quân đội tiêu diệt Lê quốc. Nạp Lan Dung có thể giam cầm Ngôn Tu Linh để kìm hãm Lâm Vị, nhưng nếu Ngôn Tu Linh xảy ra vấn đề gì, Nạp Lan Dung hắn cũng không thể đảm đương nổi.
Ý tứ của Ngôn Tu Linh rất rõ ràng khiến Nạp Lan dung thấy rõ thực lực của mình, đừng tưởng rằng khống chế được hắn là có thể khống chế được Lâm Vị. Mà ẩn sau câu nói kia càng biểu đạt rõ ràng sự khinh miệt của hắn. Hắn muốn rời đi, Nạp Lan Dung có thể ngăn được hắn ư?!
Nạp Lan Dung nghe Ngôn Tu Linh nói vậy, trong đôi mắt hắn chợt loé tức giận, đôi mắt màu xanh nhạt híp lại nguy hiểm, mang theo vài phần uy hiếp nói: “Hoàng đế Lâm Vị có ý gì?! Chẳng lẽ Lê quốc ta chiêu đãi không chu toàn sao? Việc gì phải vội vã rời đi?”
Ngôn Tu Linh nhíu mày nhìn Nạp Lan Dung, đôi mắt nhạt màu nhìn không ra cảm xúc, cười như không cười khiến người khác không nhìn ra tâm tình và suy nghĩ của hắn, thậm chí khiến Nạp Lan Dung có chút hoảng hốt.
Qua hồi lâu, Ngôn Tu Linh mới chậm rãi nở nụ cười: “Đương nhiên là không phải.”
Nghe được câu trả lời của Ngôn Tu Linh, đôi mắt sắc của Nạp Lan Dung mới bình thường trở lại.
Trong lòng Ngôn Tu Linh cũng cảm thấy buồn cười. Hắn không đi cũng vì muốn xem xem rốt cuộc Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch có thủ đoạn gì mà có thể chiếm được Lê quốc không tốn binh lực. Còn nếu như hắn thật sự muốn đi, uy hiếp của Nạp Lan Dung có thể giữ hắn ở lại sao?! Vậy thì Ngôn Tu Lin hắn không xứng với ngôi vị Hoàng đế Lâm Vị, cũng không xứng danh đối thủ duy nhất của Tư Đồ Cảnh Diễn rồi.
“Vậy Hoàng hậu Thiên Mạc thì sao, ở Lê quốc có quen không?” Nạp Lan Dung chuyển hướng nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo vài phần hài lòng.
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch dần xuất hiện ý cười châm biếm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy hài hước. Vừa rồi nàng đã dùng bồ câu đưa tin cho Sênh Ca, sau khi đánh chiếm vài thành trì của Lê quốc thì chờ đợi Tư Đồ Cảnh Diễn ở bên này động thủ, sau đó vở kịch hay nhất sẽ bắt đầu.
“Không quen.” Ba chữ* đơn giản lưu loát, Thẩm Thiển Mạch không sợ hãi chống lại ánh mắt của Nạp Lan Dung, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy khiêu khích và quyết đoán.(Ba chữ không quen trong tiếng Trung đây ạ: 不习惯)
Lời nói quyết đoán của Thẩm Thiển Mạch dẫn đến một hồi nghị luận của nhóm đại thần bên dưới, không phải Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị đang tính toán sổ sách với Hoàng đế bọn họ đấy chứ?? Thật buồn cười, còn đang ở Lê quốc của bọn họ mà cũng dám phách lối.
Nạp Lan Dung thấy phản ứng của Thẩm Thiển Mạch không khỏi nhíu mày. Hắn hiểu rõ tính cách của Thẩm Thiển Mạch, cũng không phải chưa từng thấy qua thủ đoạn ngoan tuyệt của nàng. Nhưng trong tình hình hiện nay, Thẩm Thiển Mạch không nên có biểu hiện như vậy, trừ phi nàng có niềm tin tuyệt đối.
“Chỉ là… Bổn cung lại rất thích lễ vật mà Lê quốc tặng Bổn cung.” Giọng nói bình thản, Thẩm Thiển Mạch chầm chậm nâng mắt, trong đôi mắt đen nhánh là khí phách và quyết đoán tột cùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Nạp Lan Dung.
Lễ vật?! Ngay lập tức, lời nói của Thẩm Thiển Mạch lại dẫn tới một hồi nghị luận của nhóm đại thần?! Ngay cả sắc mặt Nạp Lan Dung cũng thay đổi, hắn tặng lễ vật cho Thẩm Thiển Mạch khi nào?! Giờ phút này, ý cười như có như không trong mắt Thẩm Thiển Mạch khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên, tựa như bị Thẩm Thiển Mạch nắm chắc trong lòng bàn tay vậy.
“Trẫm không hiểu Hoàng hậu Thiên Mạc đang muốn nói gì.” Nạp Lan Dung nhíu mày, vẫn nở nụ cười như thường, trong mắt xuất hiện vài phần ngưng trọng và tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch quét qua nhóm triều thần Lê quốc đang ngồi bên dưới một vòng, khoé môi chậm rãi cong lên, nụ cười yêu dị trên khuôn mặt nàng làm điên đảo chúng sinh nhưng cũng kèm theo sự ngoan tuyệt và khát máu.
Nhóm triều thần phía dưới nhìn đến ngây dại. Bọn họ đều biết Hoàng hậu Thiên Mạc vô cùng tuyệt mỹ, chỉ là bọn họ không ngờ khi nàng cười lại đẹp đến vậy, dường như chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ mất hồn mất vía.
Chỉ có điều nụ cười tuyệt mĩ này cũng vô cùng sắc bén khiến người khác không dám nhìn gần. Giống như đoá hoa Mạn Châu Sa* tuyệt mỹ, yêu dị tuyệt mỹ nhưng cũng mang theo quỷ mị trí mạng.
“Ha ha, vậy Bổn cung nói rõ ràng một chút vậy.” Tươi cười trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch càng trở nên yêu dị, trong đôi mắt nàng thoáng hiện sự ngoan tuyệt, bàn tay trắng nõn thon dài từ từ lấy ra một tờ giấy, các đại thần ở phía dưới còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì thì sắc mặt Nạp Lan Dung đã thay đổi.
“Bản đồ bố trí quân sự! Thì ra là ngươi!” Nạp Lan Dung vô cùng giận dữ nhìn Thẩm Thiển Mạch, hoá ra Thẩm Thiển Mạch giữ bản đồ bố trí quân sự, còn dùng kế làm cho hắn hiểu nhầm rằng Ngôn Tu Linh cầm, làm hại hắn cứ theo dõi Ngôn Tu Linh chằm chằm mà quên theo dõi Thẩm Thiển Mạch. Nhưng Mạc Nhất đã nói rằng Thẩm Thiển Mạch không hề có điều gì khác thường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì??!!!
Nạp Lan Dung tức giận nâng mắt thì thấy khuôn mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi của Mạc Nhất đang đứng phía đối diện cười cười với mình, nụ cười kia vô cùng tà mị, giống như vẻ tươi cười yêu dị của Thẩm Thiển Mạch, mang theo một loại hấp dẫn điên đảo chúng sinh. Bên trong đôi mắt đen như mực đang nhìn hắn tràn đầy bá khí* và hài hước. (Bá khí: khí phách, ngang ngược)
“Ngươi không phải là Mạc Nhất!” Nạp Lan Dung khẳng định nói. Không phải Mạc Nhất, Mạc Nhất sẽ không cười như vậy, lại càng không có ánh mắt như thế! Khó trách, khó trách hắn nói Thẩm Thiển Mạch không có gì khác thường, thì ra là hắn bắt tay cùng với Thẩm Thiển Mạch! Nhưng người này là ai mà lại có bản lĩnh lớn đến như vậy??!
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng cười, đưa tay lột mặt nạ da người trên mặt xuống, khoé môi nở nụ cười tà mị liều lĩnh, một thân khí phách phơi bày hoàn toàn không chút bỏ sót, giờ phút này toàn thân hắn là một màu đen. So với một thân màu hồng yêu dị ngày thường ít đi mấy phần mị hoặc lại nhiều thêm vài phần lạnh lùng và khí phách. Hắn cong môi, giọng điệu cuồng ngạo: “Nạp Lan Dung, bây giờ ngươi mới biết có phải quá muộn hay không!”
“Là Hoàng đế Thiên Mạc.”
“Cái gì, Thiên Mạc lấy bản đồ bố trí quân sự của chúng ta rồi sao, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?”
“Xong rồi, xong rồi. Bệ hạ đắc tội Hoàng đế Thiên Mạc và Lâm Vị, Lê quốc chúng ta xong rồi!”
Vốn là ăn mừng Lê quốc có thể khống chế Lâm vị và Thiên Mạc, bây giờ triều thần thấy vậy hiển nhiên cũng hiểu rõ thế cục tốt hay xấu, sắc mặt lo âu nhìn Nạp Lan Dung.
“Tư – Đồ - Cảnh – Diễn - !” Nạp Lan Dung gằn từng chữ, cắn răng nghiến lợi, giống như hận không thể cắn nát Tư Đồ Cảnh Diễn thành từng khối từng khối, nuốt vào trong bụng.
“Tục danh của trẫm ngươi có thể gọi hay sao?!” Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ chớp mắt, đôi mắt đen như mực nhìn Nạp Lan Dung, phảng phất như tồn tại kiếm khí không thể nhìn thấy vô cùng sắc bén bắn về phía hắn.
“Chẳng lẽ Lâm Vị sẽ ngồi yên nhìn Thiên Mạc thôn tính Lê quốc??! Chắc Hoàng đế Lâm Vị không thể không biết đạo lý môi hở răng lạnh chứ?” Sắc mặt Nạp Lan Dung không tốt, oán hận dời tầm mắt từ Tư Đồ Cảnh Diễn về phía Ngôn Tu Linh, hiện tại chỉ có Lâm Vị ra tay mới có thể giữ được Lê quốc.
Ngôn Tu Linh nhướn lông mày, nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ nói: “Ta có muốn cũng không giúp được gì.”
Lời Ngôn Tu Linh nói là sự thật, coi như hắn dẫn binh tới đây nhưng hiện tại cũng đã chậm mất rồi. Hắn hiểu rõ Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu hắn dám quang minh chính đại bại lộ thân phân như vậy thì chứng tỏ hết thảy đã trở thành kết cục đã định.
Huống chi hắn cũng không cần phải mang binh tới trợ giúp Lê quốc. Nạp Lan Dung tuyệt đối là người không chịu khuất phục kẻ khác, cho dù hiện tại hắn phát binh trợ giúp Lê quốc cũng không nhất định có thể biến Lê quốc trở thành đồ trong túi.
Nạp Lan Dung vừa biết Ngôn Tu Linh không định trợ giúp Lê quốc, khuôn mặt hắn lập tức trở nên vặn vẹo, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua một tia ác độc, lúc này đôi mắt màu xanh dương được che phủ bởi một tầng lệ khí nồng đậm, hắn nở nụ cười mang theo oán độc, chậm rãi nói: “Một khi đã như vậy thì để hai vị Hoàng đế tuẫn táng cùng Lê quốc ta đi!”
Xung quanh Hoàng cung Lê quốc có hơn một ngàn cao thủ, nếu muốn giết Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh cũng không phải là không thể. Nhưng cho dù có giết được Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh thì cũng không thể thay đổi được thế cục Lê quốc bị diệt vong. Vừa rồi Nạp Lan Dung còn muốn đấu tranh lần cuối, nhưng vừa cảm thấy không có hi vọng, hắn đương nhiên lựa chọn con đường cá chết lưới rách này.
Nghe Nạp Lan Dung uy hiếp, Tư Đồ Cảnh Diễn không chút hoang mang nở nụ cười tà mị xen lẫn cuồng ngạo, trong mắt mang theo vài phần cao cao tại thượng và hài hước, giọng điệu châm chọc: “Chỉ dựa vào những kẻ vô dụng kia mà ngươi cho rằng có thể lưu lại tính mạng của trẫm hay sao??!”
Hắn vừa nói xong mọi người liền kinh hãi.
Sắc mặt Nạp Lan Dung trở nên khói coi cực kỳ. Lời này của Tư Đồ Cảnh Diễn là có ý gì, chẳng lẽ hắn nắm chắc phần sống từ trong tay hơn ngàn tên cao thủ hay sao??!
“Ta đã hạ sát lệnh của minh chủ võ lâm truy sát hai trăm tám mươi chín tên phản đồ võ lâm. Giờ này hẳn đã đi gặp Diêm Vương rồi.” Thẩm Thiển Mạch bình thản đi tới bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, không chút cố kị kéo tay hắn, nét mặt vân đạm phong khinh như đang nói chuyện quan trọng không chút liên quan tới mình, nhìn cũng không nhìn Nạp Lan Dung một cái, Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt hỏi: “Ta không thích Hoàng cung này của Lê quốc, huỷ được chứ?”
“Được. Nếu Mạch Nhi không thích thì phá huỷ đi.” Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chiều vuốt ve sợi tóc của Thẩm Thẩm Mạch, trong đôi mắt hắn tràn đầy dịu dàng.
Đoạn đối thoại nồng tình mật ý, hoàn toàn không bận tâm đến Nạp Lan Dung và các đại thần. Bọn họ thảo luận chuyện phá huỷ Hoàng cung Lê quốc, coi chuyện này chỉ như trò đùa trẻ con, trở thành lời nói nhỏ nhẹ giữa tình nhân với nhau??! Sắc mặt các trọng thần trở nên khó coi vô cùng, ý cười trên khuôn mặt Nạp Lan Dung cũng không nén giận được nữa rồi.
Còn nữa...
*Hoa mạn châu sa còn gọi là hoa bỉ ngạn
Ngôn Tu Linh cười như không cười nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người này thật đúng là đủ phúc hắc . Đàm luận đề tài này lúc này, chính là cố ý muốn làm Nạp Lan Dung tức chết.
Cũng khó trách. Ai bảo Nạp Lan Dung lại có lá gan đánh chủ ý lên người Thẩm Thiển Mạch, mưu toan dùng nàng để khống chế Tư Đồ Cảnh Diễn, tâm tư như thế, cũng đủ để hắn chết một trăm lần rồi. Tư Đồ Cảnh Diễn đối với Thẩm Thiển Mạch có bao nhiêu để ý, hắn biết rất rõ, cũng bởi vì Thẩm Thiển Mạch, cho nên lúc diệt cả Đường Môn Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không hề có chút nương tay, thậm chí không tiếc trở mặt với mình.
"Hừ! Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? !" Cuối cùng Nạp Lan Dung cũng không nhịn được nữa, Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn quả thực là khinh người quá đáng, lại dám ngay trước mặt hắn nói muốn phá hủy hoàng cung Lê Quốc sao? !
"Cảnh Diễn. Lê vương bệ hạ hỏi chúng ta muốn làm cái gì kìa?" Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía Nạp Lan Dung, trong mắt mang theo cao ngạo cùng khinh thường, nâng lên một nụ cười vô tội, làm bộ như không biết gì, hỏi.
Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chìu vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, hiện lên một nụ cười tươi tà mị, "Mạch Nhi thấy sao, kế tiếp chúng ta nên làm gì cho tốt nhỉ?"
"Mấy ngày nay Lê vương bệ hạ chăm sóc ta rất chu đáo, ta cũng không biết làm sao để mà hồi báo nữa đây, nghe nói tình cảm của Lê vương bệ hạ cùng tiên vương Lê quốc trước kia rất thâm hậu, không bằng chúng ta giúp một tay, đưa Lê vương bệ hạ đi gặp phụ thân hắn được không?" Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo sự khắc nghiệt cùng đùa giỡn, nhếch môi cong lên hiện ra sự khát máu, nhưng lời nói ra lại nghe rất ôn hòa cùng vô hại, tuy vậy ý tứ trong đó, tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
Đây là đang trả thù chuyện Nạp Lan Dung dám mưu toan nhốt nàng. Còn muốn đối phó nàng, đối phó Cảnh Diễn của nàng, đã dám làm như vậy thì cũng phải chuẩn bị tốt chuyện trả giá thật lớn đi!
Một đám triều thần nghe được cuộc đối thoại vô tư của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch, không khỏi đen mặt. Đây là muốn giết bệ hạ của bọn họ sao? !
"Tốt lắm." Tư Đồ Cảnh Diễn dịu dàng lên tiếng, mà ngay lúc hắn hướng về phía Thẩm Thiển Mạch cười dịu dàng, cây quạt trong tay đã bay về hướng Nạp Lan Dung, tốc độ cực nhanh, không hề có điềm báo trước.
Nạp Lan Dung sững sờ bất động. Không phải hắn phản ứng không đủ nhanh, mà là tốc độ của Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự quá nhanh, cộng thêm Nạp Lan Dung căn bản cũng không ngờ tới Tư Đồ Cảnh Diễn thật sẽ ra tay, thật có can đảm ở ngay tại hoàng cung Lê quốc mà động thủ với hắn.
Ngôn Tu Linh thấy một màn như vậy, chân mày khẽ chau lại. Cái tên Tư Đồ Cảnh Diễn này thật đúng dám làm. Dám động thủ giết Nạp Lan Dung ngay tại hoàng cung Lê quốc. Phần cam đảm cùng khí phách này thật sự hơn người. Phải biết rằng bốn phía của Lê quốc đang mai phục không ít tử sĩ, coi như Thẩm Thiển Mạch đã giết được một phần trong đó, vậy phần tử sĩ còn lại thì sao đây? !
Hơn nữa kinh đô Lê quốc binh lực rất mạnh. Còn là nắm trong tay Tướng quân Diêu Viễn Sam tướng quân lợi hại nhất ở Lê quốc. Diêu Viễn Sam lại chịu ân đức thâm sâu của Nạp Lan Dung, tất nhiên sẽ vì Nạp Lan Dung mà báo thù, đến lúc đó mấy vạn binh lực, coi như Tư Đồ Cảnh Diễn võ công cao hơn nữa, cũng không trốn thoát được .
Ngước mắt nhìn về phía Diêu Viễn Sam. Trong mắt Ngôn Tu Linh lướt qua một chút kinh ngạc. Nhìn quen quen. Suy nghĩ trong chốc lát, trong mắt Ngôn Tu Linh lướt qua một chút sáng tỏ. Thì ra là con của đại tướng quân Diêu Sơn ở Kỳ Nguyệt, nhìn dáng dấp, Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch cũng đã sớm làm xong mọi sự chuẩn bị. Thì ra đây mới là ác bài chủ chân chính của bọn họ. Khó trách bọn họ lại dám động thủ ngay tại hoàng cung Lê quốc.
Thời điểm Ngôn Tu Linh đang nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đến mất hồn. Người đứng trên đại điện đều không hẹn mà cùng phát ra một tràng tiếng kêu, Ngôn Tu Linh ngoái đầu nhìn về phía Nạp Lan Dung, cũng là kinh sợ nhảy dựng.
Một chiêu mới vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn, là lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, mang theo mười phần nội lực bay về phía Nạp Lan Dung, hắn vốn cho là Nạp Lan Dung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên liền trực tiếp dời ánh mắt đi, nhưng không ngờ, lại có một loạt cảnh tượng như thế này.
Một chiêu mới vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn, tốc độ cực nhanh, lại mang theo nội lực, ngay cả hắn cũng không tự tin có thể ở tình huống không phòng bị chút nào mà tránh được một chiêu kia, huống chi là Nạp Lan Dung. Vì vậy, hắn mới cảm thấy Nạp Lan Dung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng lúc này Nạp Lan Dung lại bình yên vô sự đứng đó, chỉ là trong mắt mang theo một tia kinh ngạc cùng đau lòng.
Trong ngực Nạp Lan Dung ôm một cô gái mặc áo đen mặt che lụa đen, chính nữ tử này đã thay Nạp Lan Dung chặn lại một kích trí mạng kia.
Một chiêu mới vừa rồi kia tốc độ nhanh như vậy, nhưng nữ tử này lại có thể đón kịp, có thể thấy được thân pháp cực nhanh, như vậy thì nội lực cũng không tầm thường mới đúng, nhưng tại sao nhìn sắc mặt nàng ta trắng bệch, máu tươi không ngừng tuông ra, hiển nhiên là bộ dạng bị thương nặng không thể cứu được.
Trong đầu Ngôn Tu Linh suy tư thật nhanh, đồng thời, Nạp Lan Dung cũng vô cùng đau đớn thét vang cả hoàng cung Lê quốc, "Ảnh!"
Khăn che mặt của cô gái áo đen kia cũng từ từ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú khả ái. Mặc dù không giống như Thẩm Thiển Mạch khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một sự đặc biệt riêng. Chỉ là trên má phải của cô gái kia có một ấn ký hình hoa đào, hoa đào này trông rất sống động, trong nhụy hoa còn có kim quang mơ hồ.
"Dung. . ." Trong miệng nàng ta máu tươi không ngừng tuông ra, hình như nàng ta còn muốn nói điều gì, nhưng bởi vì bị thương nặng, cái gì cũng nói không ra lời, miệng há ra hợp lại, chỉ nhìn thấy máu tươi không ngừng xông ra, cũng không nghe được nàng ta đang nói cái gì.
"Ảnh. Đừng nói. Đừng nói gì hết. Nàng sẽ không có chuyện gì. Sẽ không có chuyện gì ." Nạp Lan Dung ôm chặt lấy thân thể Ảnh, mới vừa rồi hắn cũng cho là mình chết chắc rồi, hắn vạn lần không ngờ Ảnh sẽ chạy trốn ra ngoài thay hắn đỡ này một kích trí mạng này.
Trong nháy mắt lúc thấy bóng dáng màu đen của Ảnh thoáng hiện ra, đột nhiên hắn cảm giác hoảng hốt từ trước đến nay chưa từng có.Thấy thân thể gầy nhỏ của nàng ở trước mặt mình từ từ ngã xuống, loại đau cùng tuyệt vọng này cơ hồ so với lúc mới vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói muốn diệt Lê quốc còn mãnh liệt hơn.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình đối với Ảnh chỉ là sự lệ thuộc mà thôi. Hắn vẫn cho là hắn khống chế mình rất tốt, không yêu bất luận kẻ nào. Nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, hắn cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Làm bạn mười năm, nữ tử này, đã sớm khắc vào trong xương tủy của hắn rồi.
Đôi mắt Ảnh nhìn Nạp Lan Dung thật sâu, lục phủ ngũ tạng quặn đau làm cho nàng ta một câu cũng không nói nên lời, nàng muốn nói với Nạp Lan Dung, đừng khóc, đừng khóc, nàng chỉ là cái bóng của hắn mà thôi, chỉ cần hắn sống thật tốt, nói nàng làm gì cũng nguyện ý.
Cho dù nàng biết rõ coi như nàng thay hắn đỡ một kích trí mạng này, cũng không cứu được tánh mạng của hắn, nàng cũng không chút do dự cản thay hắn.
Bởi vì một khắc kia, tất cả đều là xuất phát từ bản năng. Nàng chưa kịp suy nghĩ gì, thì thân thể cũng đã lao đến cản rồi. Vươn tay, muốn vuốt ve gò má của Nạp Lan Dung, nhưng vẫn là vô lực rũ xuống.
"Ảnh! Ảnh!" Nạp Lan Dung tê tâm liệt phế kêu lên, nhưng rốt cuộc Ảnh cũng không hồi tỉnh, sẽ không bao giờ nữa xuất hiện giữa đêm tối không người, đến bên cạnh hắn.
Mười năm này. Chỉ có Ảnh vẫn yên lặng hầu ở bên cạnh hắn như vậy. Kể từ khi hắn cứu tánh mạng của nàng, kể từ khi nàng yêu hắn, nàng vẫn hầu ở bên cạnh mình. Cho dù thân phận của nàng tôn quý như vậy, thậm chí vì không muốn liên lụy đến hắn, nàng cam nguyện làm cái bóng của hắn, cả ngày không thể thấy ánh mặt trời, cả ngày không thể xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cũng là vì hắn. Thế nhưng hắn lại chỉ biết ích kỷ không trao cho Ảnh cái tình yêu ấy, cũng chưa từng nghĩ tới Ảnh chịu bao nhiêu khổ cực, khi đó, trong mắt của hắn chỉ có thiên hạ, chỉ có ngôi vị hoàng đế Lê quốc. Nhưng hôm nay, thật sự mất đi Ảnh, hắn mới phát hiện, thiên hạ, có lẽ cũng không quan trọng như vậy.
Lúc ban đầu, là vì đạt được quyền thế mà chinh chiến khắp thiên hạ. Rồi sau đó, có lẽ là vì Ảnh. Bởi vì chỉ có làm mình trở nên thật mạnh, mạnh đến mức có thể đối kháng cùng thế lực kia, hắn mới có thể giúp Ảnh quang minh chính đại xuất hiện ngoài ánh sáng. Chỉ là, thế nhưng hắn lại cố chấp không muốn thừa nhận, cố chấp cho rằng đã có dã tâm làm bá chủ thì không nên có tình yêu.
Cho nên hắn chôn vùi tình cảm hắn dành cho Ảnh. Đem cảm giác mãnh liệt này nghĩ thành sự lệ thuộc đối với một người bạn. Hắn lừa gạt mình, hắn không phải là vì Ảnh mới đi chinh chiến thiên hạ, muốn có được thiên hạ, muốn cho Ảnh tự do, mà chỉ là vì muốn hồi báo Ảnh vì đã nhiều năm vẫn luôn làm bạn bên mình mà thôi.
Hết rồi. Hiện nay, tất cả đều không quan trọng. Nạp Lan Dung nhếch miệng hiện lên nụ cười thê lương mà ác độc, nhìn lướt qua Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Ha ha ha! Có lẽ tất cả đã được các ngươi tính toán hết thảy, nhưng ngươi tính sót một điểm, một điểm này, liền đủ cho các ngươi vạn kiếp bất phục rồi !"
Nhìn dáng vẻ thê lương mà oán độc của Nạp Lan Dung, Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch cũng hơi cau mày lại.
Nạp Lan Dung nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Ảnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười dịu dàng, nhu hòa mà nói, "Ảnh. Ta đến với nàng. Đến Âm ty, chúng ta quang minh chánh đại làm vợ chồng."
Dứt lời, nhuyễn kiếm lướt qua cổ, máu tươi tràn ra, vẽ ra trên không trung một đường cong bằng máu, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, Nạp Lan Dung đã ôm Ảnh cùng chết đi.
Nhìn thi thể Nạp Lan Dung, trên mặt Thẩm Thiển Mạch không một ý cười. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm đóa hoa đào quỷ dị trên gương mặt của Ảnh. Mà đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhìn vào đóa hoa đào này.
Ngôn Tu Linh cũng nhìn đóa hoa đào này đến mất hồn. Vốn cho rằng cũng chỉ là một đóa hoa đào bình thường, nhưng nghĩ đến lời nguyền rủa trước khi chết của Nạp Lan Dung, còn có hành động cuối cùng khi hắn dịu dàng vuốt ve gò má của Ảnh rồi nói lời này. Lại liên tưởng đến thân pháp cực kỳ quỷ dị của Ảnh, trong mắt Ngôn Tu Linh cũng lướt qua một chút nặng nề.
Mà trên đại điện, yên lặng như tờ. Không người nào dám nói chuyện, tất cả giống như là đang nằm mộng. Bệ hạ của bọn hắn cứ như vậy mà chết trước mặt bọn họ, tất cả giống như một cuộc cơn ác mộng.
"Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết." Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói. Chỉ là trong đôi mắt đen như mực vẫn có vẻ u sầu nhàn nhạt khó có thể xóa được.
Một đám đại thần giờ phút này làm sao còn dám lên tiếng, toàn bộ đều lẳng lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Tham kiến hoàng thượng." Diêu Viễn Sam quỳ một chân trên đất, không thể nghi ngờ đã biểu hiện rõ thái độ của hắn, một đám đại thần thấy Diêu Viễn Sam một tay nắm binh quyền cũng đã đầu hàng, làm sao còn dám tiếp tục giằng co, từng người một liên tiếp trước sau thể hiện bề ngoài trung thành, Tư Đồ Cảnh Diễn đối với những người a dua nịnh hót kia sắc mặt cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn.
Lê vương chết bất đắc kỳ tử. Lê quốc chúng thần đều cúi đầu trước Thiên Mạc. Thiên Mạc binh lực tiến công, nơi đi qua, thế như chẻ tre, vài tòa thành trì đầu hàng. Cả Lê quốc vô chủ, tất cả binh lực đầu hàng, Thiên Mạc toàn diện tiếp quản Lê quốc. Đến đây, Lê quốc tuyệt diệt.
"Giết Nạp Lan Dung, lấy đó đe dọa mọi người. Khiến Diêu Viễn Sam đầu hàng, khiến cho chúng thần đầu hàng. Sau đó dựa vào bản đồ bố trí quân sự, tấn công Lê quốc, lại để cho thành trì đã bị đánh bại trước đó nói đầu hàng, dao động lòng quân, không tốn một quân một tốt nào liền nuốt Lê quốc, Cảnh Diễn đúng thật là có bản lãnh." Ngôn Tu Linh cười nói.
Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn trái lại cũng không thấy được sắc mặt vui mừng, trong đôi mắt đen như mực là một mảnh thâm trầm, nhìn không thấu tâm tư, giọng điệu nhàn nhạt, "Tỉnh lại đi. Ta không tin ngươi lại không biết ấn ký hoa đào này."
Vừa nói như vậy xong. Trên mặt Ngôn Tu Linh cũng chuyển thành nghiêm nghị. Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhíu lại càng thêm sâu.
"Ấn ký thánh nữ Nam Cương." Ngôn Tu Linh nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, chậm rãi mở miệng nói.
Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu mày, mang theo vài phần nặng nề nói, "Ta đã thấy võ công của nàng. Thân pháp cực kỳ quỷ dị, giống như là võ công Nam Cương."
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhẹ nhẹ gật đầu, bày tỏ đồng ý câu nói của Thẩm Thiển Mạch cùng Ngôn Tu Linh.
Nam Cương là đại lục vùng cực nam một bộ lạc thần bí. Phạm vi của Nam Cương rất lớn, cơ hồ lớn ngang ngữa với Thiên Mạc. Người của Nam Cương rất thần bí, chưa bao giờ trao đổi với những quốc gia khác, chỉ an phận ở phía Nam hoang mạc. Bởi vì Nam Cương cũng không giàu có và đông đúc, thêm vào đó người Nam Cương lại xa cách, các quốc gia đại lục cũng chưa từng có giao lưu gì với Nam Cương.
Mặc dù Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn muốn tranh đoạt thiên hạ, nhưng cũng không có đem Nam Cương nhét vào phạm vi thiên hạ này. Thứ nhất là bởi vì Nam Cương cực kỳ vắng vẻ, lại không giàu có, lại không có trao đổi với bên ngoại không tốt thống trị. Thứ hai cũng là bởi vì Nam Cương cực kỳ thần bí, nhất là Thánh tộc Nam Cương, cao thủ đông đảo, thân pháp quỷ dị, phương thức võ công hoàn toàn bất đồng với người Trung Nguyên, hơn nữa giỏi về dùng cổ.
Thánh nữ Nam Cương. Là Thánh tộc Nam Cương đỉnh của tín ngưỡng tinh thần. Mặc dù quyền thế của thánh nữ không lớn, nhưng thân phận này lại vô cùng quan trọng. Cái cô gái áo đen gọi là Ảnh này chẳng lẽ lại là Thánh nữ Naya mất tích mười năm trước của Nam Cương. Bởi vì sợ người Nam Cương tìm được nàng, cho nên vẫn luôn ẩn giấu tung tích của mình, không hiện thân trước mặt mọi người.
Hơn nữa trong cơ thể thánh nữ Nam Cương có cổ đặc hữu của Nam Cương. Một khi Thánh nữ Nam Cương chết đi, Nam Cương bên kia chắc chắn sẽ biết, sẽ lựa chọn Thánh nữ kế nhiệm. Hôm nay Naya chết ở trong tay bọn họ, chỉ sợ Nam Cương cũng đã biết. Tầm quan trọng của Thánh nữ Nam Cương đối với Nam Cương không cần nói cũng biết, Nam Cương Thánh tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho Thiên Mạc.
"Cảnh Diễn, hiện tại ngươi có thể sẽ rất thảm." Ngôn Tu Linh bất đắc dĩ lắc đầu, Nam Cương, đó là thế lực thần bí mà đáng sợ, nếu thật sự phải đối đầu với họ, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít .
Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch môi hiện lên nụ cười cuồng ngạo, Nam Cương xác thực đáng sợ, nhưng cũng không hù dọa được Tư Đồ Cảnh Diễn hắn, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi nói ra, "Tu Linh chẳng lẽ ngươi sợ sao? !"
Ngôn Tu Linh nghe lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng hiểu ý tứ trong đó. Người không đụng đến ta ta không động người. Nếu Nam Cương thật sự muốn đối đầu với hắn, vậy không bằng liền nhân cơ hội này, đem Nam Cương cũng nhét vào trong bản đồ. Muốn một thiên hạ hoàn hoàn chỉnh chỉnh!
Hết chương 1.