• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Cung Nam Cương
Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt âm trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là một vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng không ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia thì là cái thá gì chứ?.
So sánh với sự nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng thì Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Một thân khí độ gặp nguy mà không loạn kia giống như hắn mới là Nam Cương Vương.
“ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi một bên, lo lắng nói.
Nam Cương Thánh tử cả người một thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng trên gương mắt không có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng nói rất bình thản:” Chúng ta thua”.
“ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể không chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay không hề giao thiệp với Trung Nguyên, không biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới không dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại không ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.
Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền công hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại không ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại không chịu được một kích.
Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc sẽ công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao không gấp gáp, làm sao không phẫn hận, sao có thể cam tâm? Hắn là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, hắn cũng có dã tâm ôm trọng Trung Nguyên nhưng chẳng những không chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới sự tấn công của Thiên Mạc, mất đi một nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao hắn có thể nuốt trôi.
“Tám mươi vạn?” Trên mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua một nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có một trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân sẽ là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán không sai, Phiền Thành rất nhanh sẽ đầu hàng”
“Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, hơn nữa có hai mươi vạn đại quân canh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời nói của Nam Cương Thánh tử, không khỏi nhíu lông mày, rất không ủng hộ nói.
Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng một cái. Không nói gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy hắn sẽ không làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà hắn biết từ lúc Gia Luật Hồng không nghe ý kiến của hắn, vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng đã nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại không nghe hắn khuyên, nhất định phải điều động binh lực, hắn liền hiểu, trận chiến này, có lẽ sẽ thua.
Nhưng mà hắn không ngờ, không ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn cũng không kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả một cái giá cao, nhưng thật không ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.
Thật ra thì, Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại không phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của hắn. Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu mà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, hắn dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất đã có năm năm rồi.
Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi một tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng đã làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay không phải là hắn vội vã đánh Nam Cương mà là đã sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.
Nam Cương thua. Thua trong tay một đối thủ tuyệt đối không hiểu rõ. Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, không chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.
Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, không phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.
“ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đã đầu hàng!” Một nam tử có bộ dạng giống như một tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.
Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như một ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó,
Hoàng Cung Nam Cương
Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt âm trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là một vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng không ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia thì là cái thá gì chứ?.
So sánh với sự nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng thì Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Một thân khí độ gặp nguy mà không loạn kia giống như hắn mới là Nam Cương Vương.
“ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi một bên, lo lắng nói.
Nam Cương Thánh tử cả người một thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng trên gương mắt không có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng nói rất bình thản:” Chúng ta thua”.
“ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể không chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay không hề giao thiệp với Trung Nguyên, không biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới không dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại không ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.
Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền công hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại không ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại không chịu được một kích.
Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc sẽ công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao không gấp gáp, làm sao không phẫn hận, sao có thể cam tâm? Hắn là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, hắn cũng có dã tâm ôm trọng Trung Nguyên nhưng chẳng những không chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới sự tấn công của Thiên Mạc, mất đi một nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao hắn có thể nuốt trôi.
“Tám mươi vạn?” Trên mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua một nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có một trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân sẽ là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán không sai, Phiền Thành rất nhanh sẽ đầu hàng”
“Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, hơn nữa có hai mươi vạn đại quân canh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời nói của Nam Cương Thánh tử, không khỏi nhíu lông mày, rất không ủng hộ nói.
Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng một cái. Không nói gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy hắn sẽ không làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà hắn biết từ lúc Gia Luật Hồng không nghe ý kiến của hắn, vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng đã nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại không nghe hắn khuyên, nhất định phải điều động binh lực, hắn liền hiểu, trận chiến này, có lẽ sẽ thua.
Nhưng mà hắn không ngờ, không ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn cũng không kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả một cái giá cao, nhưng thật không ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.
Thật ra thì, Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại không phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của hắn. Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu mà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, hắn dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất đã có năm năm rồi.
Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi một tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng đã làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay không phải là hắn vội vã đánh Nam Cương mà là đã sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.
Nam Cương thua. Thua trong tay một đối thủ tuyệt đối không hiểu rõ. Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, không chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.
Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, không phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.
“ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đã đầu hàng!” Một nam tử có bộ dạng giống như một tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.
Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như một ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó,
từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu tướng thấy thần sắc Gia Luật Hồng dữ tợn, trên mặt lại càng bi thương: "Vương Thượng, Phàn Thành đã bị hạ!"
"Tốt. Tốt. Tố lắm." Gia Luật Hồng nghe xong lời của tiểu tướng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, giận dữ cười, giống như kẻ điên cười nói, Phàn Thành đã bị hạ? Đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương hắn cư nhiên dễ dàng bị phá như vậy.
Tự sụp đổ? Đoạn đường Tư Đồ Cảnh Diễn tấn công xuống, ân uy cùng thi hành, thu được lòng của dân chúng Nam Cương, đả kích sĩ khí của quân đội Nam Cương, đí tới Phàn Thành, tinh thần kia tựa như là mặt trời lúc ban trưa, từng tòa thiên hiểm thành trì bị hạ. Quân đội Nâm Cương không thể ngăn được Tư Đồ Cảnh Diễn.
Cùng nhau đi tới. Bọn họ cũng đều biết Phàm là quân đội đầu hàng. Tư Đồ Cảnh Diễn đều sẽ đối xử tử tê, nếu như dám phản kháng, kết quả tất nhiên vô cùng thê thảm. Không người nào dám ngăn cản, hoặc là nói, không người nào nguyện đi ngăn cản. Trong lòng người Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng giống như thần thánh vậy.
Kính sợ tài năng của hắn. Khâm phục sự lợi hại của hắn. Có người vui mừng thần phục đi theo hắn, có người sợ hãi hắn nên không dám phản kháng. Bất kể là loại nào, mục đích của Tư Đồ Cảnh Diễn đều đã đạt được, quân đội Nam Cương không bao giờ có thể ngăn được bước tiến của hắn.
"Đi xuống đi." Gia Luật Hồng chậm rãi thu hồi nụ cười điên cuồng, trên mặt phảng phất như đã già đi mấy chục tuổi, bị thương ngã ở trên ghế, phất phất tay, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Nam Cương Thánh tử lạnh nhạt liếc nhìn Gia Luật Hồng, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng qua là trên dung mạo có nhàn nhạt tiếc hận. Gia Luật Hồng không phải là một người hoàn toàn không có tài năng, chẳng qua là quá mức tự đại, quá mức bảo thủ.
"Tại sao? Ta rốt cuộc thua ở chỗ nào?" Gia Luật Hồng chợt ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Nam Cương Thánh tử, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Vị trí Nam Cương Vương của hắn cũng không dễ làm, hắn đối với việc huấn luyện quân đội Nam Cương một khắc cũng không dám lười biếng, tại sao? Tại sao Nam Cương của hắn lại không chịu nổi một đòn! Cả Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn mới dùng mấy ngày mà thôi.
Nam Cương Thánh tử nhìn Gia Luật Hồng, thanh âm lạnh nhạt mà lạnh lùng vô tình truyền đến: "Không phải người quá yếu. Là do hắn quá mạnh mẽ."
Lời nói rất đạm mạc nhưng cũng rất đúng. Đúng là không phải Nam Cương quá yếu, nếu như Nam Cương thật sự yếu, sẽ không thể ở chỗ này xưng bá nhiều năm như vậy. Là Tư Đồ Cảnh Diễn quá mạnh mẽ. Rất lâu trước kia đã làm xong hết thảy kế hoạch ứng chiến, tựa hồ không có thứ gì có thể chạy thoát khỏi tính toán của hắn. Tất cả, tất cả, đều được hắn tính toán vô cùng chính xác.
So sánh với không khí bi thương, cửa hoàng cung Nam Cương, Phàn Thành lại tràn đầy không khí vui sướng.
"Ha ha, sau khi đánh hạ Phàn Thành, Nam Cương chính là vùng đất bằng phẳng! Xem Nam Cương còn cách gì ngăn trở chúng ta!" Một tướng quân, thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn hưng phấn nói.
Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua một tia tán thưởng cùng một tia lo lắng, ôn hòa nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn cười nói: "Không ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng mà ngươi cũng biết sở dĩ có thể đánh nhẹ nhàng như vậy là vì Nam Cương Vương chỉ ỷ vào thiên hiểm mà bỏ qua bố trí binh lực. Binh lực chủ yếu của Nam Cương đều ở phía sau."
Một câu nói đánh thức người trong mộng. Những tướng quân kia hai mặt nhìn nhau. Đúng vậy, một đường tới đây, bọn họ tựa hồ không phí chút sức lực nào, đều dựa vào kế sách và mưu lược của Hoàng Thượng, bọn họ còn tưởng rằng Nam Cương chính là không chịu nổi một đòn như vậy, giờ bọn họ mới nhận ra, thì ra là lực lượng chính của Nam Cương còn chưa động thủ. Chiến dịch phía sau nhìn như nhẹ nhàng hơn phía trước, thật ra thì càng thêm khó khăn.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời của Huyền Lâu, sắc mặt không thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, quét qua sắc mặt khác nhau của các tướng quân, lời nói nhàn nhạt nhưng lại hàm chứa khí phách vô biên: "Sợ cái gì? Nam Cương cùng lắm chỉ còn tám mươi vạn binh lực mà chúng ta lại còn một trăm bốn mươi vạn. Chẳng lẽ còn sợ không đánh cược Nam Cương?"
Một câu nói vừa nói ra, thần sắc vốn mang theo vài phần sầu lo của các vị tướng quân lập tức vui vẻ. Đúng vậy, cộng thêm tù binh quân đội Nam Cương, bọn họ có một trăm bốn mươi vạn quân binh, còn sợ tám mươi vạn binh lực của Nam Cương sao? Nhiều thành trì thiên hiểm như vậy đều hạ được, chẳng lẽ còn sợ vùng đất bằng phẳng phía sau sao?
"Huống chi quân đội Nam Cương chưa chắc dám ứng chiến!" Đưa mắt quét tất cả mọi người một lượt, giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn hàm chứa khí phách tuyệt đối cùng cuồng ngạo, nhàn nhạt bỏ lại một câu nói như vậy
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười nhàn nhạt. Nói không sai. Trải qua mấy ngày nay, quân đội Nam Cương chỉ sợ không dám ứng chiến. Ngay cả có ứng chiến thì tinh thần cũng xuống cực kì thấp. Sao có thể là đố thủ của Thiên Mạc chứ?
Giương môi nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Không mặc khôi giáp chủ soái, cả người là một thân hồng
y như cũ, yêu dị mà chói mắt, cho dù là màu đỏ xinh đẹp như vậy, vẫn toát ra được khí phách của hắn. Không cần khôi giáp, hắn vẫn có thể đỉnh thiên lập địa, không để bất kì kẻ nào có thể bỏ qua hắn. Không cần vật tượng trưng cho thân phận, bởi vì hắn chỉ cần đứng ở đó, không ai có thể chất vấn thân phận của hắn, càng không có người nào dám làm trái ý của hắn.
Đây là Cảnh Diễn của nàng. Đây chính là phu quân làm bạn với nàng cả đời này.
"Chủ nhân, Đô Thành Thiên Mạc đưa tin." Thanh Tùng một thân áo đen lạnh lùng nhanh chóng đưa cho Tư Đồ Cảnh Diễn một tờ giấy nhỏ, thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng.
Thẩm Thiển Mạch hồ nghi nhìn tờ giấy nhỏ trong tay Thanh Tùng, xem ra tình huống ở Đô Thành Thiên Mạc không tốt.
"Thời gian mười ngày đủ rồi" Tư Đồ Cảnh Diễn xem xong tờ giấy nhỏ, thần sắc không hề thay đổi, chẳng qua là nhàn nhạt ném ra một câu nói như vậy.
Thẩm Thiển Mạch nhìn gò má Tư Đồ Cảnh Diễn, ngũ quan thẳng đứng vây quanh độ cong thâm thúy, đôi con ngươi đen như mực chưa bao giờ để lộ ra bất kì tâm tư gì kia giờ phút này rõ ràng lộ ra một loại ánh sáng, đó là ánh sáng của sự thắng lợi sắp tới, hoặc có thể nói đó là ánh sáng của chuyện tình mong đợi rất lâu cuối cùng cũng đã tới
Đúng vậy, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc sắp cùng Lâm Vị đánh một trận. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thống nhất thiên hạ. Cho dù tâm đã vì Thẩm Thiển Mạch mà dừng lại, nhưng tâm nguyện từ nhiều năm trước tới bây giờ sẽ phải thực hiện, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không tránh khỏi xúc động.
Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nhưng mà tất cả đều như cũ nằm trong tay hắn. Tốc độ của Ngôn Tu Linh không chậm, hôm nay dẹp xong ba tòa thành trì của Thiên Mạc, Đô Thành Thiên Mạc truyền tin đến, chỉ có thể cầm cự được mười ngày. Mười ngày có lẽ đối với người khác mà nói, mười ngày chắc chắn là không đủ nhưng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói, mười ngày là đủ rồi.
Thời gian mười ngày, đủ để hắn thu phục Nam Cương, chỉ huy quân đội trở về đối phó Lâm Vị!
Trên chiến trường và triều cục, thời gian chính là sinh mạng. Cho nên hắn và Ngôn Tu Linh đều phải tranh thủ thời gian.
Thẩm Thiển Mạch không nói gì chẳng qua là lẳng lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Một đôi con ngươi giống như bảo thạch đen, thâm trầm mà đầy sức quyến rũ. Đen như mực, phảng phất như thu nạp tất cả, làm cho người ta không thể nhìn thấu, rồi lại giống như có ma lực. Giống tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không tránh khỏi tính toán của hắn, mỗi một cước, mỗi một sự kiện cũng đều không tránh khỏi đôi mắt kia.
Trước kia, nhìn khoảng không trong mắt Hạo Nguyệt, chỉ thấy phảng phất như nhìn không rõ ý định của Hạo Nguyệt. Mà hôm nay, nhìn con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn, chẳng những không thấy rõ tâm tư của hắn, thậm chí cảm thấy, tất cả ý định của mình ở trước mặt hắn cũng không thể giấu được.
"Mạch Nhi, chờ một tháng nữa. Một tháng sau, ta sẽ cho nàng một thiên hạ thống nhất." Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị mà cưng chiều.
Thẩm Thiển Mạch trở tay cầm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy thâm tình và tín nhiệm, khóe miệng từ từ nâng lên một độ con tuyệt mĩ, từng chữ từng chữ thấm vào lòng Tư Đồ Cảnh Diễn: "Được. Ta chờ một tháng nữa! Một tháng sau cho ta toàn vẹn chàng."
Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn hơi sáng lên. Mạch Nhi của hắn, Mạch Nhi của hắn. Nàng không muốn thiên hạ mà chỉ muốn hắn, một hắn toàn vẹn, một người không cần vì tranh đoạt thiên hạ mà khắp nơi tính toán.
"Được, Sau này trong lòng của ta chỉ có nàng!" Giương khóe môi, thâm tình hứa hẹn.
Sau này trong lòng của ta chỉ có nàng. Coi như là có cả thiên hạ cũng không thể có sự thay đổi gì. Hoàn toàn thuộc về ngươi. Không chỉ có yêu, hơn nữa còn là toàn bộ tình yêu. Mạch Nhi của hắn, thật đúng là tiểu hồ ly tham lam. Nhưng mà hắn nguyện ý, cũng vui vẻ.
Chỉnh quân nghỉ ngơi một đêm. Quân đội Thiên Mạc giống như một mũi tên, đâm thẳng vào trái tim Nam Cương.
"Tướng quân Gia Luật Tề, đệ đệ của Gia Luật Hồng. Chính là tướng quân lợi hại nhất Nam Cương." Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thủ hạ hồi báo, khóe miệng nở một nụ cười ngoan tuyệt.
Tướng quân lợi hại nhất Nam Cương sao? Như vậy, trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng của Nam Cương, cũng là trận chiến trân chính đầu tiên của Nam Cương.
"Truyền lệnh xuống" Con ngươi hẹp dài của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo khí phách tuyệt đối cùng tự tin, từ bộ hồng y lộ ra sát khí sát phạt làm Gia Luật Tề ở đối diện hơi nheo mắt.
Sát khí thật nồng đậm. Lực sát phạt thật nặng. Tư Đồ Cảnh Diễn, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay có thể cùng hắn đánh một trận, chết cũng không tiếc!
"Hay lắm! Điều thú vị lớn nhất cuộc đời này là có thể gặp được đối thủ xứng tầm như vậy!" Gia Luật Tề cười nói sang sảng. Hôm nay có thể cùng hoàng đế Thiên Mạc nổi danh khắp thiên hạ đánh một trận, cả cuộc đời này của hắn không còn gì nuối tiếc.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mày nhìn Gia Luật Tề, con ngươi đen không thấy được chút lay động, quân đội Thiên Mạc dưới sự chỉ huy của hắn nhanh chóng kết thành thế trận. Những binh lính mặc áo giáp đen chỉnh tề như đến từ địa ngục mang theo sát khí nồng đậm.
Gia Luật Tề nhìn thoáng qua trận thế quân đội Thiên Mạc, thoáng hiện lên ánh nhìn ngạc nhiên. Không ngờ Diệt Phương Chi Trận thất truyền đã lâu này mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có thể bày bố được, thật không hổ là Hoàng đế Thiên Mạc.
"Hoàng thượng, vì sao không phái người đốt lương thảo, chặt đứt đường lui của bọn chúng?! Tiếp tục bị vây khốn như thế, chúng sẽ không kiên trì được bao lâu." Tướng quân thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn tựa hồ muốn cùng Gia Luật Tề đánh một trận ác liệt, không nhịn được nói.
"Gia Luật Tề là một đối thủ." Ngữ điệu lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi truyền ra. Gia Luật Tề đối nhân xử thế quang minh lỗi lạc, hơn nữa là một nhân tài mang binh đánh giặc. Hắn kính trọng Gia Luật Tề là một đối thủ, cho nên muốn cho hắn một cơ hội để đánh một trận. Khóe miệng chậm rãi phác họa ra một vòng cung, tiếp tục nói, "Hơn nữa, chúng ta không có thời gian."
Đúng vậy, bọn họ không có thời gian. Quân đội Lâm Vị đã từng bước ép sát, quốc đô Thiên Mạc tràn ngập nguy cơ, bọn họ phải lấy tốc độ nhanh nhất đánh hạ Nam Cương.
Kế vây khốn không phải là không thể sử dụng, nhưng kế này lại cần thời gian quá lâu. Tới khi bên trong thành cạn lương thực đến xin
hàng thì ít nhất cũng phải mười ngày. Mà Thiên Mạc không chờ nổi, cho nên , hắn áp dụng chính sách cường công.
Dĩ nhiên, chọn cường công còn có cả suy xét. Đó chính là nếu thắng trận chiến này, sẽ triệt để tiêu diệt sĩ khí quân đội Nam Cương, đến lúc đó, không cần quân đội Thiên Mạc ra tay, quân đội Nam Cương sẽ tự mình đầu hàng.
Gia Luật Tề là tướng quan lợi hại nhất Nam Cương, cũng là trụ cột cuối cùng trong lòng quân đội Nam Cương. Nếu ngay cả hắn cũng thất bại, hơn nữa còn thua dưới trận đấu quang minh chính đại, vậy thì tất cả tín ngưỡng của quân đội Nam Cương đều đổ nát. Đến lúc đó Thiên Mạc tấn công, sẽ làm ít công to.
"Trong vòng nửa ngày phải đoạt được Thủy Thành!" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn binh lính đã lập xong thế trận, lời nói ra mang theo sự tuyệt vọng không cho phép chống cự.
"Xông lên!"
"Chiếm Thủy Thành!"
Sĩ khí binh lính tăng cao tiến công về phía trước. Quân đội Nam Cương dưới sự chỉ huy của Gia Luật Tề rất có thứ tự, không chút hoang mang, trong ánh mắt mỗi binh sĩ đều mang theo khí thế thấy chết không sờ.
Thẩm Thiển Mạch thấy vậy không khỏi nhíu mày. Người ta thường nói ai binh tất thắng, hôm nay thấy được bộ dạng thấy chết không sờn của quân đội Nam Cương, có vẻ như cuộc chiến này không dễ dàng.
"Tướng quân, Thiên mạc không phải có một trăn bốn mươi vạn binh lực ư, vì sao chỉ xuất ra hai mươi vạn?! Liệu đây có phải cái bẫy?!" Binh sĩ Nam Cương nhìn Gia Luật Tề nói.
Gia Luật Tề nhìn hồng ý bay phấp phới ở xa, màu đỏ cực kỳ chói mắt kèm theo sự đường hoàng và khí phách. Hắn hiểu rõ, Tư Đồ Cảnh Diễn đưa cho hắn một chiến trường công bằng. Trong lòng không khỏi càng thêm kính phục Tư Đồ Cảnh Diễn, phất phất tay,, nói với binh sĩ, "Mọi người chỉ cần để ý tới trận chiến, sẽ không có mai phục!"
Binh sĩ kia nghe xong kinh ngạc nhìn Gia Luật Tề. Tướng quân của bọn họ vì sao khẳng định là sẽ không có mai phục?! Chẳng qua nếu tướng quân đã nói vậy thì không có sai. Tướng quân chính là thần trong lòng bọn họ.
Gia Luật Tề nhàn nhạt nhìn thoáng qua chiến cuộc, tay siết chặt lại. Hắn cũng chưa biết vì sao, lại có thể tín nhiệm một người chưa từng gặp mặt lại không ra tay mờ ám với hắn. Đúng thế, từ lần đầu tiên hắn gặp Tư Đồ Cảnh Diễn, đã bị khí thế đế vương trên người hắn ta khuất phục. Một người như vậy, nếu đã chọn lấy hai mươi vạn binh lực tạo cho hắn một chiến trường công bằng, sẽ tuyệt đối không sử dụng âm mưu quỷ kế gì.
Đây là sự tín nhiệm dành cho đối thủ.
Cuộc chiến bên dưới ngày càng quyết liệt. Khôi giáp màu đen của Thiên Mạc qua lại không ngớt giữa những chiếc áo giáp trắng của Nam Cương. Thời gian chiến cuộc càng dài thì nụ cười trên môi Tư Đồ Cảnh Diễn càng rực rỡ tà mị.
Trên khuôn mặt cương nghị của Gia Luật Tề, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Tay siết thật chặt, thậm chí ngay cả móng tay đã cắm sâu vào thịt mà vẫn không có cảm giác. Ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, đang ở khoảng cách xa nên không thấy rõ được nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn thế nào, nhưng Gia Luật Tề cảm nhận được lời chất vấn đến từ Tư Đồ Cảnh Diễn.
Đúng vậy. Người khác không thấy rõ nhưng hắn lại biết. Trận chiến hôm nay, hắn đã thua. Không phải thua trong mưu kế của Tư Đồ Cảnh Diễn , không phải thua bởi binh lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, mà trong cuộc chiến quang minh chính đại này, so về trận pháp thì hắn đã thua.
Mà thôi. Gia Luật Tề hắn cũng không phải người thua mà không thể chấp nhận, có đánh nữa thì sẽ chỉ chết càng nhiều chiến sĩ hơn. Huống chi, Tư Đồ Cảnh Diễn còn một trăm hai mươi vạn binh lực chưa động tới. Nam Cương , căn bản không ngăn cản được quân đội Thiên Mạc.
"Rút lui." Gia Luật Tề từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ này, xanh mặt nhìn về phía trước.
Tướng sĩ bên cạnh ngạc nhiên nhìn Gia Luật Tề, Gia Luật Tề là thần của bọn họ, vị thần chưa bao giờ thất bại, ấy mà hôm nay lại muốn rút lui?!
Thắng bại vẫn chưa phân, sao phải rút lui chứ?!
"Cần bản soái lặp lại một lần nữa sao?!" Thanh âm Gia Luật Tề đột nhiên đề cao, tiếng rút lui âm vang, quân đội Nam Cương rất nhanh lui về, mà quân đội Thiên Mạc dưới chỉ thị của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có truy kích.
Chiến sĩ Nam Cương đều nghi hoặc nhìn tướng quân của bọn họ, thần của bọn họ. Lúc này đây, trên gương mặt của Gia Luật Tề chỉ có sự trầm thống. Nam Cương sắp bị diệt rồi. So với bất cứ ai thì hắn rõ hơn cả.
"Tái chiến vô ích." Trong giọng điệu Gia Luật Tề không nói ra được cảm giác vô lực.
Một âu nói này có sự trùng kích hơn bất kỳ ngôn ngữ nào khác. Những binh sĩ trên mặt còn nhuốm máu vì câu nói này mà vành mắt đỏ lên. Vừa rồi khi đồng đội họ chết đi, bọn họ chưa từng đỏ mắt. Vừa rồi khi tính mạng giơ ra trước mũi đao, bọn họ cũng không đỏ mắt, mày giờ đây mắt họ đã đỏ lên.
Bởi vì bọn họ biết, tất cả đều không còn cách nào xoay chuyển. Mặc kệ bọn họ bỏ ra bao nhiêu tính mạng, cũng không có cách nào vãn hồi kết quả Nam Cương sắp bị tiêu diệt.
Cho dù bọn họ thấy chết không sờn, cho dù bọn họ không buông tha, cũng chỉ là hy sinh thêm mấy tính mạng mà thôi. Ngay cả hai mươi vạn quân Thiên Mạc mà bọn họ cũng không ngăn cản được, huống chi là một trăm bốn mươi vạn? !
"Gia Luật Tề. Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn phóng ngựa tới gần trận doanh Nam Cương, khóe miệng ôm lấy nụ cười tà mị mà bao hàm cả thưởng thức.
Hắn quả nhiên không có nhìn lầm. Gia Luật Tề đích thận là một
người biết "thua được", nhân tài như vậy mới xứng là tướng tài.
Gia Luật Tề nhướn mày nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong thời gian hai quân giao chiến lại dám tới trước trận doanh địch, chỉ bằng phần gan dạ sáng suốt, quyết đoán này, hắn xa xa không bằng Tư Đồ Cảnh Diễn!
"Xin Hoàng đế Thiên Mạc đối xử tử tế với con dân Nam Cương ta!" Gia Luật Tề lạnh lùng cau mày, rất khó mở miệng. Một câu nói này đã bằng với việc hắn tuyên bố đầu hàng. Hắn cũng không phải sợ chết, hắn chỉ không muốn con dân Nam Cương chịu khổ, nhưng lại cảm thấy Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ là một minh quân.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhướn mày, khắp người nhuốm máu, chăm chú nhìn quân đội Nam Cương, khóe miệng chậm rãi quyến rũ lên một nụ cười tà mị tràn đầy khí phách, "Sau này thiên hạ là một nhà, đều là con dân trẫm. Trẫm tự nhiên sẽ đối xử tử tế với bọn họ!"
Tất cả binh sĩ nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt sáng lên. Từng lời hứa hẹn của Tư Đồ Cảnh Diễn đi sâu vào trong lòng họ. Khi họ nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn lại không tự chủ mà ngưỡng vọng.
Triệt để thu phục Thủy Thành, quân đội Thiên Mạc tiếng thẳng một mạch tới vương thành Nam Cương. Dọc theo đường đi hầu như thông suốt không có gì ngăn trở.
Đứng bên dưới vương thành, Gia Luật Hoành mặc long bào kim sắc, lạnh lùng nhìn quân đội Thiên Mạc rầm rộ hành quân, trong đó còn có không ít quân đội Nam Cương. Ánh mắt Gia Luật Hoành mang theo sự xót xa và không cam lòng lẫn lộn.
Mà đứng bên cạnh Gia Luật Hoành là Nam Cương thánh tử thần sắc lại bình tĩnh hơn nhiều. Nụ cười hờ hững quen thuộc như gia viên sắp bị công hãm này không phải là của hắn.
"Tư Đồ Cảnh Diễn. Ngươi đã đến rồi." Nam Cương thánh tử nâng đôi mắt lạnh lùng lên, giọng nói không chút phập phồng, giống như đã chờ Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây thật lâu.
Tư Đồ Cảnh Diễn liếc qua Gia Luật Hoành, lại nhướng mày nhìn Nam Cương thánh tử. Khí độ của người này không hề thua kém Gia Luật Hoành, thậm chí có phần thoát tục, nói vậy hẳn chính là Nam Cương thái tử. Hắn lập tức nhếch lên nụ cười tà mị, nhướng mày hỏi, "Nam Cương thánh tử?!"
"Việc Nam Cương đổi chủ đã khó mà thay đổi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có dám một mình đấu với ta hay không?" Thần sắc Nam Cương thánh tử bình tĩnh, khẽ vuốt cằm, rốt cuộc thừa nhận thân phận của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, chậm rãi gằng từng chữ.
Đôi con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch xẹt qua một tia tàn khốc. Nam Cương Thánh tử này thực sự là giảo hoạt, biểu hiện ra là một bộ nhận mệnh, muốn cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đấu một trận công bằng, kỳ thực cũng có chủ ý khác.
Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn xảy ra điều gì sơ xuất, vậy quân tâm Thiên Mạc sẽ dao động. Binh lính Nam Cương đầu hàng không chừng sẽ lại làm phản. Mất đi minh quân, việc đầu hàng của bọn họ cũng mất đi ý nghĩa. Huống hồ ở đó còn có một Gia Luật Hoành nữa.
Cho nên, tuyệt đối không thể để Tư Đồ Cảnh Diễn mạo hiểm.
"Đấu với ngươi, không cần Cảnh Diễn xuất thủ." Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên một tia lãnh ngạo, bước ra khỏi hàng ngũ. Hồng y cực kỳ nổi bật, dung mạo cuồng ngạo như tiên tử trên chín tầng trời, vẻ đẹp ấy thật không giống với nữ tử nhân gian.
Quân lính Nam Cương chưa từng gặp Thẩm Thiển Mạch đều kinh ngạc nhìn nàng. Đây là Hoàng hậu Thiên Mạc, cung chủ Ma Cung?! Chính là Thẩm Thiển Mạch đã lấy Lê Quốc, huyền thiết lệnh, đô thành Kỳ Nguyệt làm của hồi môn gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn?! Chính là Thẩm Thiển Mạch mà Tư Đồ Cảnh Diễn sủng ái đến cùng cực ấy?! Chính là Thẩm Thiển Mạch đã ám sát Nam Cương thánh tộc?!
Qủa nhiên là phong hoa tuyệt đại. Chỉ có nữ tử như vậy mới có được năng lực ấy, mới xứng đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn.
Nam Cương thánh tử nghe được lời Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt lạnh lẽo ngước lên, nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, thần sắc như cũ không có gì phập phồng, chỉ là lời ra bên ngoài miệng lại mang theo mấy phần ngạo khí, "Ngươi có năng lực thắng ta, cũng có thể."
"Mạch Nhi." Tư Đồ Cảnh Diễn kéo tay Thẩm Thiển Mạch lại. Hắn sao lại không rõ tâm tư Thẩm Thiển Mạch chứ. Nàng đang sợ hắn có sơ xuất, sợ rằng tất cả những việc trước đó sẽ thất bại trong gang tấc. Thế nhưng sao hắn có thể để Mạch Nhi của hắn đi mạo hiểm được?!
"Cảnh Diễn. Võ công của ta không hề kém chàng." Thẩm Thiển Mạch nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, lực lượng ấm áp và kiên định ấy theo tay Thẩm Thiển Mạch truyền sang tay Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu chặt mày. Võ công của Thẩm Thiển Mạch và hắn sàn sàn nhau, cũng không phải là kém hắn. Thế nhưng võ công của Nam Cương thánh tử thâm bất khả trắc, thêm vào đó thân pháp biến hóa kỳ lạ, không giống người Trung Nguyên. Vạn nhất xuất kỳ bất ý, khiến cho Thẩm Thiển Mạch bị thương thì phải làm sao?!
Hắn không cho phép Thẩm Thiển Mạch mạo hiểm!
"Để ta đi. Nàng không cần tranh." Tay Tư Đồ Cảnh Diễn đẩy Thẩm Thiển Mạch ra sau lưng, giọng nói trung tính mang theo sự không cho phép kháng cự cùng khí phách và cưng chiều.
Thẩm Thiển Mạch bị Tư Đồ Cảnh Diễn đẩy ra sau lưng, nàng nhìn bóng dáng màu đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn vọt tới chỗ Nam Cương Thánh tử với tốc độ cực nhanh, mà tốc độ của Nam Cương Thánh tử cũng không chậm. Hắn phi mấy ám khí về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, Tư Đồ Cảnh Diễn nhảy lên, cây quạt trong tay bay về phía Nam Cương Thánh tử.
Trong chớp mắt, hai người đã bắt đầu so chiêu. Lúc này coi như là Thẩm Thiển Mạch muốn ra tay cũng không kịp rồi, nhìn theo bóng dáng màu đỏ chói mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ cười cười. Đây chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, là Cảnh Diễn của nàng, chàng vẫn luôn che chở nàng như vậy, không cho phép nàng gặp một chút xíu nguy hiểm.
Nhưng mà, hắn không muốn cho nàng mạo hiểm, còn nàng thì làm sao có thể nguyện ý để chàng đi mạo hiểm đây? Con
ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh Tử. Ở trong lòng của Thẩm Thiển Mạch quyết định, nếu có chuyện gì xảy ra, nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà ra tay.
Nàng mặc kệ cái đạo nghĩa gì đó, cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn muốn một chọi một, thì nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn ở trước mặt nàng có bất kỳ thương tổn nào. Dù rằng nếu như nàng ra tay, sẽ làm cho tất cả mọi người xem thường nàng, nàng cũng sẽ không hối hận!
Huyền Lâu ở một bên nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Thẩm Thiển mạch nên dịu dàng an ủi: "Đừng lo lắng. Hắn sẽ không có chuyện gì."
Ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt cũng không có rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ đáp lại nhàn nhạt, lại mang theo mấy phần bá đạo nói: "Hắn dám có chuyện gì sao?"
Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển mạch nói, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đều nói hai người ở chung một chỗ lâu, sẽ trở nên giống nhau, thì ra là như vậy sao? Từ lúc nào mà Thẩm Thiển Mạch cũng đã học được sự bá đạo giống như Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy? Chỉ là sự bá đạo này chỉ có một mình Tư Đồ Cảnh Diễn mới có thể được hưởng thụ thôi.
Trong con ngươi thu liễm một chút bất đắc dĩ, Huyên Lâu tiếp tục duy trì nụ cười dịu dàng, tiếp tục nhìn trận chiến đang bất phân thắng bại của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương thánh tử.
Nam Cương Thánh tử có phân pháp cực kỳ quỷ quyệt, động tác không giống khinh công, lại còn di chuyển rất nhanh mà khác thường. May là Tư Đồ Cảnh Diễn đối với công pháp của Nam Cương Thánh tộc có chỗ hiểu rõ, nội lực trong người thả ra ngoài, không cho Nam Cương Thánh tử có cơ hội ẩn nấp để hành tích, nếu không chỉ sợ ứng phó với hắn sẽ càng thêm khó khăn.
"Hừ!" Tư Đồ Cảnh Diễn bị thân pháp quỷ dị của Nam Cương thánh tử làm cho có chút khó ứng phó, lạnh lùng hừ một tiếng, bốn phía dần dần tụ lại sương mù màu đỏ.
"Mị Huyết ảo ảnh?"
Vừa nhìn thấy công pháp mà Tư Đồ Cảnh Diễn sử dụng, ngay lập tức có rất nhiều nhân sĩ Trung Nguyên giật mình kêu lên. Trong mắt tất cả mọi người hiện lên sự kinh ngạc, kể cả binh sĩ Thiên Mạc.
Mị Huyết ảo ảnh đại biểu cái gì, bọn họ biết rất rõ. Đó là đại biểu cho Mị Huyết lâu chủ. Mà theo từ trước tới giờ, bọn hắn không hề biết, hoàng thượng của bọn họ, lại chính là Mị Huyết lâu chủ.
Đây chính là một tin tức khiến cho người ta phải khiếp sợ, nhưng cũng không phải là một tin tức xấu. Thế lực giang hồ cũng là một lợi thế quan trọng để tranh đoạt thiên hạ. Nếu như hoàng thượng của bọ họ là Mị Huyết lâu chủ, đối với bọn họ là có lợi vô hại.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, lòng bàn tay nàng từ từ rịn ra mồ hôi. Người khác xem không hiểu, nhưng nàng xem hiểu. Võ công của Nam Cương Thánh tử so với Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không kém chút nào. Mà lúc này hắn đã ép được Tư Đồ Cảnh Diễn sử dụng tầng cao nhất của nội công tâm pháp Mị Huyết ảo ảnh.
Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn luôn giấu giếm thân phận Mị Huyết lâu chủ của mình, chỉ vì không muốn lộ thực lực của mình. Mà hôm nay đã quyết định chinh chiến thiên hạ, như vậy cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Chỉ là nàng vẫn lo lắng nhất chính là liệu Mị Huyết ảo ảnh này có chống lại Nam Cương Thánh tử, rốt cuộc là Cảnh Diễn có mấy phần thắng?
Sương mù màu đỏ quanh người Tư Đồ Cảnh Diễn càng ngày càng đậm, cơ hồ đem Tư Đồ Cảnh Diễn vây lại. Hồng y chói mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn bây giờ đã hòa cùng một thể với sương mù màu đỏ này, không thể phân rõ được, đâu là sương mù, đâu là tay áo Tư Đồ Cảnh Diễn.
Mà quanh người của Nam Cương Thánh tử cũng chầm chậm nổi lên một vòng xoáy màu xanh. Màu đỏ cùng màu xanh đan vào một chỗ, nhìn giống như là một đóa hoa Thải Hồng xinh đẹp. Chỉ là Thẩm Thiển Mạch biết rằng, đây chính là một cuộc đấu nội lực, nó không gióng với việc đấu chiêu thức. Mặc dù thoạt nhìn đấu chiêu thức hung hiểm, nhưng mà sẽ không tạo ra tổn thương quá mức trí mạng. Còn đấu nội lực, một khi có một chút sơ sót, thì có thể là vạn kiếp bất phục.
Tay của Thẩm Thiển Mạch trong tay áo nắm thật chặt. Móng tay thật dài cắm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra, nhưng Thẩm Thiển Mạch vẫn nắm rất chặt, chỉ nhìn chòng chọc vào phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử.
Những binh lính kia xem không hiểu cuộc tỷ võ của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử, chẳng qua là cảm thấy rất hiếu kì nên nhìn rất chăm chú vào Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử. Đại khái bọn họ chưa từng thấy qua người nào có thể có sương mù tụ quanh thân còn có thể như vậy tụ tập sương mù, nên cảm thấy rất mới lạ, nhìn không chớp mắt.
"Rầm". Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử bị rơi ra hai hướng khác nhau.
Âm thanh cũng không lớn, nhưng nghe vào trong tai Thẩm Thiển Mạch lại như nghe thấy tiếng sấm.
"A." Tiếng các binh lính kinh hô còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì đã nhìn thấy hoàng hậu của bọn họ bay nhanh như tia chớp, tiếp lấy thân thể hoàng thượng.
Thẩm Thiển Mạch ôm Tư Đồ Cảnh Diễn, từ trên không trung quay lại chỗ cũ vô cùng xinh đẹp. Hai bóng dáng màu đỏ tươi như máu trên không trung tạo ra một đường cong hoa
mỹ. Sau khi xoay người, trong miệng Tư Đồ Cảnh Diễn chợt khạc ra một ngụm máu tươi.
"Cảnh Diễn!" Thẩm Thiển Mạch vừa truyền nội lực cho Tư Đồ Cảnh Diễn, vừa nóng nảy hô. Một đôi con ngươi đen nhánh cơ hồ gấp đến độ đỏ lên.
Trên khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn còn mang theo vệt máu, càng làm cho hắn thêm vẻ tà mị cùng yêu dị, hắn yếu đuối vươn tay, nắm lấy tay Thẩm Thiển Mạch. Hắn cố gắng nắm chặt nhưng lực đạo rất yếu, nhiệt độ nóng bỏng theo tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền đến tay Thẩm Thiển mạch. Tư Đồ Cảnh Diễn nói đứt quãng: "Mạch Nhi. Ta....Không sao....Đừng.....Đừng lo lắng."
"Đừng lo lắng? Ta làm sao có thể không lo lắng!" Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, một tay cầm lấy tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần tức giận cùng trách cứ.
Đừng lo lắng? Nàng làm sao có thể không lo lắng! Mới vừa rồi, thời điểm lúc nàng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Nam Cương Thánh Tử so đấu nội lực, nàng sợ tới mức cả người mình phát run lên. Kể từ sau khi sống lại tới giờ, nàng đã không còn sợ như vậy! Nhưng mới vừa rồi, nàng thật sự rất sợ, sợ đến độ thân thể cũng không khống chế được mà phát run lên.
Cuộc đấu nội lực này của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh Tử, nàng nhìn rất rõ ràng, Tư Đồ Cảnh Diễn thắng! Nhưng mà, khi nàng thấy Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội lực đánh bay, nàng sợ tới mức tim của nàng như muốn nhảy ra.
Sau khi nàng tiếp được Tư Đồ Cảnh Diễn, nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hộc máu, nàng chỉ cảm thấy cả tim bị bóp chặt vì cái loại cảm giác đau lòng cùng vô dụng.
Đừng lo lắng?! Nàng sao có thể không lo lắng! Tư Đồ Cảnh Diễn là người nàng thích nhất, nàng không cho phép Cảnh Diễn gặp chuyện không may. Nàng làm sao có thể không lo lắng đây?
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy trên mặt Thẩm Thiển Mạch không ngừng biến hóa đau lòng, trách cứ, thương yêu, khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười, làm như trách cứ, cưng chìu nói: "Bây giờ Mạch Nhi đã biết được thời điểm nàng mạo hiểm, ta lo lắng, sợ hãi như thế nào rồi."
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, ngước mắt nhìn thật sâu vào trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, vì Tư Đồ Cảnh Diễn nàng có thể làm bất kì chuyện gì, thậm chí có thể mạo hiểm tính mạng. Nhưng nàng chưa bao giờ biết, nếu như để nàng mạo hiểm sẽ làm cho Tư Đồ Cảnh Diễn có sự lo lắng lớn như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người. Khi Tư Đồ Cảnh Diễn lo lắng cho nàng, sự sợ hãi ấy....Trời ơi, nàng lại khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn phải trải qua cảm giác đáng sợ đó nhiều lần như vậy.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy tự trách trong mắt Thẩm Thiển Mạch, không khỏi đưa tay cầm lấy tay của Thẩm Thiển Mạch, cưng chìu nói: "Đều đã qua rồi. Ngày sau sẽ không còn có cơ hội để nàng mạo hiểm đâu."
"Ừ." Thẩm Thiển Mạch cũng nắm thật chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn.
Bên này Thẩm Thiển Mạch đang nói chuyện cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, thì bên kia Gia Luật Hồng cũng tiếp được Nam Cương Thánh tử bị bay ngược trở lại.
Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội lực của Nam Cương Thánh tử làm cho bị nội thương, nhưng tình trạng của Nam Cương Thánh tử thảm hại hơn, tâm mạch đều bị đứt đoạn, mắt thường thì không thấy được.
"Thánh tử!" Gia Luật Hồng vội vàng kêu lên.
Trên mặt Nam Cương Thánh tử vẫn bình thản không xao động như cũ. Chỉ nhìn phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn mọt chút, cố hết sức nói câu sau cùng: "Có chơi có chịu!"
Tư Đồ Cảnh Diễn điều hòa khí trong người xuống, mặc dù không có hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên được, gật đầu khẳng định với Nam Cương Thánh tử một cái, Nam Cương Thánh tử, thật sự rất có khí phách.
Binh sĩ Thiên mạc thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đứng lên, nét mặt vội vã, luống cuống của họ biến mất không còn thấy nữa, thay vào đó là mừng như điên. Hoàng thượng của bọn họ thắng rồi, hoàng thượng của bọn họ không có việc gì. Nam Cương, đã trở thành quốc thổ của Thiên Mạc rồi!
Gia Luật Hồng ngửa mặt lên trời cười lớn. Trường kiếm lướt qua cổ, hướng về hướng hoàng cung Thiên Mạc để tự sát. Vậy là tất cả đã kết thúc, rốt cuộc đây là cách kết thúc tốt nhất. Mà Nam Cương, cũng đã trở thanh quốc thổ của Thiên Mạc.
Khí thế sát phạt trên người Tư Đồ Cảnh Diễn không giảm bớt chút nào. Quân đội Thiên Mạc ngoại trừ lưu lại một phần để trấn thủ ở ngoài Nam Cương, còn lại toàn bộ nhanh chóng quay lại kinh thành Thiên Mạc.
Hiện tại, đã đến lúc đánh một trận với Lâm Vị! Trận chiến giành thiên hạ này của bọn hắn đã kéo dài quá lâu rồi
-----lời ngoài lề của tác giả -----
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Thanh Thiển cho tới tận bây giờ. Bộ truyện này chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc.
Thật sự thì tôi cũng không thích viết truyện liên quan đến chiến tranh, cho nên Thanh Thiển cũng không nghĩ sẽ phí quá nhiều chương cho chiến tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK