Thẩm Thiển Mạch mỉm cười nhẹ nhàng, trường sam đỏ tươi bay phất lên trong gió, làm cả người nàng phát ra khí thế xuất trần.
Khu cách ly bệnh dịch được mở ra, Thẩm Thiển Mạch cùng Nam Việt tiến vào. Bên trong, dân chúng đều rất bẩn thỉu, nhìn qua vô cùng tiều tụy. Trừ bỏ những người vừa mới tới bên cửa còn khỏe mạnh, thì dân chúng bên trong đều đã lảo đảo xiêu vẹo, mắt không nhìn thấy gì.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn vào khu cách ly bệnh dịch, đột nhiên, con ngươi đen tuyền của nàng rơi vào một bóng dáng đang co rúc ở trong góc.
Đứa bé kia nhìn thật tiều tụy, y phục trên người cũng rách rưới, xem ra chỉ là đứa nhỏ đáng thương bị nhiễm bệnh dịch. Nhưng Thẩm Thiển Mạch cảm thấy được khi nàng vừa mới bước vào khu cách ly bệnh dịch, trong góc kia lập tức có một ánh mặt lợi hại đánh giá nàng.
Thu lại tâm tư, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch thoáng qua nụ cười thản nhiên, đưa tay kéo một lão phụ nhân, đưa ra một viên thuốc màu trắng, cười nói: “Ăn cái này sẽ tốt hơn.”
Lão phụ nhân kia hiển nhiên đã trúng cổ nhiều ngày, sắc mặt đã vàng như nến, đứng cũng không vững. Lão bà nghe thấy Thẩm Thiển Mạch nói, gần như chỉ máy móc nhận viên thuốc, ngửa đầu lên ăn xuống.
Theo bà nghĩ, Hoàng hậu nương nương mỹ lệ như vậy lại cho bà một viên thuốc trước khi chết, vậy cho dù là độc dược thì bà cũng phải ăn hết.
Sau khi lão phu nhân ngửa đầu nuốt viên thuốc, mọi người đều ngừng thở nhìn phải ứng của lão phu nhân. Nhìn thấy sắc mặt của bà trở nên tốt hơn, cả người cũng phấn chấn, trong mắt mọi người hiện lên chút hy vọng và vui sướng.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Lão phu nhân cảm giác được khó chịu đã hoàn toàn biến mất, cảm giác lục phủ ngũ tạng quặn đau cũng biến mất không thấy, lập tức mừng rỡ rồi cảm kích quỳ xuống dập mạnh đầu với Thẩm Thiển Mạch. Cả người bà đã quá kích động chỉ thốt ra được câu này.
Những dân chúng khác nhìn thấy phản ứng của lão phu nhân, trong mắt càng thêm vui sướng, đôi mắt vốn xám xịt giờ lại phát ra tia sáng rực rỡ.
“Thật sự có hiệu quả! Thật sự có hiệu quả! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương! Đa tạ Hoàng hậu nương nương!”
“Hoàng hậu nương nương đúng là tiên nữ hạ phàm rồi!”
Dân chúng xôn xao ầm ĩ, tất cả đều dập dầu xung quanh Thẩm Thiển Mạch. dღđ☆L☆qღđTrong đôi mắt đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười điềm đạm.
Đột nhiên, như cảm ứng được cái gì, Thẩm Thiển Mạch nhướn mắt lên, đôi mắt trở nên vô cùng lợi hại, giờ phút này, tiểu hài tử vẫn cuộn mình trong góc tường kia gợi lên ý cười cao thâm, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên.
Không có bất cứ người nào nhìn thấy điểm khác thường này, ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch càng thêm sắc bén, khóe miệng cười lên như có như không, bàn tay hơi giơ lên, một chút bột phấn theo tay nàng bay ra.
“Mang mọi người ra ngoài uống thuốc đi.” Giọng nói Thẩm Thiển Mạch thản nhiên lại mang theo vẻ uy nghiêm.
Nam Việt nhìn thấy vẻ mặt hơi ngưng trọng của Thẩm Thiển Mạch, không rõ vì sao Hoàng hậu nương nương luôn tươi cười tự tin lại có vẻ mặt như vậy, nhưng chỉ theo mệnh lệnh của Thẩm Thiển Mạch mang toàn bộ dân chúng ra ngoài khu vực cách ly.
Mọi người lục tục đi ra ngoài. Thẩm Thiển Mạch vẫn đứng ở bên trong, Nam Việt cũng không dám nhiều lời, chỉ tùy ý để Thẩm Thiển Mạch ở trong đó một mình. Tất cả mọi người vì chuyện có thể được cứu sống mà vui mừng như điên, không ai chú ý tới ngoại trừ Thẩm Thiển Mạch, ở góc tường còn một tiểu hài tử chưa có rời đi.
“Hoàng hậu Thiên Mạc? Hoặc là, nên gọi ngươi là Cung chủ Ma cung thì thích hợp hơn.” Hài tử kia nhìn thấy đám người đi ra hết, khóe miệng vẫn như cũ giơ lên nụ cười quỷ quyệt, không chút hoang mang nói. Thanh âm phát ra không giống hài tử non nớt chút nào, ngược lại mang theo một chút tang thương, nghe qua không hề giống giọng nói của một hài tử.
Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sắc nhọn như kiếm, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ kia, châm chọc cười, giọng nói băng lãnh: “Thánh tộc Nam Cương đều muốn giấu đầu lòi đuôi, có thể xuống tay với dân chúng tay trói gà không chặt như vậy sao?”
“Ha ha.” Hài tử kia nghe Thẩm Thiển Mạch châm chọc xong cũng không tức giận, chỉ cười lên cao ngạo, cả người hắn biến hóa từ đứa bé biến thành nam tử trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Tướng mạo cũng cho là đoan trang, có điều khóe mắt hơi hơi nhếch lên kia làm cho người ta cảm giác vô cùng âm u.
Thẩm Thiển Mạch nhìn biến hóa của tiểu hài tử trước mặt, trong mắt không có một tia kinh ngạc. Công phu biến hóa kỳ lạ của Thánh tộc Nam Cương vô cùng bất đồng với công phu của Trung Nguyên, đây là chuyện nàng đã sớm biết rõ.
“Qủa nhiên là Cung chủ Ma Cung, kiến thức hơn người.” Nam tử nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch không hề kinh ngạc, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn hắn, không khỏi bật cười, tiếp tục nói, “Ngươi giải Lưu Phong cổ, phá Đoạt mệnh tán của ta, cũng coi như có chút bản lĩnh.”
“Hừ! Đối bách tích lại dùng Đoạt mệnh tán ác độc như vậy, Thánh tộc Nam Cương đúng là để cho ta nhìn với con mắt khác xưa!” Thẩm Thiển Mạch khinh thường hừ nhẹ, không hề che dấu vẻ khinh thường và tức giận, lạnh lùng nam nhân Thánh tộc Nam Cương này.
Cái người Thánh tộc Nam Cương này lại không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lộ ra một chút oán độc, giọng nói băng lãnh: “Thiên Mạc giết chết Thánh nữ Nam Cương, chỉ là một chút dân đen, nhiều hơn nữa cũng không đủ!”
“Vậy sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, khóe miệng thoáng qua nụ cười, y phục đỏ rực càng tôn lên vẻ yêu mị của nàng, nàng chậm rãi nói, “Nếu như Thiên Mạc có chút tổn thương nào, nhất định sẽ khiến Nam Cương chôn cùng!”
“Giỏi cho khẩu khí liều lĩnh!” Nam tử trung niên nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, rốt cuộc tức giận. Phải biết rằng Thánh tộc Nam Cương là cấm kỵ tuyệt đối không dám mạo phạm của cả Trung Nguyên, Thẩm Thiển Mạch này cư nhiên lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói muốn đem cả Nam Cương chôn cùng?!
“Hừ!” Thẩm Thiển Mạch nghe hắn nói vậy, trên mặt lạnh lẽo không chút biểu tinh, chỉ khinh thường hừ lạnh, cao cao tại thượng nói: “Đừng tưởng rằng những năm gần đây Trung Nguyên không can thiệp Nam Cương là sợ Nam Cương! Nước khác không xen vào, nhưng nếu các ngươi dám cả gan động tới Thiên Mạc, nhất định phải trả giá đắt!”
Nam tử trung niên vừa nghe thấy lời Thẩm Thiển Mạch nói, trong mắt hiện lên sát khí. Vốn cho là nếu Nam Cương xuất thủ thì Thiên Mạc phải cực kỳ sợ hãi rồi cầu hòa mới đúng chứ, thật không ngờ thái độ của Thiên Mạc lại cương quyết như vậy, mà Hoàng đế và Hoàng hậu Thiên Mạc cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Mị Huyết lâu và Ma Cung là hai môn phái cường đại và thần bí nhất Trung Nguyên. Sau khi bọn hắn điều tra Thiên Mạc mới biết được, Hoàng đế và Hoàng hậu Thiên Mạc là lâu chủ Mị huyết lâu và Cung chủ Ma cung. Nhưng Thánh tộc Nam Cương xưng bá ngàn năm làm sao có thể sợ hãi mấy môn phái Trung Nguyên đó.
Huống chi, thù hận giết Thán nữ không thể không báo. Mà quan trọng hơn là những năm gần đây Nam Cương tập trung xây dựng lực lượng, cũng đã tới lúc Nam Cương rời
khỏi nơi hoang vu kia rồi!
"Nếu vậy, chúng ta cùng chờ xem." Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Mạch, đội ngũ ở Nam Cương đều ở Nam Thành, chỉ có một mình hắn ở trong đây, nếu luận võ công chỉ sợ không phải là đối thủ của Thẩm Thiển Mạch, nếu ở đây chống lại Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là chuyện sáng suốt.
"Chờ xem ư?" Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử kia, khóe miệng gợi lên sát khí, nhẹ nhàng nói: "Chỉ sợ ngươi đã không còn cơ hội kia rồi!"
Lụa trắng bay ra, mang theo ý muốn đoạt mạng, không chút do dự đánh thẳng vào mặt nam tử trung niên kia. Hắn không ngờ rằng Thẩm Thiển Mạch đột nhiên xuất thủ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thân người cũng không chậm, lắc mình tránh né công kích của Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy nam tử kia tránh né lụa trắng của nàng, khóe miệng như có như không hiện lên nụ cười, dưới tay chuyển động, lụa trắng như có linh tính, quấn quanh người hắn ta, mang theo nội lực, chưởng phong xâm nhập vào tận trong thân thể nam tử trung niên.
Sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên rất khó coi, hắn không ngờ Thẩm Thiển Mạch cư nhiên lại quyết liệt, một đường sống cũng không lưu. Xem ra Thẩm Thiển Mạch thật sự quyết định trở mặt với Nam Cương, thật lòng muốn giết hắn?!
Thẩm Thiển Mạch nhìn sắc mặt nam tử trung niên trở nên khó coi, nụ cười càng thêm yêu mị. Nếu Nam Cương dám động tới Thiên Mạc, vậy nàng sẽ cho bọn chúng có đi mà không có về.
Hiện giờ bên mình ở ngoài sáng, Nam Cương ở trong tối, vô cùng bất lợi, chi bằng giết gà dọa khỉ, để Nam Cương biết rằng Thiên Mạc cũng không dễ bắt chọc. Có lẽ còn có thể dẫn dụ Nam Cương hành động một chút.
Nghĩ như vậy, động tác hạ xuống ngày càng sắc bén, Tam Thanh Ti, tâm pháp vô thượng của Ma Cung. Tất cả lụa trắng lập tức giống như một tấm lưới mở ra, kín không có một kẽ hở, Thẩm Thiển Mạch dùng nội lực chèn ép, trực tiếp đánh lên người nam tử.
Phốc! Nam tử trung niên không chịu nổi một kích cường đại như vậy, bị Thẩm Thiển Mạch làm tôn thương nội lực, phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn nửa quỳ trên mặt đất, không còn vẻ kiêu ngạo hung hãn lúc đầu.
Thẩm Thiển Mạch thu hồi lụa trắng, từ trên cao nhìn nam tử kia, trong mắt chứa đựng vẻ châm chọc và đùa cợt, khinh thường nói: "Hóa ra đây là thực lực của Thánh tộc Nam Cương. Thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt!"
Nam tử trung niên nghe thấy vẻ châm chọc của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hắn nhướn mắt lên nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt tràn đầy hận ý, cơ hồ phải nghiên răng nghiến lợi nói: "Không cần đắc ý quá sớm!"
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch lóe sáng, xuất ra lụa trắng kích đúng vào tâm mạng của nam tử, đúng lúc đó thân thể nam tử kia xoay chuyển, giống như biến mất vào không khí.
Thẩm Thiển Mạch nhìn tới chỗ nam tử kia vừa biến mất, trong mắt hiện lên một chút ngưng trọng. Nhất thời sơ suất lại để hắn chạy mất. Đây là công pháp độc đáo của Nam Cương, nàng cũng từng nhìn Ảnh sử dụng qua, hình như là khinh công nhưng không giống khinh công, có thể ẩn kín người, động tác cực nhanh.
Đúng là nam tử trung niên kia có công phu như vậy mới có thể tránh né tập kích của nàng. Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn về phía nam tử vừa biến mất.
"Vừa rồi lụa trắng của nàng xuất ra, nội lực phong tỏa khóa trụ bốn phía, hắn khó có thể di chuyển thân thể để trốn thoát." Một giọng nói tà mị phát ra từ phía sau, Thẩm Thiển Mạch cảm giác được thắt lưng được nhiệt độ quen thuộc chạm vào.
Nàng hơi nhíu mày, hơi cười như có như không: "Nói như vậy, thân pháp này cũng có thể bị chế ngự ư?"
Chỉ cần dùng nội lực phong tỏa, khóa chặt đường chạy trốn là có thể giăng lưới bắt hết bọn họ. Vốn nàng còn đang lo lắng, ví như bọn chúng dùng thân pháp tránh né như vậy thì không biết đối phó như thế nào với bọn chúng đây, bây giờ Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy đã xóa tan nghi ngờ trong lòng nàng.
"Vừa rồi ngươi ở trong tối quan sát sao?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ngoái đầu lại nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn đang nở nụ cười tà mị, nghi ngờ hỏi.
Nêu vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn ở chỗ tối thì trong nháy mắt đó với công phu của Tư Đồ Cảnh Diễn hoàn toàn có thể bắt giữ nam tử trung niên kia, không cho hắn có cơ hội chạy trốn. Nhưng mà Tư Đồ Cảnh Diễn không làm như vậy mà lại trơ mắt nhìn hắn chạy mất.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn không vội vàng, chỉ cười cười nhìn Thẩm Thiển Mạch, âm trầm nói: "Thả cọp về rừng, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt."
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ sáng tỏ. Thì ra là như vậy, Tư Đồ Cảnh Diên cố ý muốn nam tử trung niên này chạy thoát, thứ nhất là dùng việc thân thể hắn bị thương nặng tới cảnh cáo Nam Cương không nên hành động thiếu suy nghĩ, thứ hai là muốn dùng người này để tìm ra tộc nhân của Thánh tộc Nam Cương.
“Sênh Ca đi theo?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày hỏi, công pháp của Thánh tộc Nam Cương xảo quyệt, có năng lực ẩn nấp giấu mình nhưng không thể ẩn nấp mãi, huống chi nam nhân kia vừa bị nàng đả thương, hiện tại máu chảy không ngừng, vậy thì khả năng ẩn thân này cũng khó mà che giấu được vết máu.
“Ừ. Thánh tộc Nam Cương không hề đơn giản. Chúng ta đi theo xem thử.” Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ nhíu mày, người của Thánh tộc Nam Cương võ công không hề tầm thường, một mình Sênh Ca theo sau chỉ sợ không an toàn.
Thẩm Thiển Mạch gật đầu sau đó cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đi theo ký hiệu do Sênh Ca lưu lại.
Ký hiệu đặc biệt của Ma Cung chỉ có người của Ma Cung nhìn và hiểu được. Là dấu vết trong Cung dùng để theo dõi và đồng môn liên hệ với nhau. Ký hiệu của Sênh Ca cực kì vội vã chứng tỏ thân pháp của Thánh tộc Nam Cương vô cùng nhanh nhẹn.
Truy tìm một đường từ chỗ ký hiệu đến sâu trong khe núi thì thấy một bóng dáng màu đen đứng bên ngoài sơn cốc.
“Sênh Ca?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Sênh Ca, đã đến sơn cốc rồi sao lại không vào? Chẳng lẽ mất dấu ở chỗ này?! Không thể nào. Võ công của Sênh Ca rất tốt, sao có thể không theo kịp một người bị thương?
Sênh Ca thấy Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đến, trên khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên một tia nặng nề, nói: “Ta một đường theo tới nơi này, nam tử kia thi triển võ công quỷ quyệt, ta nghĩ hẳn là vào trong sơn cốc rồi.”
“Vậy vì sao không đi vào?” Thẩm Thiển Mạch nhìn sơn cốc một chút, xem ra hết sức bình thường, dường như không có gì đặc biệt.
“Bên ngoài cửa cốc đều là chướng khí.” Ánh mắt Sênh Ca chớp động, lạnh lùng nói. Chướng khí là một loại độc được hình thành từ thiên nhiên. Không có thuốc giải, chỉ có thể nín thở đi vào. Nhưng hắn nín thở đi một đoạn dài lại cảm thấy dường như chướng khí này không có điểm cuối, suy nghĩ một lúc hắn liền đi ra bên ngoài trước.
Thẩm Thiển Mạch nghe Sênh Ca nói thì cũng hiểu rằng đây không phải là loại chướng khí bình thường, hơn nữa dường như không hề ít, nếu không bằng thân thủ của Sênh Ca sao có thể bị chướng khí này ép quay lại. Nếu người của Thánh tộc Nam Cương có thể đi vào thì nhất định có cách để vào.
Chắc hẳn sơn cốc này chính là nơi ở của Thánh tộc Nam Cương, ỷ vào chướng khí từ thiên nhiên làm lá chắn liền cho rằng bọn họ không có cách vào sao?!
“Sơn cốc này có cửa vào khác không?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, cười bí ẩn.
Sênh Ca không hiểu ý tứ của Thẩm Thiển Mạch, chỉ nhíu mày nặng nề nói: “Không có cửa khác.”
“Ồ. Vậy là không có cửa ra khác.” Thẩm Thiển Mạch hơi trầm ngâm, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia sáng, nụ cười càng yêu dị mang theo vài phần gian xảo nói: “Nếu chúng ta không vào được thì bọn chúng cũng đừng nghĩ có thể đi ra.”
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, trong đôi mắt đen như mực cũng thoáng qua một tia sáng, duỗi tay kéo eo thon của Thểm Thiển Mạch, nhếch môi cười tà mọ, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Thẩm Thiển Mạch, ba phần cưng chiều bảy phần tán dương nói: “Mạch Nhi của ta thật là thông minh.”
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy cũng không có ý kiến gì, đôi mắt đen nhánh không nhìn rõ tâm tình, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên mâu quang chợt loé, khoé miệng xuất hiện ý cười: “Độc Bích Lạc Hoàng Tuyền này, chắc chắn người Nam Cương không thể giải được.”
Bích Lạc Hoàng Tuyền chính là bí độc của Ma Cung. Người trúng độc sẽ từ từ mất dần ý thức cho đến chết. Không giống một loại âm độc mà ngược lại là một loại độc được mang đến cho người khác cái chết thoải mái. Bởi vì độc này không phải là kịch độc cho nên trong giang hồ ít có người biết đến. Nam Cương và Trung Nguyên ít liên hệ với nhau nên càng không có khả năng biết đến Bích Lạc Hoàng Tuyền.
“Bọn chúng được lợi rồi.” Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch rét lạnh, khoé môi cong lên thành nụ cười như có như không.
Sênh Ca lập tức hiểu ý. Trong sơn cốc tràn ngập chướng khí, trong đó lại có thêm độc Bích Lạc Hoàng Tuyền. Thẩm Thiển Mạch hài lòng cười khẽ, đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thoáng hiện một tia ngoan tuyệt.
“Như Thế nào?” Tại khách điếm ở Nam Việt, Thẩm Thiển Mạch ở một bên vừa uống trà vừa thản nhiên nhìn Sênh Ca, nhíu mày hỏi.
“Toàn bộ ba mươi bảy người của Thánh tộc Nam Cương đều chết ở ngoài cửa sơn cốc.” Khuôn mặt lãnh ngạnh của Sênh Ca không chút biểu cảm, một năm một mười nói.
Thủ đoạn ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch quả nhiên có hiệu quả. Người của Thánh tộc Nam Cương cho rằng trong sơn cốc có chướng khí từ thiên nhiên làm lá chắn là có thể vô lo ư. Ở trong đó một ngày định buổi tối ra ngoài đánh lén nhưng không ngờ trong chướng khí lại có Bích Lạc Hoàng Tuyền khiến bọn chúng cứ thế chết không rõ ràng, không chút phòng bị.
Trên khuôn mặt không chút đắc ý, Thẩm Thiển Mạch chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, đôi mắt đen nhánh không thấy rõ tâm tình. Nàng đặt ly trà lên bàn, nghiêm nghị nói: “Đã điều tra chi tiết về Thánh tộc Nam Cương chưa?”
“Thánh tộc Nam Cương tín ngưỡng Thánh nữ, người thống trị là Thánh tử. Dưới Thánh tử lại chia thành tứ vương. Dưới tứ vương là chín Hộ Pháp*.” Sênh Ca báo cáo tất cả tin tức điều tra được sau đó nhíu mi nói: “Đám người trong sơn cốc kia chỉ là một vị vương và hai Hộ Pháp của hắn mà thôi.” (Hộ Pháp: người bảo vệ Phật pháp)
“Nói vậy là còn tam vương và bảy Hộ Pháp?” Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch không có chút kinh ngạc, nếu Thánh tộc Nam Cương dễ dàng đối phó như vậy thì đã không thể nào đứng vững ở Nam Cương nhiều năm như vậy.
Sắc mặt Sênh Ca không chút thay đổi, vẫn như cũ nói: “Không tệ. Nghe nói võ công của Thánh tử Nam Cương sâu không lường được, công phu của tứ vương và chín vị Hộ Pháp cũng không thua kém. Giao thủ trước đó vài ngày với Cung chủ chỉ là một trong chín vị Hộ Pháp mà thôi.”
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Nam tử trung niên giao thủ với nàng trước đó vài ngày mặc dù võ công không bằng nàng nhưng quả thật là không tồi. Nhưng thật không ngờ lại chỉ là một trong chín Hộ Pháp chứ không phải một trong tứ vương. Như vậy chắc hẳn võ công của tứ vương lại càng lợi hại, mà có lẽ Thánh tử càng sâu không lường được.
“Có tra được hành tung của họ không?” Thẩm Thiển Mạch dần thu lại cảm xúc, cuồng ngạo của nàng không phải là sự tự đại, thế lực của Nam Cương xác thực không thể coi thường, càng không thể phớt lờ.
“Thuộc hạ vô năng. Nhất vương đã chết trong sơn cốc, Tam vương từng xuất hiện ở Thành Tây Nam Thành, còn Nhị vương hình như theo bên cạnh Thánh tử, không có chút dấu vết hành tung.” Sênh Ca lạnh lùng khẽ nhíu mày, chậm rãi nói.
“Vậy toàn lực điều tra tung tích Tam vương trước.” Ngón Tay Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ gõ xuống mặt bàn, đôi mắt đen như mực giống như hồ sâu không thấy đáy, bạc môi khẽ mấp máy.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Quả là phu thê, suy nghĩ thật giống nàng. Nếu hành tung của Thánh tộc Nam Cương quỷ dị lại rải rác, vậy thì không bằng điều tra từng người một, đánh bại từng người có lẽ dễ hơn.
“Tình hình Thiên Mạc sao rồi?” Thẩm Thiển Mạch liếc Sênh Ca một cái, lại nâng mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt đen như mực của hắn không chút biến động nhưng nàng có thể thấy một chút sầu lo trong đó, nàng nhíu mày hỏi.
Đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ biến đổi, thu lại nụ cười nơi khoé miệng, gõ nhẹ lên bàn nặng nề nói: “Ngôn Tu Linh phái người, muốn vạch trần chuyện Cảnh Hạo giả mạo ta, bất quá có Hạo Nguyệt ở đó, không có vấn đề gì.”
Thẩm Thiển Mạch chưa từng thấy qua bản lãnh của Hạo Nguyệt, nhưng những năm gần đây lại nghe không ít. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn tin tưởng hắn như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thiên Mạc hai mặt thụ địch, trước có Nam Cương chính diện giao phong, sau có Lâm Vị như hổ rình mồi. Nếu xử lý không tốt sẽ rơi vào nguy hiểm.
“Cảnh Hạo không sao chứ?” Luôn trầm mặc ít nói, không hỏi không nói lời nào – Sênh Ca, khi gặp phải chuyện Tư Đồ Cảnh Hạo sẽ rối loạn thành một nùi, rất khác với ngày thường.
“Ta tin rằng Cảnh Hạo có thể xử lý tốt.” Đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Cảnh Diễn tràn đầy nụ cười đã có tính toán từ trước, hắn tin tưởng Tư Đồ Cảnh Hạo có thể đối phó được, huống chi còn có Hạo Nguyện giúp đỡ, hẳn sẽ không có chuyện gì.
Mà lúc này tại Hoàng cung Thiên Mạc, tuy rằng không hỗn loạn cho lắm nhưng cũng không an bình như Tư Đồ Cảnh Diễn nghĩ.
“Tóm lại cô nương là có ý gì?” Một thân áo xanh, trong mắt Hạo Nguyệt có chút mơ hồ, trong đôi mắt nhuốm đầy sương mù có chút tìm tòi nghiên cứu, nhìn thẳng thiếu nữ mặc áo trắng.
Đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ híp lại, có chút tức giận nhìn Hạo Nguyệt, nam tử ôn hoà vô hại trước mắt này nhiều lần phá hỏng kế hoạch của nàng làm nàng đến giờ vẫn không biết rốt cuộc người giả mạo Tư Đồ Cảnh Diễn có phải Tư Đồ Cảnh Hạo hay không, chứ nói gì đến vạch trần hắn. Nàng ta cắn môi tức giận nói: “Ngươi quản ta làm gì?!”
“Bất luận cô nương có ý đồ gì cũng đừng nên hao phí tâm tư nữa.” Hạo Nguyệt nghe vậy, trả lời rõ ràng, biết không hỏi được gì nữa, huống chi nếu suy nghĩ rõ ràng hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Nử tử trước mắt vô cùng đáng yêu, khuôn mặt như trẻ nhỏ, đôi mắt sáng trong như nước hồ, dường như là một tiểu cô nương không rành thế sự nhưng thủ đoạn lại rất inh, nếu không phải hắn tỉnh táo chỉ sợ nữ tử này đã đắc thủ rồi, cũng chỉ tại hắn tò mò với nữ tử này.
Thanh Liên nghe Hạo Nguyệt nói vậy thì không khỏi cảm thấy tức giận. Hao phí tâm tư?! Thối thư sinh khó ưa, nếu đã chọc giận nàng thì một đao giải quyết hắn đi, sau đó lại đi tìm hiểu chuyện tình Tư Đồ Cảnh Diễn giả mạo.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Dù sao nàng cũng không biết võ công của Hạo Nguyệt nông sâu thế nào, mặc dù trong lòng đang yên lặng mắng Hạo Nguyệt là thối thư sinh nhưng đối với võ công của Hạo Nguyệt, nàng thật không nắm chắc. Ai bảo người này làm ra bộ dáng thần bí chứ, đôi mắt giống như bị sương mù che phủ khiến người ta làm thể nào cũng không nhìn thấu được tâm tư của hắn, thật bực mình!
Nghĩ vậy Thanh Liên liền tức giận đến mức dậm chân, hướng về phía Hạo Nguyệt tức giận nói: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”
Hạo Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười nhìn cô gái trước mắt. Rõ ràng tính tình rất thông tuệ cẩn trọng, thế nào mà hắn mới nói có vài câu lại tức giận như vậy. Chỉ là bộ dáng tức giận của nữ tử này ngược lại có vài phần đáng yêu.
Mọi chuyện tại Hoàng cung Thiên Mạc vẫn đang diễn ra, mà thế cục tại Nam Thành cũng diễn ra ngày càng mãnh liệt.
“Khách quan, món ăn tới.”
Thẩm Thiển Mạch nhìn các món ăn trên bàn sắc hương đủ cả, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, làm như đang suy nghĩ về các món ăn, khoé miệng cong lên một đường.
Hừ! Dụng độc với nàng?! Mặc dù Nam Cương dụng độc inh nhưng Cung chủ Ma Cung nàng cũng không phải chỉ ngồi không, từ mười tuổi nàng đã luôn tiếp xúc với các loại độc cho nên cực kỳ quen thuộc với chúng. Hơn nữa thường ngày luôn đối mặt với các loại mai phục ám sát, hàng ngày làm việc cũng vô cùng thận trọng, khi dùng bữa ở bên ngoài sao có thể không chút để ý nào được.
Huống chi trong tình huống biết rõ người của Thánh tộc Nam Cương đang mai phục ở một nơi bí mật gần đây này, hiển nhiên nàng sẽ càng cẩn thận hơn nữa vậy mà vào lúc này cư nhiên lại hạ độc nàng?? Vậy thì cũng quá coi thường nàng rồi.
Đã như vậy thì nàng gậy ông đập lưng ông. Độc này hẳn là do nhân thủ của Tam vương bày trò, vậy chắc hẳn người của Tam vương đang theo dõi nàng ở gần đây.
Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nở nụ cười, làm như không đói buông đũa xuống, đôi mắt nhanh chóng quét qua những người bên trong khách điếm, đột nhiên đôi mắt nàng thoáng qua một tia sáng, đôi mắt đen nhánh nhẹ nhàng chuyển một cái, thu lại cảm xúc dư thừa, ngón tay Thẩm Thiển Mạch khẽ cong lên, nhếch miệng nở nụ cười lạnh khó lòng phát hiện.
Quả nhiên trong khách điếm, ba thường dân có tướng mạo bình thường ngồi ở vị trí ít nổi bật nhất, nhìn như không có gì khác với những thường dân khác, ngay cả khí tức cũng thu lại rất tốt, nếu không phải trong khoảnh khắc nàng buông đũa kia, trong mắt của một trong ba người hiện lên chút thất vọng thì chắc hẳn nàng cũng không tra ra dấu vết của bọn chúng được.
“Tiểu nhị, các ngươi có Trầm Hương* không?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày gọi tiểu nhị tới hỏi. (Trầm hương là một vị thuốc hiếm và đắt trong Đông y, rượu Trầm Hương là một loại rượu giúp bổ thận tráng dương, sinh tinh dưỡng huyết,…)
“Khách quan, nơi đây của chúng ta chỉ là một khách điếm nhỏ, sao có thể có loại rượu quý như thế.” Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, nhìn Thẩm Thiển Mạch gãi gãi đầu.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, dáng vẻ như khéo hiểu lòng người, tươi cười nói: “Ta có một sở thích, không uống rượu ăn không vào, tiểu nhị ca để ta trở về lấy một bình rượu Trầm Hương tới đây có được không, trước cứ để thức ăn ở đây.”
“Chuyện này…” Tiểu nhị khó xử nhìn Thẩm Thiển Mạch, thức ăn cũng đã làm xong, mặc dù vị quan khách này không ăn nhưng theo lý cũng nên trả tiền, hiện tại nếu họ rời đi, ngộ nhỡ không trả tiền, một tiểu nhị như hắn sao có thể đảm đương nổi.
“Tiền đây.” Thẩm Thiển Mạch lập tức hiểu được vì sao tiểu nhị lại khó xử, nàng lấy ra ít bạc vụn ra đặt lên bàn, cười cười nhìn tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy bạc hai mắt lập tức sáng lên, ân cần nói: “Vậy khách quan cứ đi đi, ta giúp khách quan hâm nóng chỗ đồ ăn này.”
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười rời khỏi khách điếm, sau khi rời khỏi khách điếm, làm như vô tình nhìn vào trong một góc của khách điếm, thấy trong mắt người của Thánh tộc Nam Cương hiện lên chút nghi ngờ nhưng vẫn ngồi ở đó.
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi nâng lên nụ cười giảo hoạt, bước nhanh trở lại gian phòng, khép cửa phòng lại.
“Thế nào?” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, nhìn Thẩm Thiển Mạch hỏi. Vừa rồi hắn đứng ở góc khuất thấy Thẩm Thẩm Mạch bỗng nhiên không dùng cơm mà trở lại gian phòng, trong lòng liền dâng lên nghi ngờ. Tửu lượng của Thẩm Thiển Mạch rất tốt, nhưng không ham rượu, càng không có đạo lý không có rượu ăn không vào, nhất định Thẩm Thiển Mạch làm vậy là có lý do của nàng.
“Người của Thánh tộc Nam Cương hạ độc vào trong thức ăn.” Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, khuôn mặt lạnh lẽo nói.
“Cái gì?!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua một tia ngoan độc, thì ra trong thức ăn có độc, thật đúng là khó mà phòng bị, may mà Thẩm Thiển Mạch tương đối nhạy cảm với độc, nếu không chẳng phải là trúng kế của Thánh tộc Nam Cương sao?! Chỉ là nếu Thẩm Thiển Mạch đã phát hiện thức ăn có vấn đề, vậy sao không vạch trần tại chỗ mà muốn trở về phòng lấy Trầm Hương để làm gì?!
Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn có tia nghi ngờ thì cười giảo hoạt, chậm rãi nói: “Nếu bọn chúng thích hạ độc, sao chúng ta có thể không đáp lễ?! Bọn chúng hạ độc với ta, đương nhiên sẽ toàn tâm để ý xem ta có ăn đồ ăn kia không, trái lại bọn chúng sẽ buông lỏng cảnh giác, sơ xuất không để ý xem thức ăn của mình có độc hay không.”
Thẩm Thiển Mạch nói xong, Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức hiểu ý. Thẩm Thiển Mạch vốn định tự mình hấp dẫn lực chú ý của Thánh tộc Nam Cương để hắn âm thầm hạ độc, gậy ông đập lưng ông, để người của Thánh tộc Nam Cương nếm thử mùi vị ăn cơm bị người hạ độc.
“Quả nhiên là Mạch Nhi của ta.” Tư Đồ Cảnh Diễn cười thoả mãn, quả nhiên là Mạch Nhi của hắn, đủ thông minh, ngoan độc.
Trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch không có chút gì là vui mừng, lấy ra một gói bột đưa cho Tư Đồ Cảnh Diễn: “Đây là độc Thiêm Sắc thích hợp bỏ vào trong đồ ăn, khó phát hiện. Lúc nữa ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn hắn, chàng hạ độc vào trong đồ ăn và rượu của bọn chúng.”
“Được.” Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra nụ cười ăn ý với Thẩm Thiển Mạch, hai đôi mắt đen nhánh cùng hiện lên một chút giảo hoạt và ngoan tuyệt.
Thẩm Thiển Mạch thu lại tâm tư, thuận tay cầm Trầm Hương cạnh bàn lên cười nói: “Chúng ta mau ra đi, đừng để bọn chúng nghi ngờ.”
Trở lại khách điếm. Thẩm Thiển Mạch nhìn người của Thánh tộc Nam Cương một chút. Chỉ thấy bọn chúng như không chút để ý dùng cơm nhưng thực ra cũng đang nhìn nàng. Từ khi nàng mười tuổi đã sống trong ám sát và mai phục, chẳng qua nàng có phần nhạy cảm hơn với âm thầm theo dõi, ngay cả người của Thánh tộc Nam Cương che giấu rất tốt cũng không qua được cảm giác nhạy cảm của nàng.
Hơn nữa nàng cũng tương đối nhạy cảm với khí tức. Đây chính là lí do vì sao mỗi lần Tư Đồ Cảnh Diễn dịch dung không chút sơ hở nhưng nàng vẫn nhận ra sự khác thường của hắn.
Nàng thu lại tâm tư, từ từ mở bình Trầm Hương, ra sức hít hà, dáng vẻ như cực kì say mê. Cảm thấy ánh mắt theo dõi sau lưng nàng trở nên nóng bỏng, khoé môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi cong lên.
Sao. Cảm thấy nóng lòng à?! Muốn nhìn nàng ăn đồ ăn có độc ư?! Không nên gấp gáp. Nàng nở nụ cười đùa giỡn, Thẩm Thiển Mạch lấy một cái ly ra, rót ình một ly Trầm Hương, cầm ly rượu ở trong tay vuốt ve nhiều lần nhưng không dừng bữa.
Sắc mặt Tam vương của Thánh tộc Nam Cương trở nên nặng nề, vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển Mạch, nói với hai vị Hộ Pháp bên cạnh: “Rốt cuộc nàng ta đang chơi đùa cái gì vậy?!”
“Chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra gì rồi?!” Sắc mặt của một vị Hộ Pháp trong đó trầm xuống, nếu không phải võ công của Thẩm Thiển Mạch cao cường, dù bọn chúng có liều mạng cũng không có phần thắng thì bọn chúng còn cần giấu đầu lòi đuôi hạ độc nàng ta sao.
“Ai biết! Nếu nàng ta không ăn thì chúng ta cũng chỉ còn cách liều mạng thôi!” Một vị Hộ Pháp khác âm ngoan nhìn Thẩm Thiển Mạch gằn từng chữ nói.
Sát khí trên người ba người theo tâm tình từ từ lộ ra ngoài. Lúc ba người đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào từng cử động của Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn lặng im không tiếng động hạ độc vào trong đồ ăn của bọn chúng.
Suy nghĩ của ba người đã hoàn toàn tập trung trên người của Thẩm Thiển Mạch. Bên này Thẩm Thiển Mạch cầm chiếc đũa lên rồi lại để xuống, sau đó lại thoải mái nhàn nhã uống rượu khiến bọn chúng vô cùng tức giận, hoàn toàn không để ý tiểu nhị mang thức ăn lên bên cạnh bọn chúng có gì khác thường hay không.
Sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn đắc thủ liền lặng lẽ đi tới nơi Thẩm Thiển Mạch có thể nhìn thấy, lộ ra nụ cười như ý với nàng. Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, uống cạn ly rượu, vẫn không có ý muốn ăn đồ ăn như cũ.
“Con Mẹ nó! Rốt cuộc nàng ta có ăn hay không?” Một vị Hộ Pháp nhìn có vẻ dễ dàng kích động nhất bên cạnh Tam vương đã có chút nổi giận, ăn một đũa thức ăn lớn, tức giận nói năng không rõ.
“Ta thấy có vẻ như nàng ta đang đùa giỡn chúng ta!” Một vị Hộ Pháp khác cũng tức giận ăn một gắp thức ăn lớn, thật là, dù gì bọn họ cũng là Hộ Pháp của Thánh tộc Nam Cương, đã từng bị tức giận như này bao giờ, cứ ngồi ở đây nhìn nữ nhân này nhưng nàng ta lại giống như đang cố ý đùa giỡn bọn họ, tuỳ ý gắp đồ ăn lên, rồi lại bỏ xuống, lại uống rượu, thật bực mình.
“Bình tĩnh đi.” Tam vương lạnh lùng nhìn hai vị Hộ Pháp bên cạnh. Bọn họ sống ở Nam Cương mấy chục năm rồi, không đến Trung Nguyên nên không biết người của Trung Nguyên như nào, vô hình chung cho rằng không ai là địch thủ của Thánh tộc Nam Cương, thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt này nhìn như vô hại nhưng thật ra không hề đơn giản.
Có thể lập mưu giết chết Tứ vương, diệt một phần tư lực lượng tinh nhuệ của Thánh tộc Nam Cương, tuyệt không thể khinh thường. Ăn một gắp đồ ăn, Tam vương bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Khi Tam vương ăn một chút thức ăn, khoé môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nâng lên nụ cười. Mặc dù nàng không nhìn về phía Tam vương nhưng ánh mắt vẫn chú ý nơi đó, toàn bộ cử động của Tam vương bọn họ đều lọt vào mắt nàng, hiện tại cả ba người đều đã ăn thức ăn có độc.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi khách điếm, vội vàng đi về phía khu vực ngoại thành.
Nhóm người Tam vương thấy Thẩm Thiển Mạch không ăn một chút thức ăn nào đã đi ra khỏi khách điếm liền đuổi theo.
Một đường thi triển khinh công tới khu vực ngoại thành, tốc độ của Thẩm Thiển Mạch rất nhanh nhưng tốc độ của nhóm người Tam vương cũng không chậm, rất nhanh sẽ đuổi kịp Thẩm Thiển Mạch.
“Người của Thánh tộc Nam Cương, mũi còn thính hơn chó, đi tới chỗ nào cũng không bỏ lại được.” Thẩm Thiển Mạch đi tới khu vực ngoại thành thì không tiếp tục đi nữa, nhếch miệng nở nụ cười như có như không, nâng mắt nhìn Tam vương và hai vị Hộ Pháp đuổi theo.
“Hừ! Miệng lưỡi trơn tru*!” Tam vương nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, lạnh lùng hừ một tiếng, dù võ công của nữ tử trước mắt này cao cường nhưng nếu cả ba người họ liên thủ công kích, Thẩm Thiển Mạch này tuyệt không phải đối thủ của bọn họ.(Câu này trong convert là “Sính khẩu thiệt chi khoái”, mình không hiểu lắm nên edit như vậy, tiếng Trung của câu đây ạ 逞口舌之快 )
Thẩm Thiến Mạch thấy trong mắt nhóm người Tam vương lộ tia sát ý, nụ cười càng thêm yêu dị, đôi mắt bình thản giống như không thấy sát ý nồng nặc của nhóm người Tam vương. Nàng lười biếng nhìn nhóm người Tam vương nói: “Hạ độc không được liền muốn động thủ?”
Nhóm người Tam vương nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt liền biến sắc, quả nhiên, nữ tử này đã biết rõ kế sách của bọn họ. Độc trong đồ ăn là loại không màu không vị, thế nhưng nữ tử này có thể phát hiện ra, quả nhiên Ma Cung là môn phái dụng độc đứng đầu Trung Nguyện không phải là hư danh chỉ để nói chơi.
Mặc dù Đường Môn cũng giỏi dụng độc nhưng đều là âm độc đưa người vào chỗ chết, nếu mang ra so sánh, phạm vi của Ma Cung cực lớn, không loại độc nào là không biết, nhưng ngược lại, Ma Cũng cũng là thánh địa giải độc, đây cũng là lí do vì sao Thẩm Thiển Mạch có thể biết được kỳ độc như Âm Dương Tán.
“Hừ! Cung chủ Ma Cung quả thật bản lĩnh. Bất quá chúng ta hạ độc cũng chỉ để tiết kiệm một chút hơi sức thôi. Đừng nghĩ rằng chúng ta không đối phó được ngươi.” Tam vương nhìn Thẩm Thiển Mạch, kiêu căng nói.
Ngụ ý ở đây vô cùng rõ ràng. Chúng ta chỉ vì tiết kiệm hơi sức mới không động thủ với ngươi, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, chúng ta cũng sẽ không thua ngươi.”
“Ồ? Vậy sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu nhíu mày nhìn Tam vương và hai vị Hộ Pháp, khoé miệng nâng lên nụ cười bí ẩn, chậm rãi nói: “Vậy thì thử một chút xem sao.”
Tam vương nghe được những lời nói khiêu khích của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt chợt loé một tia sắc lạnh, nhìn hai Hộ Pháp một chút, ba người cùng nhau phát lực, xông về phía Thẩm Thiển Mạch, vận hết nội lực, xem ra là muốn lấy mạng Thẩm Thiển Mạch.
So với Tam vương và hai vị Hộ Pháp đang lộ ra sát ý thì Thẩm Thiển Mạch lại ngược lại, vô cùng bình tĩnh tiêu sái. Hồng y khẽ bay trong gió, trên gương mặt Thẩm Thiển Mạch là nụ cười lười biếng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh thong dong không chút sợ hãi, giống như không thấy ba cỗ nội lực cường đại đang tiến tới gần, từ từ nâng lên nụ cười đùa giỡn, từ từ đếm ngược: “Ba, hai, một.”
“A.” Thẩm Thiển Mạch vừa dứt lời, Tam vương và hai vị Hộ Pháp bên kia thiếu chút nữa là đánh trúng Thẩm Thiển Mạch bỗng đồng thời rơi từ không trung xuống, nội lực bị triệt tiêu, ba người đau đớn không chịu được ngã trên mặt đất, có chút không tin nhìn Thẩm Thiển Mạch: “Ngươi… Ngươi…”
“Ta chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.” Khuôn mặt của Thẩm Thiển Mạch không chút biến sắc, đôi mắt mang theo vài phần tươi cười trêu tức nói.
“A… A…” Tam vương và hai vị Hộ Pháp đau đớn không chịu nổi liên tục gào thét, ba người bị thối rữa rất nhanh, sau đó chỉ còn lại một đống xương trắng.
- Hết chương 3 –