• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ly Lạc ăn mặc xinh đẹp đến một nhà hàng đã đặt trước với Thẩm Nhất Đồng. Lúc Diệp Ly Lạc đến thì đã thấy Thẩm Nhất Đồng có mặt.

Không thể không nói Thẩm Nhất Đồng giống như một viên ngọc phát sáng vậy ở chỗ nào cũng có thể khiến người ta để ý với thần thái tự tin, dung mạo xinh đẹp sắc sảo.

"Chị Nhất Đồng!" Diệp Ly Lạc gọi.

Thẩm Nhất Đồng thấy cô thì gật đầu mỉm cười:

"Đến rồi sao? Em ngồi đây đi."

"Vâng."

Rất nhanh phục vụ liền mang món lên, hai người đã khá thân thiết nên cũng không hề khách sáo.

"Bộ phim đầu tiên ra mắt của em đang vô cùng được săn đón. Độ nổi tiếng của em hiện tại cũng không thua kém gì em gái em Diệp Di Nguyệt đâu."

"Vâng, ban đầu em cũng không nghĩ nó lại thành công như vậy."

Diệp Ly Lạc nói thật, lúc đầu cũng chỉ là tò mò đóng thôi ai ngờ nó lại tạo ra thành công vang dội càng đưa cô tiến gần hơn tới công chúng.

Nhưng nổi tiếng cũng đồng nghĩa với việc bị vô số paparazzi bám theo, thật khó khăn cô mới có thể cắt đuôi được hết bọn họ mà đến đây.

Thẩm Nhất Đồng cười rồi lại giống như nghĩ đến điều gì đó:

"Em biết tin gì chưa?"

"Tin gì ạ?" Cô mờ mịt.

"Tin đồn giữa em gái em và Tiêu Thành nửa tháng trước mới được đè xuống nhưng không biết ai có tâm như vậy khiến tin đồn đó lần nữa nổi lên, còn mãnh liệt hơn lần trước. Bây giờ Diệp Di Nguyệt sợ là như ngồi trên đống lửa."

"Nếu cô ta đã dám làm thì nên biết bước hậu quả."

Cũng không biết người có tâm kia là ai nữa, nhưng dù sao cũng không quan trọng, thấy Diệp Di Nguyệt nguy khốn là cô vui rồi, cũng không cần thiết ở trước mặt Thẩm Nhất Đồng diễn vở tuồng chị em tình thâm làm gì, nói thẳng ra cô không thích cô ta. Vụ Nguyễn Ngọc lần trước nếu không phải Lục Thẩm Quân nói cô cũng không nghĩ nó sẽ liên quan đến Diệp Di Nguyệt đâu. Chính là tự làm tự chịu, cô còn muốn em gái ngoan này chịu khổ dài dài.

Một lúc sau Thẩm Nhất Đồng nhắc đến chuyện hôn nhân của mình làm Diệp Ly Lạc giật mình.

"Chị nói chị kết hôn rồi?"

Thẩm Nhất Đồng có chút ngại ngùng:

"Không phải, bọn chị mới đăng kí kết hôn, chị không muốn nhiều người biết."

Diệp Ly Lạc gật đầu, hóa là mới gần đây, thực sự là khiến cô quá bất ngờ.

"Ngày mai chị có tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà, chỉ mời những người thân quen thôi, vì vậy chị muốn hỏi xem em có muốn đi không?"

Bước ra khỏi nhà hàng kia Diệp Ly Lạc vẫn còn thấy khó tin, thật không ngờ chị ấy đăng kí kết hôn rồi, cũng không biết đối tượng mà chị ấy thích là ai. Diệp Ly Lạc tò mò nhưng vẫn nhịn xuống. Dù sao ngày mai đi không phải sẽ biết ngay sao.

Vừa về đến nhà Diệp Ly Lạc vội ôm ngay lấy Lục Thẩm Quân kể cho anh nghe về chuyện này.

"Mai anh có rảnh không, đi cùng em?" Chị Nhất Đồng đã nói có thể mời thêm chồng cùng đi vì vậy cô mới nghĩ đến Lục Thẩm Quân ở nhà.

Lục Thẩm Quân ôm cô trong lòng, cọ cọ vào cổ. Trước đây còn thấy ngại nhưng giờ quen rồi Diệp Ly Lạc cũng không né tránh để mặc anh muốn làm gì thì làm.

"Ừm."

Diệp Ly Lạc thấy anh đồng ý, tâm tình liền vui vẻ.

"Anh muốn nghe em đánh đàn không?"

Lục Thẩm Quân vẫn cọ cọ ở cổ cô, cũng không ngẩng đầu mà hỏi:

"Em đánh anh sẽ nghe."

Anh không hỏi cô có biết đánh đàn hay không vì anh tin tưởng nếu cô nói được thì nhất định cô có thể đánh.

Diệp Ly Lạc nhờ Trương quản gia lấy lên cho mình cây đàn tỳ bà, cây đàn này trước đây Diệp Ly Lạc từng bắt gặp trong một cửa hàng đồ cổ, vì thấy nó khá thuận mắt nên liền mua về bây giờ mới có dịp lấy ra dùng.

Tất cả người làm trong biệt thự bao gồm Trương quản gia và thím Trần đều hiếu kì đứng một bên xem. Không biết thiếu phu nhân của bọn họ định biểu diễn gì.

Diệp Ly Lạc cầm đàn lên, cảnh tượng trước mắt dường như thay đổi không còn là biệt thự Lục gia nữa mà đã biến thành thọ yến hoàng thất.

Nữ tử ngồi trên ghế quý phi, tay cầm đàn tỳ bà, khí chất thoát tục cộng thêm một thân bạch y càng toát lên tiên khí phi phàm.

Từng ngón tay mảnh khảnh của nàng di chuyển trên dây đàn, đôi mắt như lưu ly luân chuyển khắp đại diện. Tiếng đàn của nàng tựa như có ma lực khiến ai nghe cũng sững sờ chìm trong cảm xúc. Đệ nhất tài nữ- Công chúa Đông Vũ tuyệt không phải chỉ là danh hiệu nói cho suông.

Diệp Ly Lạc chầm chậm mở mắt trước mặt lại là biệt thử Lục gia, ngón tay cô trên trên dây đàn không hề dừng lại. Lâu lắm rồi, bây giờ mới có thể thử lại cảm giác đó, có chút lưu luyến, có chút hoài niệm.

Tất cả mọi người đều sững sờ trước tiếng đàn của Diệp Ly Lạc. Bọn họ chỉ cho rằng cô chỉ nói chơi không thì cũng là đánh chơi chơi vậy nhưng không nghĩ tới tài đánh đàn của cô lại tốt đến thế. Trình độ bậc này, không phải ai cũng có thể làm được.

Lục Thẩm Quân nhìn sâu vào ánh mắt cô, dường như lần đầu tiên nhìn thấy cô vậy. Cô gái có hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt hạnh sinh động, đôi môi đỏ hồng, cô cầm cây đàn tỳ bà mang theo vẻ cổ điển mà quyến rũ. Anh bất giấc lấy điện thoại ra, anh muốn lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK