• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chỉ là cảm thấy ở đó có chút không tiện." Anh đáp, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn thẳng cô.

"Có gì mà không tiện chứ, dù sao chỉ có một mình mẹ ở đấy, anh không thể ở lại một hôm có lẽ mẹ sẽ buồn." Dù thời gian không dài nhưng tình cảm của Diệp Ly Lạc đối với người mẹ chồng này là lại thật. Có lẽ mẹ cũng mong Lục Thẩm Quân sẽ ở lại.

Sao Lục Thẩm Quân không hiểu lời Diệp Ly Lạc nói cho được chỉ là hắn không muốn ở lại nơi đó.

Thấy Lục Thẩm Quân không trả lời, Diệp Ly Lạc liền đoán anh có tâm sự gì, cô cầm lấy tay anh cũng không hỏi lại vấn đề này nữa.

Hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang dường như sưởi ấm đáy lòng lạnh giá của anh, anh nắm chặt lấy tay cô, môi mấp máy.

"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là hồi nhỏ bị bạo lực gia đình ở đó, vì vậy sinh ra chút chán ghét."

Lục Thẩm Quân giọng điệu thản nhiên nói ra lời ấy tựa như nói "hôm nay thời tiết thật tốt" nhưng lại khiến lòng Diệp Ly Lạc chấn động.

Lục Thẩm Quân bị bạo lực gia đình từ nhỏ vậy lẽ nào người bạo lực đó chính là Vân Vi. Suy nghĩ đó vừa nảy ra, cô vội phủ nhận. Tình cảm giữa hai mẹ con Lục Thẩm Quân rất tốt, đến người ngoài cũng nhìn ra được, đó không phải giả tạo. Nhưng nếu không phải Vân Vi, vậy lẽ nào...

Thấy sắc mặt kia của Diệp Ly Lạc, Lục Thẩm Quân cũng biết cô đã đoán ra được.

"Là cha anh."

Thời điểm nói ra từ "cha" thanh âm Lục Thẩm Quân lạnh đến cực điểm. Diệp Ly Lạc cũng lí giải được tâm tư anh nhưng lại không biết làm sao để an ủi chỉ biết nắm chặt lấy tay anh. Cô đáng ra không nên nhắc đến chuyện này, cũng không biết anh có một quá khứ như vậy.

"Không sao, mọi chuyện đã qua. Giờ sẽ không ai có thể khi dễ anh được nữa. Em cũng ở bên anh."

Thời điểm trở về nhà, Diệp Ly Lạc nấu cho Lục Thẩm Quân một bữa ăn nhẹ sau đó hai người tâm sự một lúc rồi ai giải quyết việc người ấy.

Diệp Ly Lạc gọi Lâm Huyên đến lấy chút tài liệu rồi phân phó mấy việc. Lúc đi cũng không quên đưa cho Lâm Huyên chút hoa quả mang về nói là Lục phu nhân cho.

Lâm Huyên vui mừng cúi đầu chào thím Trần lúc bước ra khỏi Lục gia. Cô nhìn giỏ hoa quả trong tay, mỉm cười vui vẻ. Chị Tiểu Lạc thật là tốt!

"Aaaa!"

Đang đi, Lâm Huyên va phải một thân hình cao lớn, không đứng vững liền ngã bịch xuống đất. Cô nhìn giỏ hoa quả lăn tứ tung vội vàng cũng không quan tâm bản thân mà nhặt hoa quả lại. Dường như hốc mắt cũng đỏ lên rõ ràng là đau đớn mà lại cắn môi tỏ ra quật cường.

Người đàn ông kia giật mình cũng vội vàng cúi xuống nhặt đồ giúp cô.

"Tôi xin lỗi, tôi có chút mải mốt đi va vào cô, không biết cô có bị sao không?"

Lâm Huyên ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy anh ta cuống quýt xin lỗi thái độ chân thành. Người đàn ông này khuôn mặt tuấn tú, dáng người ưa nhìn không ai khác chính là Thẩm Xuyên, trợ lí của Lục Thẩm Quân. Anh ta được Lục Thẩm Quân gọi đến nhà vì vậy lúc đi hơi khẩn trương cũng không để ý đến trước mặt là Lâm Huyên vì vậy mới va vào cô.

Lâm Huyên vẫn tiếc nuối nhìn hoa quả có mấy quả bầm dập nhưng cũng không trách anh.

"Tôi không sao, cảm ơn anh."

"Để tôi mua lại phần khác cho cô." Thẩm Xuyên nhìn giỏ hoa quả cảm thấy là lỗi tại mình vẫn muốn có chút bồi thường.

Lâm Huyên lắc đầu. Đây là hoa quả mà chị Tiểu Lạc tặng, người khác mua cũng không bằng.

"Tôi không sao cả, chút hoa quả này cũng không cần bồi thường."

"Vậy sao được, giờ tôi có chút việc bận. Đây là một chút tiền cô cầm lấy mua chút hoa quả về. Chỗ này cũng rơi xuống đất, bẩn rồi."

Nói rồi Thẩm Xuyên rút ra mất tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho cô.

"Xin lỗi cô nhiều, hôm nay tôi thật sự có việc gấp, xin đi trước."

Nhìn bóng dáng Thẩm Xuyên, Lâm Huyên lại nhìn mấy tờ tiền trong tay trong lòng tự nhiên cảm thấy khó chịu. Thật giống như phú hào dùng tiền bịt miệng người khác vậy.

......................

Buổi tối ở công ty có cuộc họp kéo dài, Lục Thẩm Quân chưa về nhà.

Đồng hồ điểm 20 giờ, Diệp Ly Lạc lại nhìn ra cửa vẫn không thấy người kia trở về liền hơi chán trường.

"Tiểu Lạc hay cháu vào ăn cơm trước đi, tí về Thẩm Quân ăn sau cũng được." Thím Trần giọng nói khẩn trương, Diệp Ly Lạc chỉ cho rằng và lo lắng cho mình cũng không quá để ý.

Diệp Ly Lạc vốn còn muốn đợi Lục Thẩm Quân về cùng ăn nhưng nghĩ tới cũng chẳng biết Lục Thẩm Quân bao giờ về mà bụng cô lại đang sôi lên sùng sục vậy nên cô gật đầu, bước vào phòng ăn.

Thức ăn đã được thím Trần chuẩn bị xong cả, hôm nay nhìn món nào cũng thấy đẹp có lẽ thím Trần đã dành rất nhiều công sức.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK