• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Di Nguyệt đang mong chờ Diệp Ly Lạc bị xấu mặt trước mọi người nhưng không ngờ khi tiếng đàn của cô cất lên, sắc mặt cô ta tái mét như bị cắt không còn giọt máu. Tất cả mọi người ở đây cũng đều bị tiếng đàn của cô làm cho sững sờ.

Diệp Ly Lạc hôm nay mặc một bộ váy màu đỏ mang theo phong cách cổ điển lại kết hợp với tư thế cầm đàn, cô giống như một mĩ nhân bức từ trong tranh ra, kinh diễn tất cả mọi người có mặt.

Những người ở đây đều bị tiếng đàn của cô thu hút mà ngây ngốc đến nỗi cũng nhẹ nhàng chìm vào âm điệu du dương chỉ có Diệp Di Nguyệt là sắc mặt trắng bệch, bờ môi bị cô ta cắn đến suýt nữa bật máu, bàn tay nắm chặt cố kiềm chế tâm trạng lúc này, nhưng trong lòng cô ta lại như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, đau đớn không cam lòng.

Sao lại có thể như vậy được? Diệp Ly Lạc vốn không biết đánh đàn, đừng nói đến việc hôm nay trước mặt mọi người cô ta lại có thể đánh đàn tỳ bà lưu loát như vậy. Rõ ràng có gì đó không đúng ở đây. Cô không tin Diệp Ly Lạc có thể làm được điều này, dù trước mắt chính là bộ dáng Diệp Ly Lạc ngồi chuyên chú đánh đàn nhưng... nhưng... không thể nào.

Diệp Ly Lạc khẽ nhếch môi, cho dù bây giờ cô không nhìn Diệp Di Nguyệt nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sắc mặt đã tái xanh của cô ta. Cảm giác đắc ý như thế này thật ra cũng không quá tồi a.

Gameshow kết thúc, Diệp Ly Lạc cũng nhanh chóng chào tạm biết mọi người lên xe trở về. Khi đi qua Diệp Di Nguyệt cô không quên dành tặng cô ta một nụ cười rạng rỡ.

Ban nãy Diệp Di Nguyệt trình diễn sau Diệp Ly Lạc, cô thấy rõ sắc mặt cô ta không được tốt không cần nghĩ cũng biết tâm lí của cô ta đã bị ảnh hưởng lớn bởi màn đánh đàn vừa rồi của cô vì vậy cũng đủ hình dung được màn biểu diễn vũ đạo mà cô ta kì công chuẩn bị có kết quả như thế nào.

Nếu không phải đang tham gia gameshow cô nhất định sẽ cười lớn vào mặt Diệp Di Nguyệt, cái màn trình diễn này của cô ta đúng là quá là tệ, cũng không ý thức tài năng của mình đến đây. Sở dĩ vũ đạo của Diệp Di Nguyệt cũng không đến nỗi nào chỉ là trong mắt Diệp Ly Lạc, một người từ nhỏ đến lớn đã tham gia vô số yến tiệc trong cung chứng kiến qua bao màn vũ đạo xuất sắc thì vũ đạo của Diệp Di Nguyệt đích xác được xếp vào "hàng phế phẩm". Nếu Diệp Di Nguyệt mà biết được vũ đạo mình luyện từ nhỏ đến lớn hôm nay biểu diễn lại bị Diệp Ly Lạc coi vào trong mắt thành hàng phế phẩm chắc chắn cô ta đã trợn ngược mắt ngất xỉu rồi.

Lần này Diệp Ly Lạc biểu diễn được vô số lời khen ngợi thậm chí sau khi chương trình được phát sóng, màn đánh đàn tỳ bà của cô trực tiếp xâm chiến hơn nửa bảng xếp hạng liên tục mấy ngày, nó còn được lưu truyền rộng rãi trong các diễn đàn của trường đại học âm nhạc, độ nổi tiếng của cô vươn nhanh đến nỗi sau khi Tĩnh Văn và Lâm Huyên biết chuyện chỉ hận không thể phô diễn toàn bộ tài năng của cô ra. Nhưng đó là chuyện của sau khi chương trình được phát sóng, hiện tại Diệp Ly Lạc vẫn chưa ý thức hết được hiệu quả to lớn của màn trình diễn hôm nay.

Tuy rằng màn trình diễn của Diệp Ly Lạc đạt được số phiếu đến 98% từ phía người hâm mộ bên dưới nhưng Diệp Di Nguyệt lại chỉ được 65% thành ra đội cô không giành giải nhất được, nhưng Diệp Ly Lạc cũng không phải có mục đích giành giải nhất. Cô chỉ muốn mọi người nhìn ra sự chênh lệch giữa Diệp Ly Lạc cô là Diệp Di Nguyệt đồng thời cũng là muốn thể hiện bản thân một chút nếu không không phải công sức cô luyện tập cầm, kì, thi, họa đến đây đều là vô nghĩa hay sao?

Diệp Di Nguyệt về đến căn hộ của mình tức tối liền quăng mạnh túi sách đi, cô ta gào lên.

"Aaa! Tiện nhân!"

Tiểu Ngại chỉ dám đứng một bên cúi đầu cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình. Diệp Di Nguyệt tức giận, cô không dám can ngăn nếu không mình sẽ liền trở thành cái bao cát trút giận của cô ta.

Nhưng dường như Diệp Di Nguyệt đã chú ý đến cô ta:

"Sợ cái gì chứ? Tôi ăn thịt cô sao?"

Tiểu Ngải giật bắn mình, đầu càng cúi thấp hơn, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi.

"Không... phải, em... không phải."

Diệp Di Nguyệt hừ lạnh, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Liên Thu Thủy, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn cùng hận ý mãnh liệt hận khiến Tiểu Ngải bên cạnh bất giác rùng mình, mồ hôi chảy đầy trán.

"Thu Thủy, mình muốn Diệp Ly Lạc thân bại danh liệt, mình không muốn nhìn thấy cô ta nữa."

Liên Thu Thủy cả kinh thì nghe thấy thanh âm đang mất kiểm soát của Diệp Di Nguyệt. Tuy cô ta không biết hôm nay Diệp Ly Lạc đã làm gì mà khiến Diệp Di Nguyệt ngày thường luôn tươi cười, bình tĩnh lại có thể phẫn hận đến như vậy nhưng cô ta vội vàng trấn an bạn thân mình.

"Di Nguyệt có gì cậu cứ bình tĩnh đã, đợi mình đến chỗ cậu rồi chúng ta thương lượng."

"Diệp Ly Lạc... ả tiện nhân đó dám khiến mình mất mặt trước bao nhiêu người, mình muốn giết cô ta." Hai mắt Diệp Di Nguyệt đỏ ngầu, đem toàn bộ thất bại hôm nay đổ lên đầu Diệp Ly Lạc.

"Được, được, mình nhất định sẽ trả thù cho cậu, cậu đợi mình đã." Nói rồi Liên Thu Thủy không để cho Diệp Di Nguyệt kịp trả lời đã cúp máy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK