Những giây phút ở bên nhau , đó là một điều anh không thể tưởng . Nhớ lại lần đầu khi cả ai gặp nhau , là đã có chuyện tranh cãi rồi . Nhưng nào ngờ vì những chuyện đó mà lại gắn kết cả hai lại với nhau . Mỉm cười vì anh đã yêu được Tiểu Băng .
Băng sắp kết hôn ? Anh cũng kết hôn . Có phải đây là con đường duy nhất dành cho cả hai ? Nhưng dẫu sao , anh cũng nên gặp lại cô lần cuối . Trước khi cả hai có gia đình riêng .
Khang quay lại khách sạn , Như vẫn ở đó , anh chẳng buồn nhìn lấy Như . Lướt qua Như một cách nhanh gọn , anh gom đồ đạc bỏ vào vali ....... Như tiến lại gần , ôm lấy anh từ phía sau .
- Anh Khang , xin anh đừng bỏ em và con .
- Tiểu Như ...........
- Đừng đi .
Khang ngưng lại , ngồi yên đó . Khang không thể quên đi cái gương mặt đó , anh nhớ cô đến mức phát điên rồi . Anh phải nhìn thấy cô . Nếu không thì có lẽ căn phòng này sẽ sập ngay
- Tiểu Như , anh không biết thực hư mọi chuyện là sao , nhưng anh không thể không gặp Tiểu Băng . Quay về anh sẽ chịu trách nhiệm với em .
- Khang , tại sao anh không tìm hình bóng của Băng trên người em . Em và Băng như nhau mà ?
- Như , anh đã cố thử . Nhưng kết quả là không thể . Anh xin lỗi , anh sẽ trở về sau khi anh gặp lại Tiểu Băng
- Liệu khi anh sang đó , còn có cơ hội quay trở về không ?
- Ý em là gì ?
- Băng sẽ lôi kéo anh bằng mọi cách , rồi anh sẽ nghe lời chị ta mà rời bỏ mẹ con em . Có phải vậy không ?
- Như .......anh hứa anh sẽ trở về . Anh chỉ sang chúc phúc cho Băng và Jacker thôi .
- Jacker không phải loại người đàng hoàng .
- Yên tâm , hắn sẽ không làm gì anh đâu .
Như im lặng nhìn Khang rời đi khỏi . Như khẽ đưa tay lên bụng xoa xoa . Khoé môi nâng lên tạo một đường cong .
***
Ngày thứ ba
Hôm nay là ngày Băng sẽ xem được những bức hình đã làm cho tình cảm giữa cô và Khang chấm dứt . Nghĩ đến , cô thấy mọi thứ sao trôi nhanh quá , hôm nay cũng là ngày cuộc đời cô phải kết thúc . Băng sửa soạn ra ngoài từ rất sớm , không một ai biết kể cả Victor . Cửa phòng Băng khoá trong , cô trèo cửa sổ để ra ngoài .
Băng đã hẹn gặp Jacker lúc 9h , nhưng cô đã đi từ lúc 6h . Băng ghé qua hết những nơi mà Khang và cô từng đi lúc cả hai ở Nga . Nghĩ lại cũng đã hơn một thời gian dài rồi nhỉ . Ước gì bây giờ là những khoảnh khắc của giây phút đó . Chầm chậm bước đi song song với nhau trên một con đường . Đôi mắt hướng về phía trước nhưng không hề để ý xung quanh . Ước gì bây giờ Khang cũng ở đây với cô . Lướt qua nhau như chưa từng quen biết .
>
Băng mở điện thoại ra xem thì nhìn thấy một dòng tin nhắn . Tại sao anh không gửi nó từ lúc sớm hơn ? Đến tận hôm nay , anh mới gửi . Nếu đã mắc lỗi , dẫu sao cũng muốn cả hai được nhìn thấy sự thật .
" Băng , em đang ở đâu ? "
Sao anh lại thờ ơ đến thế ? Trở về thì ra sức mắng chửi cô vì một lí do cô không biết thật sự là nó có tồn tại hay không . Còn bây giờ , cô nhắn tin , muốn ôn lại kỉ niệm một lần cuối , anh lại từ chối thẳng thừng. Nhưng ngày hôm sau , anh lại sang đây và nhắn cô một tin ngắn gọn như thế . Nhiều lúc tự hỏi , người đó có phải Lâm Minh Khang mà cô yêu không ? Sao lại thay đổi đến mức người khác không thể nhận ra ?!? Lâm Minh Khang của ngày xưa chạy đâu rồi ? Liệu là do cô ? Lỗi lầm gì đó , bản thân Băng còn chưa xác định được có phải nó quá lớn ? Đêm hôm đó của cô là một tội lỗi gì đó chăng ? Nếu vậy , thì bản thân Khanh cũng có lỗi , nhưng do Băng lạnh lùng , không hề quan tâm đến việc Khang có con với Như . Khi biết chuyện , Băng vẫn làm lơ như sự việc đó chưa bao giờ tồn tại . Ý định mời Khanh sang Nga với cô một ngày , cô không hề muốn Khang bỏ Như quay lại với cô , mà chỉ là cô cố chấp tìm lại một chút sự lạnh lùng ấm áp điên khùng của Minh Khang trước đây mà Tiểu Băng từng quen biết .
Lâm Minh Khang của em giờ này đang ở đâu ?