Mục lục
Bạch Tử Tái Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tử đang trang điểm.

Nhìn thấy Từ Hiểu Đồng chạy vào, Bạch Tử mỉm cười: “Chờ đợi lâu như vậy, nếu không đông mới là lạ.”

Từ Hiểu Đồng nhìn thấy Bạch Tử trong gương, há hốc miệng, “Trời ơi…”

Lúc này, Bạch Tử đã trang điểm hoàn hảo theo phong cách Đôn Hoàng, mắt được kẻ đậm với năm màu sắc đặc trưng của Đôn Hoàng, từ má hồng đến son môi, mọi chi tiết đều không thể chê vào đâu được.

Từ Hiểu Đồng nhìn mà ngẩn người!

Cô bước tới, với vẻ mặt mê mẩn nhìn Bạch Tử: “Bạch Tử , cậu đẹp quá, trời ơi, chỉ đứng yên thôi mà trông như ảnh chỉnh sửa vậy. Và bộ váy cậu đang mặc, trời ơi, sao mà đẹp thế, những viên ngọc đính trên đó thật quá tuyệt vời, quá đẹp...”

Từ Hiểu Đồng nghĩ rằng bộ váy Bạch Tử đang mặc là hàng sao chép cao cấp, nhưng không ngờ bộ váy của cô lại là hàng chính hãng, với những viên ngọc trai đính trên đó đều là thật, mỗi viên đều có giá trị vô cùng lớn.

Giờ đây, Bạch Tử chính là đồng tiền di động!

Bạch Tử: “Bộ váy này là mẹ mình tặng, đẹp đúng không? mình cũng nghĩ vậy.”

Từ Hiểu Đồng chắp tay lại “Mình có thể tưởng tượng được mẹ cậu chắc chắn là một người phụ nữ rất xinh đẹp!”

“Mình không dám nghĩ đến lúc cậu ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho mọi người phải choáng ngợp. Người dưới sân khấu nhất định sẽ nhìn không chớp mắt! Quá đẹp và tinh tế rồi.”

Ngay khi đang nói, các thành viên khác trong câu lạc bộ tennis cũng bước vào, họ đang nói cười vui vẻ.

“Người ngoài kia đông thật đấy, sao tôi cảm thấy còn đông hơn mọi năm nhỉ?”

“Đúng vậy, năm nay người...”

“Trời ơi!!”

“Bạch Tử! Đẹp quá!”

Chưa kịp nói hết, họ đã chú ý đến Bạch Tử đang trang điểm, cả nhóm đứng bất động, biểu cảm giống y hệt Từ Hiểu Đồng lúc nãy.

Từ Hiểu Đồng che miệng cười thầm: “Thấy chưa, mình đã nói rồi, sau khi cậu bước ra ngoài, người dưới sân khấu chắc chắn sẽ có biểu cảm giống họ.”

Sau khi mọi người hồi phục lại, họ bước tới trước mặt Bạch Tử, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và không thể tin nổi.

Trước đây, Bạch Tử rất ít khi trang điểm, lúc nào cũng chỉ mặc đồ thể thao, khi đi đánh tennis cũng là trang phục đó, không giống như Trầm Thanh Thanh  luôn mặc những bộ đồ nổi bật.

Họ đã quen với việc nhìn Bạch Tử mặt mộc, mặc dù cũng rất đẹp, nhưng không thể sánh bằng vẻ đẹp khiến người ta phải choáng ngợp như lúc này.

Giờ đây, Bạch Tử mới thật sự đẹp, là kiểu đẹp khiến người khác phải ngước nhìn, là vẻ đẹp hiếm thấy, tuyệt thế vô song!

Từ Hiểu Đồng thấy mọi người ngẩn người, bèn nói: “Mọi người đừng nhìn nữa, nhanh chóng đi ra hậu trường xem đạo cụ đã chuẩn bị xong chưa, đừng để Bạch Tử lên sân khấu mà chậm trễ nhé!”

“Được rồi.”

“Tôi thật sự rất mong chờ màn múa Đôn Hoàng của Bạch Tử, chắc chắn sẽ khiến mọi người phải choáng váng. Tôi cũng muốn xem xem dưới sân khấu có ai mắt kém mà không bỏ phiếu cho Bạch Tử!”

“Đúng rồi, chẳng cần múa, chỉ cần bước ra sân khấu làm dáng thôi, tôi cảm thấy cũng đủ để thắng rồi.”

Mọi người vừa nói vừa đi ra phía sau xem đạo cụ.

Từ Hiểu Đồng kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Bạch Tử, mắt sáng rực nhìn Bạch Tử trang điểm như một fan hâm mộ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cái góc nhìn này, ai hiểu được chứ, thực sự rất đáng ngưỡng mộ!

Khi cô vừa trang điểm xong phần hoa trang điểm ở trán, đột nhiên một tiếng hét hoảng sợ vang lên từ phía sau —

“Á!!”

Từ Hiểu Đồng bị dọa đến nỗi suýt ngã xuống ghế.

“Làm gì mà hét lên vậy!”

Hai chàng trai từ phía sau chạy ra, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng, nói: “Xong rồi, tất cả đạo cụ chúng ta chuẩn bị bị ngập nước rồi! Mọi thứ đều không dùng được nữa!”

“Cái gì!? Sao lại như vậy?”

Từ Hiểu Đồng vội vàng đứng dậy chạy ra phía sau xem.

Quả thật, những đạo cụ Đôn Hoàng mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong mấy ngày qua đều bị phá hủy, bị ngập nước hoặc bị đập vỡ.

 

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, nhìn một cái là có thể nhận ra đây là hành động cố tình phá hoại!

Từ Hiểu Đồng siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Ai làm vậy chứ, quá ác độc rồi! Làm sao bây giờ để biểu diễn? Bạch Tử làm sao lên sân khấu được đây!”

Bạch Tử nhấc váy đi tới, khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất, ánh mắt cô liền trở nên sắc bén.

“Chắc chắn là bọn người trong câu lạc bộ múa! Ngoài bọn họ ra, ai có thể làm vậy?”

“Quá đáng quá, không ngờ bọn họ lại làm chuyện này.”

“Chắc chắn là bọn họ sợ chúng ta vượt qua bọn họ, nên mới làm hỏng đạo cụ của chúng ta. Việc này không thể để yên như vậy, chúng ta phải làm rõ với bọn họ! Đi, chúng ta ngay lập tức đến tìm bộ phận đối ngoại, nhất định phải làm sáng tỏ việc này!”

“……”

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng trong đầu mọi người, người đầu tiên họ nghĩ tới chính là câu lạc bộ múa.

Bạch Tử quét mắt xuống đất, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc khuyên tai thủy tinh rơi ở góc phòng. Cô tiến lên nhặt chiếc khuyên tai, cầm trong lòng bàn tay và nhìn kỹ.

Chiếc khuyên tai này có vẻ quen mắt.

Bạch Tử nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của một người.

Tuy nhiên, lúc này cô vẫn chưa chắc chắn đó có phải là người ấy không, nên Bạch Tử cẩn thận cất chiếc khuyên tai vào túi.

Từ Hiểu Đồng bước lại gần: "Cậu sao vậy?"

Bạch Tử cho cô xem chiếc khuyên tai: "Mình nhặt được chiếc này trên đất."

Từ Hiểu Đồng nhíu mày: "Đây không phải là chiếc khuyên tai của Trầm Thanh Thanh  sao? mình nhớ hồi huấn luyện quân sự , cậu ta còn lấy ra khoe nữa!"

Vì trước đó trong huấn luyện quân sự , ai cũng bị cấm không được đeo trang sức, nhưng Trầm Thanh Thanh  lại không tham gia huấn luyện, chiếc khuyên tai thủy tinh hồng mà cô ta đeo trên tai đặc biệt nổi bật, vì thế Từ Hiểu Đồng nhớ rất rõ.

"Chẳng lẽ Trầm Thanh Thanh  đã đến làm hỏng đạo cụ của chúng ta?"

"Hiện giờ chưa chắc chắn."

Từ Hiểu Đồng nghiến răng: "Mấy anh ấy sẽ đi tìm bộ phận đối ngoại, chuyện này không thể dễ dàng cho qua được, phải tìm ra kẻ đứng sau!"

Bộ phận đối ngoại là đơn vị chịu trách nhiệm cho lễ hội này.

Hiện giờ đạo cụ đã bị hỏng, không thể tìm được bộ đạo cụ giống y như vậy, phải liên hệ với các bộ phận khác để tìm cách giải quyết.

Không lâu sau, Tề Hàn và ba người nữa biết được việc đạo cụ bị hỏng, họ tới hậu trường gặp Bạch Tử.

Ngay khi họ vừa tới, họ đã bị trang phục Đôn Hoàng của Bạch Tử làm cho choáng ngợp.

Bạch Chú: “Chết thật, Bạch Tử , bộ đồ này của em thật tuyệt vời, chẳng lẽ là mẹ em tặng? Trông giống bộ trang phục hồi xưa của bà ấy.”

Chu Hòe : “Đúng là đẹp quá.”

Lương Trạch Tích gật đầu:  "Quả thật rất đẹp, những viên ngọc đính trên váy nhìn rất thật, bộ váy này giá trị không hề nhỏ đâu!”

Lương gia làm trong ngành ngọc, vì vậy anh  có thể nhận ra chất lượng của những viên ngọc này.

Tề Hàn cũng nhìn với ánh mắt tán thưởng: "Thật đẹp."

Bạch Tử khẽ cười một cách nhạt nhẽo; "Đẹp thì có ích gì, đạo cụ bị hỏng rồi, có thể chẳng thể lên sân khấu."

Bạch Chú chửi: “Ai là cái tên không có mắt đã đi phá hỏng đạo cụ của chúng ta vậy?”

Chu Hòe  lạnh lùng nói: “Chúng ta đã liên lạc với bộ phận đối ngoại rồi, chương trình của chúng ta là tiết mục chính, ở đây không có camera, nên chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”

Để chuẩn bị cho chương trình này, Bạch Tử đã dành rất nhiều công sức. Cô đã chuẩn bị rất lâu, tâm huyết rất lớn.

Giờ đây, trang điểm và tóc tai đều đã xong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng, nhưng không ngờ đạo cụ lại bị phá hủy, không thể lên sân khấu.

Cô dĩ nhiên muốn lên sân khấu nhảy múa, vì đây là lời giải thích cho những nỗ lực mình bỏ ra, không liên quan đến thứ hạng, chỉ vì cô muốn làm mọi thứ xứng đáng với bản thân.

Tề Hàn: "Vì đây là tiết mục chính, chúng ta còn thời gian để chuẩn bị lại đạo cụ."

Lương Trạch Tích : “Ừm, tôi có thể cho người mang những đạo cụ Đôn Hoàng đến.”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK