Còn chuẩn bị rất nhiều quà.
Thư Tâm còn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bị hai người đẩy lên xe.
Anh không ngờ việc đưa Thư Tâm về nhà mình lại suôn sẻ như vậy, dọc đường đi đều nhếch miệng cười toe toét:)), cô nhìn đến chịu không được vừa thấy đèn đỏ thì vươn tay mà bóp lấy mặt anh.
“Đừng cười”.
Lăng Thiệu nắm lấy tay cô đặt bên môi mà hôn lên ” Vui vẻ, sao không được cười”.
Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.
Đêm qua hai người thực sự không gây động tĩnh gì, nhưng không khí trong phòng đậm mùi đến mức dù mở cửa sổ cũng không tan hết, Thư Tâm vẫn lo lắng cha mẹ sẽ ngửi thấy nên đã cố tình xịt một ít nước hoa, kết quả lại bị Lăng Thiệu nói ra như thể lạy ông tôi ở bụi này.
Tức chết cô.
Càng giận hơn chính là, cô vẫn luôn vội vàng xịt nước hoa trong phòng mà quên hẳn chuyện quan trọng khác, ăn xong vào nhà vệ sinh rửa tay thì thấy cổ mình tất cả đều là dấu hôn.
Hóa ra mọi người trên bàn ăn cứ nhìn cô chằm chằm và cười là vì điều này!
Thư Tâm cảm thấy mấy đời đều bị mất mặt hết rồi, lúc đi ra còn che mặt, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng.
Ngược lại, người khởi xướng là anh luôn tỏ ra dáng vẻ thoải mái hào phóng, như thể không phải do anh tạo ra.
?
Cha mẹ của Lăng Thiệu dễ gần hơn Thư Tâm suy nghĩ, bầu không khí cũng không nghiêm túc, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi, cha mẹ của anh đã nhét cho một phong bao lì xì màu đỏ.
Trong nhà cô không có tục lệ như vậy nên cô không dám nhận, nhưng anh đã cầm lấy trực tiếp nhét vào túi xách, lôi cô đi ra ngoài.
Trung thu có ba ngày nghỉ, cô đã một đi một về nhà dùng hết hai ngày.
Anh tính toán đưa cô đi ra ngoài chơi.
Đại hội thể thao sau khi kết thúc, anh mới nghe hiệu trưởng nhắc đến sự tình phiên dịch của Thư Tâm ngày hôm đó.
Sau đó, anh cũng là nghe những người khác nói, mới biết được Thư Tâm lúc đó đã đánh giá như vậy về anh:
——Anh ấy là một người rất kỷ luật, tập thể dục hàng ngày, anh ấy yêu thích mọi môn thể thao vận động. Anh cảm thấy vận động có thể rèn luyện thân thể, lại có thể làm cho nội tâm mình càng vĩ đại. Nhiệt tình yêu thích từng giọt mồ hôi rơi dưới mặt trời. Anh ấy từng tham gia đội bóng rổ của trường khi đại học, nhưng vì chấn thương gân gót chân không thể tiếp tục tham gia nên anh đã chuyển nghề làm thầy giáo thể dục, nhưng không gì có thể ngăn cản được lòng nhiệt huyết, tình yêu thể thao của anh ấy…..
Anh trước kia dù có làm cái gì, cha mẹ anh đều không đồng ý, trong mắt bọn họ, dường như anh là một tên không ra gì, chứ đừng nói đến ước mơ bóng rổ.
Khoảng thời gian chân bị thương, là thời gian u ám nhất của anh, bạn gái ở bên anh, anh ngại phiền mà thay đổi, cuối cùng thì thay hết người này đến người khác, nhưng trước sau đều không gặp được người mình thích.
Bởi vì không ai hiểu anh.
Điều duy nhất trong đời anh thuận theo cha mẹ, chính là nghe lời bọn họ kết hôn với Tống Văn.
Tuy nhiên, chuyện này này cũng không làm tốt.
Sau khi ly hôn, cha mẹ anh cũng khoan dung hơn với anh, không còn nặng lời hay mỉa mai, chỉ nói ở tuổi anh, bọn họ không quản được, về sau này muốn làm gì thì làm.
Anh không có việc gì muốn làm, điều duy nhất anh muốn là được ở bên Thư Tâm.
Lúc đầu anh nghĩ rằng mình thích Thư Tâm, là kiểu thích thô tục—- thích cơ thể cô, khuôn mặt của cô, bao gồm cả việc thích lên giường với cô.
Sau đó anh phát hiện ra rằng không phải vậy.
Anh bắt đầu yêu người phụ nữ này, luôn quan tâm chăm sóc cô, đau lòng, lo lắng cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì, tìm mọi cách để bay tới đi cùng cô, ban đêm nhìn cô mỏi mệt, anh chỉ có thể lặng lẽ lén lút bò dậy bóp chân cho cô.
Chân cô bị thương đi lại không tiện, anh vẫn luôn ở lại cùng cô, giúp cô rửa mặt rửa chân, còn lo đánh thức cô, lặng lẽ sấy tóc cho cô, làm xong hết thảy, anh trở lại sô pha, nhẹ nhàng nằm xuống.
Đây là điều mà anh trước giờ chưa từng làm.
Anh cũng chưa từng làm điều này cho bất kỳ người phụ nữ nào.
Hồi tưởng lại.
Trong lòng ngọt ngào như mật