• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công việc phiên dịch ở nước ngoài diễn ra suôn sẻ.

Người nước ngoài đặc biệt quan tâm đến đồ ăn Trung Quốc, cô vừa lúc có nhiều kinh nghiệm nấu nướng, sau vài ngày trò chuyện, người nước ngoài đã mời cô tới nhà mình nấu ăn. Có Vạn Nguyên ở đó, Thư Tâm quyết đoán hơn mà đi, ban đêm 10 giờ, một nhóm người vui vẻ bước ra.

Bên ngoài trời đang đổ tuyết, người nước ngoài cùng gia đình vẫy tay chào Thư Tâm và Vạn Nguyên.

Ngay khi Thư Tâm quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới cây thông ở cửa, trời đang đổ tuyết, anh như vậy mà đứng trong tuyết một lúc lâu, khuôn mặt phủ đầy sương giá, lông mi tất cả màu trắng.

” Không phải anh nói ngồi quán cà phê đợi sao?“ Thư Tâm đau lòng chạy tới, cởi khăn quàng cổ quét tuyết trên mặt, dùng ngón tay xoa xoa khuôn mặt, khuôn mặt lạnh như băng.

” Quán cà phê đằng kia xa quá”. Lăng Thiệu gỡ tay cô ra ” Tiểu Tâm coi chừng lạnh, lát nữa anh sẽ ổn thôi”.

Thư Tâm đánh anh một cái.



Lăng Thiệu mỉm cười đeo găng tay vào cho cô, nhưng Thư Tâm lại lướt qua anh đi về phía trước rồi.

” Ai, đừng tức giận…..” Lăng Thiệu chạy vài bước, vọt đến chỗ Thư Tâm, lại thấy hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt.

” Bảo bối, đừng khóc a”. Lăng Thiệu hốt hoảng luống cuống một chút ” Sao em lại khóc, lỗi tại anh, lần sau anh ngồi quán cà phê đợi em”.

Không hiểu sao nước mắt Thư Tâm cứ trào ra, bị anh dỗ dành vài câu, đột nhiên bật khóc lớn lên.

Lăng Thiệu ôm cô “ Anh sai, lỗi của anh, đừng khóc, trời lạnh, nước mắt đều đông hết….”

Vạn Nguyên ở một bên, vừa xem vừa lắc đầu.

Chao ôi, ghen tị chết mất.

?

Mùa xuân năm nay, Thư Tâm cùng những người khác đều đón ở nước ngoài, ngày đầu năm mới, Thư Tâm làm sủi cảo, mượn phòng bếp của khách sạn, sau khi nấu xong thì dọn ra ba món bánh bao, cùng anh uống rượu đỏ rượu ăn sủi cảo trong phòng của Vạn Nguyên.

” Để tôi nói cho cậu biết, Thư Tâm là một người phụ nữ rất tốt, cậu phải trân trọng cô ấy”. Vạn Nguyên ăn sủi cảo hết lời khen ngợi, thậm chí đối với Thư Tâm khen không đưt miệng.



Lăng Thiệu đưa khăn giấy cho cô, Vạn Nguyên lại hướng cô để khen anh “ Bất quá nói thật, người đàn ông này cũng không tồi, nếu cô bỏ lỡ cậu ấy, phía sau rất nhiều phụ nữ cướp đấy”

Thư Tâm mím môi cười ” Tôi biết”.

” Cô biết?” Vạn Nguyên giả bộ kinh ngạc ” Biết tại sao không đưa nhẫn cho cậu ấy?”

Hôm nay sau khi gặp khách hàng, Cô đã đến cửa hàng để mua một chiếc nhẫn nam, Vạn Nguyên ở bên cạnh nhìn, Lăng Thiệu bị phân đi mua cà phê, cơ bản không biết về việc này.

Trước mắt, Vạn Nguyên cố ý để Thư Tâm đeo nhẫn cho anh trước mặt cô.

Thư Tâm quá xấu hổ.

Anh không biết chuyện đó, chỉ thấy cô bị Vạn Nguyên làm cho xấu hổ, mới nhéo nhéo mặt cô và nói ” Sau khi về nhớ nói rõ…”.

Trước khi anh nói xong, Thư Tâm đã nắm tay anh, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn bị cầm đến nóng rồi đeo vào cho anh.

Lăng Thiệu ngây ngẩn cả người.

” Chúc mừng chúc mừng!“ Vạn Nguyên cầm ly rượu lên, chạm vào mặt bàn ” Hahaha! Chúc mừng hai người! Chúc hai người mãi mãi bền chặt!”

Anh nghe thấy giọng nói của Vạn Nguyên thì mới hoàn hồn, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, thật ra anh mua một chiếc nhẫn nam, chỉ nghĩ sau này sẽ kết hôn, chờ Thư Tâm đeo cho anh.

Không ngờ, cô lại đi mua cho anh một chiếc nhẫn nam.

Lăng Thiệu hưng phấn đến mức ôm Thư Tâm xoay mấy vòng, không quan tâm đến sự hiện diện của Vạn Nguyên ở đây, ôm cô rồi hôn xuống.

Vạn Nguyên sở trường che mặt ” Hai người không để ý sao?Đừng kích thích tôi nữa, tôi bây giờ chỉ có một mình, các người có thể thông cảm một chút được không?g”

Cô đẩy đẩy Lăng Thiệu.

Anh mỉm cười, bế cô lên liền bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK