" Các cô cậu có cần người hầu trợ giúp bên mình không?"- quản gia Văn từ tốn trước ba con người quyền quý kia
" Thật ra thì chẳng cần đâu!"- Tuyết Nhi đang chơi Candy Crush nên không quan tâm
" trò mới hả?"- Nam Hàn vui vẻ chạy lại bên cô chẳng quan tâm
Còn Nguyên vẫn không nói gì im lặng hồi lâu dù trong tư thế nào cũng rất đẹp trai, lão quản gia thở dài
" Cha tôi có nói gì không?"- Nguyên hỏi ông Văn mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ
" Ông bảo cô cậu tùy ý "
" vậy sao?"- Nguyên cười nhạt - " sau cái chết của mẹ tôi ông ta vẫn thờ ơ với chúng tôi thế sao?"
" Cậu chủ đừng nói vậy... quá khứ là quá khứ"
rốt cuộc cái quá khứ đó là gì?( tác giả)
" Tôi sẽ cần một người..."- Nguyên tiếp
" Vâng, ai vậy"
" Tiểu Mộc"- lời nói của cậu nhẹ như gió nhưng đủ gây chú ý của hai người kia
" cái gì? em cũng chọn tiểu Mộc em cần người hầu" - Tuyết Nhi phản pháo lại Nguyên
" em nghĩ em cần tiểu Mộc "- Nam Hàn cũng không kém
Cả hai đều nhìn Nguyên với ánh mắt tranh giành
" Hai đứa thích thì anh không giành nhưng sao không thử xem sự lựa chọn của cậu ta?"
Không khí bắt đầu giãn ra
" Tôi sẽ cho gọi cậu ta"- Lão quản gia nói
Cả ba im lặng không nói gì, đến khi ông quản gia đi Tuyết Nhi bắt đầu cười ranh mãnh
" Hai anh là anh trai em mà đi tranh giành với em gái!!"- Tuyết Nhi ra vẻ hờn rỗi
" Thôi đi cô chiếc xe Aston Martin one-77 của tôi mới mua hàng độc về cô cũng năn nỉ bằng được đấy thôi" - Nam Hàn trêu trọc
" chưa đâu còn Lamborghini Revention của anh nó cũng xin nốt hai hôm trước đấy"- Nguyên cười hùa vào trêu trọc Tuyết Nhi
" Ây dà có mỗi vậy mà cũng kể lể! hai anh là đồ keo kẹt"- cô tru mỏ rất dễ thương
Cả ba cùng cười sau hành động đáng iu chết đi được của cô
" Cậu ấy đến rồi ạ!"- quản gia Văn khẽ giọng
" Chào cô chủ cậu chủ!" - Mộc cúi chào
" Cậu sẽ chọn ai đây hả Mộc"
" Chọn, chọn???Cậu hai nói gì vậy "
" Tức là người để phục vụ đó Mộc "- Tuyết Nhi giải thích
Cô lúng túng và không hiểu điều gì đang xảy ra với mình
" Điều này đâu đến lượt tôi lựa chọn quyền này thuộc về cô cậu chủ!"
" Chúng tôi đều chọn cậu!"- Nam Hàn cười nhạt
Nguyên vẫn im lặng
" Tôi nghĩ điều này thật khó xử, còn rất nhiều người hầu khác cho cô cậu chọn"- Ông Văn lên tiếng
" Cậu chọn tôi hay Nam Hàn để phục vụ?"- Nguyên bây giờ mới lên tiếng
" Sao lại hai anh thôi" - Tuyết Nhi giãy nảy
Nguyên không nói gì, Nam Hàn bỗng bật cười
Cô cảm thấy lạnh run người trước ánh mắt của Nguyên, mồ hôi túa ra, cô chỉ biết nhìn cầu cứu Nam Hàn nhưng cậu chỉ biểu lộ ánh mắt " xin lỗi"biết có nhìn cậu cũng vô ích cô quay ra nhìn lão quản gia với ánh mắt " please, mr văn cứu tôi". Ông Văn thở dài
" Hay là để lão gia quyết định "- Ông Văn mở lời
" Không cần đâu không thì anh tùy hai đứa"- Nguyên đứng dậy bỏ đi
" Không! Cứ để ba quyết định"- Nam Hàn dứt khoát
" Thôi được tùy em"- Khóe miệng Nguyên khẽ cong lên khinh bỉ cậu bỏ đi. Trông dáng cậu cô đơn, lạnh lùng có một rào cản mà không ai có thể chạm vào cậu hay trái tim cậu
Anh em nhà họ Vũ đôi khi vừa cười nói với nhau nhưng rất nhanh sau đó lại lạnh nhạt với nhau không ai hiểu được họ nhưng biết đâu...bởi vì không gì là không thể xảy ra
" Anh ấy ngày xưa có vậy đâu...!!!"- Tuyết Nhi tức tối
" Ai cũng biết từ lúc đó mà!!"- Nam Hàn lấp lửng
Cô chẳng khác gì kẻ ngoài cuộc chơi và là con dối để họ quyết định, chẳng còn gì để nói thêm
" tôi xin phép "
Nam Hàn gật đầu
" Được rồi "
Cô lặng lẽ ra ngoài, Tuyết Nhi vui vẻ định chạy theo thì bị Nam Hàn giữ lại hỏi chuyện
" Em với cậu Giang đó thế nào rồi "
" Anh hâm à em sẽ bảo ba bỏ hôn ước!!"-Tuyết Nhi nổi nóng
" Em đừng nói thế công ty mẹ sắp có hợp đồng với họ thích thế nào thì để xong xuôi vụ này đã"- Nam Hàn nghiêm giọng
"Nhưng...."
" Thôi anh đi đây cố lên "- Nam HÀN vỗ vai Tuyết Nhi rồi bỏ đi để mặc cô đang tức tối mặt nặng mày nhẹ
Cô rút điện thoại gọi cho một người bạn
" Ê mày giúp tao một chuyện làm được tao có thưởng...."
######
" Mộc "- lão quản gia hắng giọng
" vâng "- cô cúi đầu chào lão
" Về chuyện lúc này..."
" vâng?"
" Người tôi nói với cậu bây giờ hãy coi như đó là người được lão gia chọn"
" Như vậy không được đâu ạ "
" Không được cãi lời ta!"
" vâng" - Mộc miễn cưỡng đáp
" Đó chính là...."